Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 44

Trên đường về, vẫn là Lục Hoài Chinh lái xe, Vu Hảo ngồi bên ghế phụ, Thẩm Hi Nguyên ngồi hàng sau.

Giữa núi non xanh biếc, đường gập ghềnh như con sông khúc khuỷu, bốn bề mông lung thế núi bao quanh như sóng cả nối tiếp, cao lớn sừng sững đứng giữa đất trời, có vẻ nguy nga hào khí của thiên nhiên.

Xe Jeep phóng vút trên đường núi nhỏ bé, vùng đất này là nơi Lục Hoài Chinh tung hoành, coi như là địa bàn của anh.

Thẩm Hi Nguyên lại không như thế, từ nhỏ anh được nuông chiều quen, đây là lần đầu tiên trong đời ngồi xe đi một quãng đường dài như vậy. Hồi bé anh và anh trai Thẩm Mục từng lên núi ở mấy ngày, nhưng không phải ngọn núi cao như thế này, chứ đừng nói là phải đi đường xe bốn năm tiếng lên dốc đứng.

Cộng thêm kỹ thuật lái xe vô cùng “cao minh” của Lục Hoài Chinh, Thẩm Hi Nguyên thấy say xe, nhưng nói ra lại mất mặt nên chỉ đành chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, song lại thấy càng đau đầu tợn, dạ dày bắt đầu cuộn trào, từng chút dâng lên theo thực quản.

Vu Hảo nhanh chóng nhận ra điều khác thường, ngoái đầu hỏi anh: “Đàn anh, có phải anh không thoải mái không?”

Sắc mặt Thẩm Hi Nguyên tái mét như bị người ta quét sơn trắng, cuối cùng cũng không nén nổi nữa, khẽ gật đầu.

Vu Hảo liếc nhìn Lục Hoài Chinh – người từ khi lên xe không mở miệng nói câu nào mà chỉ nghiêm túc lái xe, anh phản ứng rất nhanh, bình tĩnh nhìn vào gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch, chậm rãi đánh vô lăng, tấp xe vào bên lề.

Khi Vu Hảo đỡ Thẩm Hi Nguyên xuống xe, cô đột nhiên phát hiện chỗ này rất quen, hình như quay lại cái chỗ ban đầu dừng xe. Cô cảnh giác nhìn quanh bốn phía, phát hiện người đẹp kia đang hút thuốc trong chiếc coupe, đường nét trên thân xe rất dễ nhận ra, là một chiếc Maserati, nói ít cũng chừng ba bốn triệu.

Lục Hoài Chinh có nói thôn này tên là Yên Lạc, dân tộc La Hô. Hộ dân rất thưa thớt. Ở cửa thôn dựng tấm bia đá, có khắc mấy chữ đỏ – Yên Lạc.

Thẩm Hi Nguyên đứng ven đường đỡ lấy thân cây nôn khan, chưa ăn trưa nên dạ dày trống rỗng, không có gì để nôn cả.

Vu Hảo không đem theo khăn giấy, bèn quay đầu hỏi Lục Hoài Chinh ở trên xe, “Có khăn giấy không?”

Trên xe anh làm gì có khăn giấy.

Lục Hoài Chinh tắt máy, bước xuống xe, lúc quay về thì trong tay có thêm một bịch khăn giấy, anh đưa nó cho Thẩm Hi Nguyên.

“Cám ơn.” Thẩm Hi Nguyên đáp.

Lục Hoài Chinh dựa vào cửa xe, thờ ơ đáp: “Khách khí rồi.”

Vu Hảo trả lại nửa bịch khăn giấy cho Lục Hoài Chinh, anh ngẩn người, nghe thấy cô nói: “Trả lại cho mỹ nữ kia đi, cám ơn.”

Lục Hoài Chinh ôm tay cụp mắt nhìn, nghe không hiểu: “Cái gì?”

“Bán đứng nhan sắc” để đổi lấy khăn giấy, ai hiếm lạ gì.

Vu Hảo trợn mắt với anh, còn toan mở miệng thì người đẹp kia đi đến, tay cầm hai chai nước, cười cười đứng giữa họ, đưa nước cho cô với Thẩm Hi Nguyên, sau đó còn đưa thuốc cho Lục Hoài Chinh.

Thẩm Hi Nguyên nhận lấy. Nhưng Vu Hảo thì không, cô lễ phép nói: “Cám ơn, không cần.”

Người đẹp nhướn mày, cũng không quá để ý mà ném chai nước vào trong xe cho Lục Hoài Chinh rồi quay qua nói chuyện, hất cằm chỉ về phía Vu Hảo: “Bạn anh à?”

Lục Hoài Chinh đang cúi đầu châm thuốc, nghe cô ấy hỏi thì nhấc mí mắt, tay khựng lại rồi nhanh chóng rũ xuống, ngậm thuốc ừ một tiếng, châm thuốc, sau đó kẹp giữa ngón tay, thở hắt ra một hơi.

Có chớp mắt Vu Hảo cảm thấy, tính khí phóng túng trác táng trên người anh thật ra vẫn còn đấy.

Giống như giờ phút này vậy.

Nhìn anh dựa vào xe hút thuốc, đứng bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, quá hợp.

Trong đầu bất giác cứ vang vọng mãi câu ai oán của người phụ nữ kia ——

“Lâu thế rồi mà không đến tìm em.”

Có một vấn đề, cô vẫn luôn không muốn nghĩ sâu.

Mười hai năm qua, hẳn là anh có người phụ nữ nào đó nhỉ, tuy Trần Thụy nói anh là xử nam nhưng Vu Hảo vẫn cho rằng chỉ là nói đùa, bằng vào tính tình phong lưu của anh, Vu Hảo cảm thấy nhất định anh từng có người phụ nữ khác. Cảm giác này quá mạnh mẽ, giống như cảm giác mà hai người đối diện đem đến cho cô lúc này đây.

Nửa chặng đường sau, không ai nói một lời. Thẩm Hi Nguyên uể oải ngồi dựa vào ghế sau, còn ghế trước lại là bầu không khí tĩnh mịch.

Đến khi xe chạy vào quân khu, còn chưa dừng hẳn thì Vu Hảo đã mở cửa đi xuống trước, suýt nữa đã lảo đảo ngã sấp, Lục Hoài Chinh mở cửa ra quát: “Không biết phải đợi xe dừng hẳn mới mở cửa hả? Đến chuyện này mà anh còn phải dạy em sao?”

Vu Hảo phớt lờ anh, cầm lấy tài liệu ở băng ghế sau, xoay người định rời đi.

Song lại bị Lục Hoài Chinh kéo về, cũng không quan tâm đến việc Thẩm Hi Nguyên đang có mặt, “Dỗi cái gì hả, đứng yên!”

Vu Hảo bị anh kéo lại.

Đúng lúc đám người Tôn Khải vừa chuẩn bị đi tập luyện, thấy thế chậm rãi xúm đến chỗ họ, cười híp mắt quét một vòng, hỏi Lục Hoài Chinh: “Thiệu Phong tìm cậu cả buổi trưa đấy, nói hôm nay cậu còn chưa uống thuốc.” Nói xong lại nhìn hai người kia, nom dáng vẻ thì là vừa từ bên ngoài quay về, “Cậu ra ngoài à?”

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn Vu Hảo, khẽ ừ một tiếng.

Nghe thấy lời này, Vu Hảo chợt ngẩng phắt đầu lên, hoảng hốt nhìn vào đáy mắt đen láy bình thản của anh.

Chưa uống thuốc?

Vẻ mặt anh vẫn không đổi.

Tôn Khải thấy anh có vẻ như đang muốn dạy bảo thì nào dám dính vào, vẫy tay chuẩn bị dẫn người rời đi.

Lục Hoài Chinh gọi anh ta lại: “Đợi đã.”

“Hả?” Tôn Khải quay đầu.

Mặt trời như lửa đốt, ánh mắt của Lục Hoài Chinh còn nóng hơn ánh sáng kia, nhìn thẳng vào Vu Hảo. Một hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng thu tầm mắt, liếc nhìn Thẩm Hi Nguyên giữ phong độ đứng thẳng bên cạnh, giới thiệu với Tôn Khải: “Đây là Thẩm Hi Nguyên, đàn anh của Vu Hảo, giáo sư Hàn cử đến, anh dẫn anh ta đến phòng cạnh phòng em cất đồ đi, bọn em sẽ báo cáo lên tổng quân khu.”

Tôn Khải gật đầu, đi đến dẫn người.

Nào ngờ, Thẩm Hi Nguyên đã lấy lại tinh thần, nhìn thẳng Vu Hảo mà hỏi: “Em đi cùng chứ?”

Không đợi Vu Hảo trả lời, Lục Hoài Chinh đã đáp thay: “Cô ấy nán lại một lúc đã.”

Thẩm Hi Nguyên phớt lờ anh, chờ câu trả lời của Vu Hảo.

Vu Hảo sửng sốt một lúc, rồi nói: “Anh đi trước đi, lát nữa bọn em sẽ đến tìm anh.”

Thẩm Hi Nguyên cười nhạt, rất lịch thiệp: “Được.”

Tôn Khải dẫn Thẩm Hi Nguyên đến ký túc xá, những người còn lại thì đi tập luyện cả rồi, giờ đây chỉ còn lại hai người giữa sân, mặt trời trên cao như thiêu như đốt.

Vu Hảo lên tiếng trước: “Hôm nay anh chưa uống thuốc sao? Không phải anh nói đã uống rồi à?”

Trong sân nắng gắt, Lục Hoài Chinh khẽ nghiêng người che nắng cho cô, lúc này mới hời hợt đáp: “Đợi lát nữa đi uống đây.”

Vu Hảo không để ý đến những việc này, chỉ thấy thái độ của anh quá tùy tiện, tức giận trợn mắt nhìn anh, hung hăng giơ chân đá một phát: “Anh đừng có uống nữa luôn đi! Đầu xuôi đuôi lọt, đỡ em phải cả ngày nơm nớp lo sợ vì anh!”

Lục Hoài Chinh không né tránh, gót giày cao gót lập tức đá mạnh vào bắp chân anh, cô lại còn dùng sức rất mạnh.

Anh cũng chẳng cử động, chỉ hít một hơi lạnh, toan mở miệng trách móc.

Nếu là bình thường thì khi bị như thế cũng không đến nỗi không di động, có điều có lẽ do mấy ngày qua anh uống thuốc nên thể chất không bằng được trước kia, bị Vu Hảo đạp một phát như thế, lập tức đau điếng, nếu không phải cố nén thì suýt nữa đã rên đau rồi.

Ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhóc kia đã khí thế bừng bừng rời đi, anh đỡ cửa xe, bất đắc dĩ cười.

Cách một ngày.

Lục Hoài Chinh và Tôn Khải vào phòng ăn sau khi tập luyện, nhìn thấy Vu Hảo và Thẩm Hi Nguyên mặt đối mặt cùng ăn cơm. Tôn Khải tìm bàn trống gần đó ngồi xuống rồi lại lặng lẽ quan sát Lục Hoài Chinh, đáy lòng ngập tràn nghi ngờ, chống đũa nói bên tai Lục Hoài Chinh: “Anh bảo cậu đấy, làm gì cả buổi mà lại dẫn tình địch về thế hả?” Nói đến đây, anh giơ ngón cái lên với Lục Hoài Chinh, vừa giễu cợt lại khen ngợi: “Bàn về lòng dạ, anh vẫn bội phục cậu lắm đấy.”

Lục Hoài Chinh không đổi sắc cúi đầu đáp: “Không nhọc anh phí tâm, anh vẫn nên tự lo cho mình thì hơn.”

Tôn Khải ngạc nhiên, há miệng, “Là sao?”

Lục Hoài Chinh cười nhạt.

Con người anh, lúc xụ mặt tức là không tức giận, còn khi tức giận thật thì lúc nào trên mặt cũng treo nụ cười bình thản này, nhìn đến mức làm Tôn Khải thấy sợ: “Hôm nay em gặp Hứa Yên Lạc, người ta hỏi em, sao lâu thế rồi mà đội trưởng Tôn không đến tìm em đấy.”

Tôn Khải sợ hết hồn, “Rồi cậu đáp sao?”

“Em nói, đội trưởng Tôn của cô vừa sinh một thằng con kháu khỉnh, đang ở nhà chăm con.” Lục Hoài Chinh liếc mắt cười khẩy.

“Mẹ kiếp, Hứa Yên Lạc này bị gì vậy! Cứu cô ấy một lần mà cứ như phải lấy thân báo đáp!”

Lục Hoài Chinh chỉ dán mắt nhìn bên kia, thờ ơ đáp: “Con gái người ta cứng đầu cứng cổ, anh tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ấy đi.”

Tôn Khải nhướn mày, có bộ dạng oai phong lẫm liệt thấy chết không sờn: “Được, mai anh sẽ đi nói, đến lúc đó anh sẽ nói rõ chuyện xảy ra đêm hôm đó với cô ấy, nói là cô Hứa à, thật ra người đàn ông cứu cô ra khỏi đống đất đá tối hôm đó không phải là tôi, người đàn ông đỡ xà nhà hai tiếng đồng hồ giúp cô cũng không phải là tôi, tôi ấy à, lúc ấy chẳng qua chỉ phụ trách đào đất đá ở bên cạnh thôi, còn người đàn ông anh dũng vĩ đại đó chính là người bên cạnh tôi đây…”

“Được lắm.” Cuối cùng Lục Hoài Chinh cũng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng lườm sang, “Muốn chết thì anh cứ đi mà nói.”

Tôn Khải chép miệng, không giỡn nữa, hậm hực bảo: “Rốt cuộc hai ngày nay cậu với Vu Hảo có chuyện gì đấy? Cả ngày nhìn cô ấy với tên họ Thẩm kia ra ra vào vào mà không khó chịu à?”

Khó chịu thì có thể làm gì được?

Người do chính anh đón về, dù có ghen tuông tức giận cũng phải nhịn, chuyện của anh với Vu Hảo vốn chưa chính thức, anh càng không có tư cách yêu cầu hai người họ không được lui tới.

Chuyện này anh không trách ai, sau ngày hôm đó, lãnh đạo gọi điện tới quở mắng anh một trận, sao có thể để người ta nhân cơ hội đấy được hả, bình thường huấn luyện đã nhấn mạnh rất nhiều lần rồi, phải đề phòng bị người ta đánh lén, hôm đó anh đúng là đầu óc mê muội.

Không trách ai, chỉ trách chính anh.

Tôn Khải nửa đùa nửa thật đề nghị: “Nếu không mấy anh đây trói lại đánh một trận cho cậu hả giận nhé.”

Tuy biết anh ta đùa, nhưng Lục Hoài Chinh cũng không nhịn được trợn mắt, “Tính xấu gì đấy? Đừng quên thân phận của anh. Hơn nữa, Thẩm Hi Nguyên thì chịu được mấy người các anh hả.”

Tôn Khải rất đồng tình với lần này.

Hai người bên kia đã đứng lên, chẳng biết họ nói gì mà Vu Hảo bật cười, Thẩm Hi Nguyên theo thói quen vuốt tóc cô, rồi “thân mật” cùng rời khỏi phòng ăn.

Đợi đến khi cách hai người bên này một khoảng cách.

Cửa phòng ăn vang lên một tiếng kinh thiên động địa như che giấu tức giận ngút trời.

“Rầm!”

Không biết là ai đã đá đổ hàng ghế nữa.

***

Thời gian đóng quân tập luyện ở Vân Nam chỉ còn lại hơn nửa tuần.

Thẩm Hi Nguyên vốn định đợi đến ngày thứ ba rồi đi, kết quả nghe nói mấy người Vu Hảo cũng sắp về, thế là ở lại thêm hai hôm nữa, vừa vặn đỡ phải đổi xe trên đường. Chuyện này cần Lục Hoài Chinh phê duyệt, lúc hướng dẫn Đường tìm Lục Hoài Chinh bàn bạc, Lục Hoài Chinh đang dẫn một nhóm người kết thúc công việc ở đường biên giới.

Vừa nghe nói Thẩm Hi Nguyên ở lại thêm mấy hôm, anh híp mắt nhìn sắc núi mông lung phía trước, tay chống nạnh, hừ nói: “Anh ta đúng là không hề xem mình là người ngoài nhỉ.”

Hướng dẫn Đường nói: “Lãnh đạo cậu có gọi điện đến rồi đấy, Thẩm Hi Nguyên cũng là giáo sư, dù gì chuyến này đi cũng là công việc, chúng ta có thể giúp được gì thì cứ giúp. Hôm đó đến đây anh ta nôn thành ra thế, đoán chừng trong lòng có bóng mờ rồi.”

Lục Hoài Chinh: “Vu Hảo nói sao?”

“Là cô ấy đến tìm.”

“Được, cứ tùy cô ấy vậy.” Lục Hoài Chinh quay đầu nhìn đi chỗ khác mà không hề có lấy tâm trạng, nói.

Hai ngày cuối cùng là buổi diễn tập thực chiến theo thông lệ, phải dựng lều vải ở đường biên giới.

Trong quân khu chỉ còn lại hướng dẫn Đường, mấy người lính tuần tra cùng hai cô bác sĩ tâm lý, và còn cả Thẩm Hi Nguyên mới vào ở chùa.

Chiều hôm đó, Thẩm Hi Nguyên ở ký túc xá viết báo cáo nghiên cứu, còn Vu Hảo và Triệu Đại Lâm đang họp video với giáo sư Hàn ở Bắc Kinh, nội dung liên quan đến chữa trị tâm lý hai năm trước của Lục Hoài Chinh.

Giáo sư Hàn đã kiểm tra những luận văn đăng trên tạp chí trong ngoài nước của Địch Yến Ni, nội dung khá to gan, lời lẽ vượt quá chuẩn mực, quả thật mọi hạng mục nghiên cứu của cô ta đều là nội dung gây tranh cãi nhất trong lĩnh vực tâm lý học trong những năm gần đây.

Mà nổi tiếng nhất trong số đó chính là —— Thí nghiệm nhà tù Stanford.

Thí nghiệm này đã trở thành một thí nghiệm gây tranh cãi trong lịch sử tâm lý học kể từ khi được thực hiện vào năm 1971.

Họ đưa tiền cho những người tình nguyện làm thí nghiệm nhà tù Stanford, sau đó chia những người đó ra thành cai tù hoặc tù nhân, mà trong quan sát này, trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, bất kỳ một “cai tù” nào cũng sẽ tiến hành ngược đại tù nhân, mà những người đó đều vốn là sinh viên khỏe mạnh bình thường. Zimbardo* giải thích rằng: “có một vài tình cảnh đặc biệt sẽ biến người tốt trở nên xấu”, tuy nhiên có một số nhà tâm lý học cho rằng lúc Zimbardo thực hiện thí nghiệm này nhiều lần là đã tiến hành khích lệ với những người thí nghiệm, hơn nữa còn dẫn dắt cai tù ngược đãi tù nhân.

(*Philip Zimbardo là giáo sư tâm lý học đứng đầu trong đội ngũ nghiên cứu thí nghiệm nhà tù Stanford.)

Trong lịch sử tâm lý học, thí nghiệm này được gọi là lĩnh vực bóng tối, không ai dám đụng vào.

Trong một báo cáo mấy năm trước của Địch Yến Ni, dường như cô ta lại lấy thí nghiệm này ra so sánh, thậm chí còn làm số liệu, nghe nói còn muốn triệu tập mấy sinh viên khỏe mạnh để lần nữa nghiệm chứng thí nghiệm này.

Vì đề tài mang tính tranh cãi nên chuyện này nhanh chóng được chú ý rất nhiều trên Weibo, thậm chí còn có “fans trung thành” của Địch Yến Ni luôn sẵn sàng bảo vệ khoa học táo bạo của cô ta.

Đây là phần đáng kinh ngạc nhất của toàn bộ sự việc cho đến bây giờ.

Lượng follow Weibo của Địch Yến Ni đã tăng lên một triệu.

Triệu Đại Lâm tức giận bất bình nói: “Bây giờ Địch Yến Ni đang chứng minh bản chất con người vốn ác đây mà! Hai người cũng biết đấy, một khi quan điểm này bị cô ta chứng thực, hai người thử nghĩ xem sẽ có ba nhiêu kẻ ác đến từ thế giới này!”

Giáo sư Hàn gật đầu: “Tạm gác chuyện này qua một bên đã, chúng ta phải mau chóng sửa sang lại báo cáo thí nghiệm mấy năm trước của cô ta. Mấy ngày trước thầy đã liên lạc với giáo sư Marcy Eddie rồi, ông ấy vẫn rất tán thưởng Địch Yến Ni, nhưng qua lời nói có lẽ sẽ chú ý hơn, chuyện này không quá khó khăn, trước không cần hoảng. Vu Hảo, gần đây tình trạng cơ thể của Lục Hoài Chinh thế nào rồi?”

Đã mấy ngày cô không gặp anh, chỉ biết Thiệu Phong nói là anh vẫn uống thuốc đúng giờ.

“Chắc là khỏe ạ?”

Triệu Đại Lâm vừa sửa tài liệu vừa cất vào túi, buột miệng nói: “Nghe nói lát nữa phải đi diễn tập thực chiến, dựng lều ở lại hai đêm, em không biết à? Đợi bọn họ quay lại, chúng ta cũng sẽ trở về.”

“Sao chị biết?” Vu Hảo sửng sốt.

Triệu Đại Lâm lẩm bẩm: “Tôn Khải nói đấy.” Cô nhíu mày nghi ngờ, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Có lẽ là lên đường vào lúc này thì phải. Vừa nãy chị có thấy bọn họ đang tập hợp.”
Bình Luận (0)
Comment