Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Ngươi Nghe Lời Ai?
"Thị vệ trưởng có chuyện đi trước, tiếp theo sẽ do ta đưa các ngươi vào Hoàng Cung." Điện Thiên Ảnh nhìn Mộc Phàm cười híp mắt, khuôn mặt tuấn lãng tương tự Mộc Phàm quả thực không thể khiến người chán ghét nổi.
Trên mặt ít đi phần chất phác, nhiều thêm phần tà khí, cũng làm cho Điện Thiên Ảnh càng mê người.
"..." Cô Độc Hiên Hàn và Mộc Phàm nhìn chăm chú người đàn ông đang cười híp mắt trước mặt.
Khi Mộc Phàm xuyên đến Cổ Đại, cậu thu được tất cả ký ức về Mộc Phàm thời không này, vì vậy cậu biết người đàn ông là cha Mộc Phàm, nhưng không phải cha cậu của tổ chức Tà Ưng.
Tại Liên Minh Tinh Tế, Mộc Phàm trông giống mẹ hơn, thực tế cậu không giống cha Mộc Ưng tí nào.
"Con trai ~ Mau gọi cha nào, từ khi con rời nhà cha chưa từng gặp lại con, cha nhớ con muốn chết ~~" Âm cuối mang theo chút giọng mũi, hơi nũng nịu (?).
Người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi không thích hợp làm biểu cảm này, nhưng khuôn mặt tuấn lãng tà khí tuỳ tiện lại rất thích hợp, cảm giác dịu dàng quỷ dị.
"...!Ngươi không phải là cha ta, ngươi là cha Mộc Phàm, cũng không phải là cha ta." Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng nói mà chẳng líu lưỡi.
"Con trai! Con không nhận ra cha sao? Cha là cha ruột của con mà!" Diễn xuất thương xót tuyệt vọng của Điện Thiên Ảnh biểu hiện rất đúng lúc, dáng vẻ không khác nào người cha hiền hậu bị sự vô tình của con trai làm đau thấu tim can: "Cha biết giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, nhưng cha chỉ có một đứa con trai, con không thể không nhận người cha này.
"
Nhìn thiếu niên mặt mày vô cảm vẫn không thèm để ý tới hắn, Điện Thiên Ảnh khẽ lén lút cắn răng, đôi mắt lập tức ngấn lệ khá là ưu buồn, tình cảm và hiền hậu nhìn vào thiếu niên, hắn nâng tay xoa đầu Mộc Phàm, giống như một người cha bất hạnh, trong lòng có quá nhiều nỗi khổ không thể nói ra, chất chứa nhàn nhạt ưu thương: "Trước đó cha làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, nhưng cha hy vọng con có thể cho cha một cơ hội chuộc tội."
"...!Chuộc tội?"
"Ừ, trả lại tất cả những gì năm xưa cha nợ con.
Cho dù con muốn sao trên trời cha cũng hái xuống cho con ~ Vậy nên, con đừng từ chối cha nữa, cha không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt của con." Điện Thiên Ảnh bắt đầu sử dụng nội dụng của tiểu thuyết hắn đọc trước đó.
Có một điều quan trọng quên nói, Điện Thiên Ảnh có cả nghìn khuôn mặt, giỏi đóng vai đủ loại nhân vật hơn nữa giống như đúc, ngoại trừ khả năng dịch dung giống như thật, điều quan trọng nhất là tài năng diễn xuất tuyệt vời của hắn.
Tài năng diễn xuất của Điện Thiên Ảnh không phải bẩm sinh, chủ yếu là do Điện Thiên Ảnh thích xem tiểu thuyết đường phố, tiểu sử, các nhân vật truyền kỳ, hơn nữa hắn có niềm đam mê bất tận muốn đóng vai những nhân vật đấy, giống như bây giờ vậy...!
"Nếu ta không cho ngươi cơ hội chuộc tội thì sao?"
"...!Con không thể máu lạnh vô tình như vậy, cha là cha ruột của con!" Điện Thiên Ảnh bề ngoài tức giận, thực tế tâm lý không hề chắc chắn, chẳng lẽ đóng vai cha con cũng không có tác dụng gì với Mộc Phàm?
Sẽ không thất bại lần nữa đi?
Không nên nha!
Thiếu niên cúi đầu đăm chiêu, mặc dù người đàn ông không phải cha cậu nhưng là cha ruột của Mộc Phàm.
Cậu không có cảm xúc đặc biệt gì về tình thân.
Ở Liên Minh Tinh Tế, Mộc Ưng thường xuyên bị cậu chọc giận suýt hộc máu, mắng to cậu đồ máu lạnh vô tình, trong phòng thí nghiệm cậu hiếm khi chủ động liên lạc với Mộc Ưng.
Chỉ khi Mộc Ưng bị Chính Phủ Liên Minh bắt giam, cậu mới chân chính nhận ra cậu đã quên mất đấng sinh thành.
Nếu trên đời tồn tại người khiến Mộc Phàm cảm thấy áy náy, thì đó chính là Mộc Ưng.
Nghe tin cậu lựa chọn nhiệm vụ xuyên không, người đàn ông đưa Tạp Lạp Đặc Tư cho cậu và khuyên nhủ cậu đừng trở lại.
Cho đến tận bây giờ, Mộc Phàm vẫn nhớ rõ như in vẻ mặt của Mộc Ưng, vô cùng nghiêm túc và nghiêm khắc dặn dò cậu không cần phải hy sinh bản thân mình để đổi lấy tự do cho Tà Ưng.
Mộc Ưng rõ ràng giận cậu lạnh lùng, đối với cha ruột cũng không nói nhiều hơn mấy câu, những loại than phiền như vậy bình thường như cơm bữa.
Cậu luôn tưởng rằng Mộc Ưng không thích đứa con trai này, cho đến lúc xuyên việt cậu mới biết ý nghĩ của cậu sai rồi...!
Nghe thấy những lời tương tự từ miệng Điện Thiên Ảnh, Mộc Phàm im lặng một chút.
Cậu nhớ, khi đó Mộc Ưng cũng đã nói cậu Máu lạnh vô tình, một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Mộc Phàm, cậu dường như không kháng cự Điện Thiên Ảnh như lúc ban đầu.
"Con trai, cha thật biết lỗi rồi, lần này cha nhất định sẽ đưa con vào Hoàng Cung an toàn." Khuôn mặt đáng thương tương tự Mộc Phàm, giống như một con chó lớn, suýt chút nữa thì phe phẩy cái đuôi lăn lộn cho Mộc Phàm xem.
Điện Thiên Ảnh nuốt không trôi cơn giận này, hắn đã làm đến mức này rồi, không ngại tiếp tục rớt liêm sỉ thêm.
Nếu hắn còn thua Cô Độc Hiên Hàn, thì hắn chắc chắn buồn rầu đến chết!
Điện Thiên Ảnh sẽ xé bỏ mặt nạ và dùng bản thể để quyết chiến một mất một còn với Cô Độc Hiên Hàn! Hắn cần phải vượt qua nỗi ám ảnh mang tên Cô Độc Hiên Hàn, phần cố chấp kia bùng cháy bên trong lòng Điện Thiên Ảnh, ngày càng trở nên mãnh liệt hơn...!
"Được." Mộc Phàm gật đầu đồng ý.
"Con đồng ý!?" Điện Thiên Ảnh vui mừng khôn xiết, nửa tin nửa ngờ: "Vậy thì con gọi một tiếng Cha nghe thử xem ~"
Thiếu niên im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Điện Thiên Ảnh và Nhị Hắc không nhịn được cho là thiếu niên sẽ không nói, thiếu niên chậm rãi mở miệng, vô cùng nhỏ nhẹ tựa như nói cho mình nghe.
"Cha."
"!" Điện Thiên Ảnh nhìn người thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt, nóng lòng muốn nhào nặn mấy cái, chờ hoàn hồn, hắn đã đặt tay lên đầu thiếu niên và xoa xoa.
Thiếu niên liếc mắt Điện Thiên Ảnh cười như kẻ ngu si, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ ảo.
"Có thể lên đường." Cô Độc Hiên Hàn ôm vai thiếu niên tránh đi móng vuốt của Điện Thiên Ảnh.
Y không thích bầu không khí giữa thiếu niên và người đàn ông, cũng không thích người đàn ông đột nhiên xuất hiện, rõ ràng hơn ba mươi tuổi còn cười chán ghét như thế.
Không còn sự xúc cảm mềm mại trong tay, mắt Điện Thiên Ảnh trầm xuống, kéo thiếu niên trở về.
Cô Độc Hiên Hàn bất mãn hai tay trống không, nắm lấy cánh tay thiếu niên chuẩn bị kéo trở về, song, thiếu niên hoàn toàn bị Điện Thiên Ảnh ôm chặt trong ngực.
"Đừng động vào con trai của ta!" Điện Thiên Ảnh cây ngay không sợ chết đứng tức giận quở trách Cô Độc Hiên Hàn, hiện tại hắn là cha Mộc Phàm, hắn có ngàn lý do quang minh chánh đại không cho phép Cô Độc Hiên Hàn đến gần Mộc Phàm!
Điện Thiên Ảnh cảm thấy không khí ngột ngạt bực bội mấy ngày nay của hắn nháy mắt toàn bộ đều xuất hết ra!!
"..."
"..."
"Mộc Phàm, em nghe lời ai." Cô Độc Hiên Hàn mặt lạnh, nghiêng đầu nhìn thiếu niên.
Thiếu niên hết nhìn Cô Độc Hiên Hàn, lại nhìn Điện Thiên Ảnh, chuyển hướng nhìn Dĩnh Vô Tuyết bị bỏ bơ vơ trong góc vắng vẻ, cuối cùng nhìn về phía Nhị Hắc đang cho cậu cái mông lông xù, giống như nói đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.
Thiếu niên xoay tròn con ngươi xinh đẹp, ngoan ngoãn gật gật đầu nói.
"Ta nghe lời cha."
Rắc!
Cô Độc Hiên Hàn bóp vỡ khung cửa xe ngựa.
Không thể diễn tả được tâm trạng đầy thú tính bạo ngược trong lòng y vào lúc này, y nhìn chằm chằm Điện Thiên Ảnh với vẻ mặt âm dương quái khí nói: "Lão già."
"...".