Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 20

Phúc Công Công trực chờ bên cạnh Xích Tây cả buổi. Đến khi hắn tỉnh rượu hẳn, trời đã chạng vạng. Thái Hậu phái người đến thúc giục, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng. Xích Tây ngồi bật dậy, vội vàng kêu Phúc Công Công giúp mình thay đổi xiêm y. Mặc dù đầu óc còn choáng váng vì rượu, hắn vẫn gắng gượng chạy đi.

Đến cung của Thái Hậu, Xích Tây lướt mắt nhìn qua, mọi người hầu hết tề tụ đông đủ. Hai người đệ đệ, Long Dã và Hoành Thái, đã an vị, còn có Hoàng Hậu cùng mấy phi tử. Phía bên kia là các vị công chúa đang líu ríu nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Mẫn Tuệ công chúa, vốn là người em cùng mẹ sinh ra với hắn, đang ngả đầu trên vai Thái Hậu, cong môi làm nũng, không khác với chính hắn khi nhỏ là bao. Bữa tiệc này là gia yến, không có sự tham gia của các thần tử quan lại.

Xích Tây ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu, rót rượu kính mời. Thái Hậu đảo mắt nhìn một lượt chung quanh, rồi chợt lên tiếng, “Nhân nhi, ngươi mời Hòa Dã tới thì có phải tốt không. Hắn xem như đã là người trong nhà. Lễ mừng tân niên này nọ hài tử ấy cũng không có chỗ đi, thân ngươi là huynh trưởng, lẽ ra phải gọi hắn tới.”

Xích Tây biết mẫu hậu hắn vốn không mặn mà tình cảm với Long Dã hay Hoành Thái. Thế nhưng đối với Quy Lê, bà lại rất có cảm tình. Huống hồ, Quy Lê vừa rồi có công “khuyên nhủ” Hoàng Thượng. Thế nên bà càng muốn ưu đãi hắn hơn. Mắt liếc thấy Long Dã có chút trầm mặc, Xích Tây vội lắc đầu, “Mẫu hậu, nói gì thì nói, Hòa Dã cũng là ngoại nhân. Nếu ngài muốn gặp hắn, chi bằng nhi thần một ngày nào đó gọi hắn đến thăm ngài.”

Mẫn Tuệ công chúa ngồi gần đấy liền cất giọng hứng khởi, “Hòa Dã ca ca đã trở lại rồi sao? Sao nhi thần không biết gì hết? Mẫu hậu, hồi trước mỗi lẫn Nhân ca ca chọc con khóc, toàn nhờ Hòa Dã ca ca dỗ dành cả!”

Thái Hậu nhoẻn miệng cười vui vẻ, “Thật vậy sao? Hòa Dã nhỏ tuổi hơn Nhân, mà đã ôn nhu như thế. Nhân nhi, con thấy không, muội muội của con thật nhớ thương người ta a.”

Mẫn Tuệ tiếp tục hồ hởi, “Con hồi trước luôn xem Hòa Dã ca ca là tỷ tỷ của con, vì ca ca ôn nhu dịu dàng như một tỷ tỷ vậy!”

Xích Tây đột nhiên ho khù khụ. Ngụm rượu trong miệng thiếu chút nữa đã phun thẳng ra ngoài.

Thái hậu nghiêng đầu nhìn Mẫn Tuệ, rồi cười ngụ ý với Xích Tây, “Nhân nhi, Hòa Dã vẫn chưa thành gia thất. Chi bằng để hắn cưới Mẫn Tuệ nhà mình, chẳng phải rất tốt sao? Hài tử ấy ngoan ngoãn, hiền lành, lại học cao hiểu rộng, ai gia rất yên tâm. Hắn nhất định không làm khổ muội muội của con.”

“Mẫu hậu… người ta nói xem Hòa Dã ca ca là tỷ tỷ mà…”

Xích Tây không nghĩ ngợi gì, phản đối ngay lập tức, “Không được. Mẫu hậu, Mẫn Tuệ không muốn mà.”

“Mẫn Tuệ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Con thân là ca ca, phải đứng ra làm chủ cho nàng chứ.”

“Mẫu hậu, nhi thần nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy Quy Lê không được.”

“Sao lại không được? Con nói xem nào, Hòa Dã có gì không tốt?”

“Hắn… hắn…”

“Thấy chưa? Cả chính mình cũng nói không nên lời. Nhân nhi, mẫu hậu cảm thấy hắn rất thích hợp làm phu quân của Mẫn Tuệ.”

“Mẫu hậu!!! Quy Lê… hắn… hắn… thân thể yếu nhược!! Bệnh tật triền miên… nếu hoàng muội lấy hắn, nhất định sau này vất vả… Bộ dạng hắn như thế, có lẽ không thọ bao lâu…”

“Này…” Thái Hậu có chút sững người. Chuyện thân thể Quy Lê yếu nhược, nàng đã biết từ trước. Lời Xích Tây nói không phải không có lý. Nữ nhi con bà thân là cành vàng lá ngọc, nếu mỗi ngày đều khổ nhọc chăm sóc một người bệnh, chẳng phải thật bất công sao?

“Ai~ con nói cũng phải. Nguyên lai con vì muội muội mình mà lo lắng suy nghĩ thật chu đáo. Nhân nhi, thân con là huynh trưởng, không được nói gì mà ‘không thọ bao lâu’, điềm xấu, điềm xấu! Con nên chú ý hôn sự của Quy Lê một chút. Sau này có vị cô nương nào tốt và phù hợp, con nên giúp hắn ban chỉ hôn. Phụ thân Hòa Dã năm xưa cả đời phụ tá tiên đế. Hắn hiện tại lại phụ tá con. Con quan tâm hắn một chút, không nên để người ta nói hoàng gia chúng ta bạc tình bạc nghĩa…”

“Vâng, nhi thần đã biết.”

“Chuyện của muội muội, con nghĩ xem thế nào. Mẫn Tuệ năm nay đã mười sáu, đến tuổi yên bề gia thất rồi. Trong mấy người thần tử của con, hảo hảo chọn ra một người tốt bụng làm tấm chồng cho nàng.”

“Này… mẫu hậu thấy Sơn Hạ Trí Cửu thế nào?”

“Không được. Ai gia thấy hắn bên ngoài mỉm cười, nhưng trong lòng lại không như thế.”

Xích Tây gãi đầu, bất đắc dĩ hỏi tiếp, “Thế còn Sinh Điền Tướng Quân?”

“Hmm… Sinh Điền… hắn thân là võ tướng, không đọc qua nhiều kinh thư… Chọn một quan văn vẫn tốt hơn.”

“Này…” Xích Tây thở dài, nát óc suy nghĩ xem còn ai có thể xứng đôi với muội muội của mình.

“A, phải rồi. ai gia hôm nọ có thấy một người… Trung Hoàn Thượng Thư! Hắn vẻ ngoài rất chân thật và trung hậu. Thế hắn đã… thành thân chưa?”

Xích Tây mở miệng, định lên tiếng, nào ngờ thanh âm Long Dã từ bên dưới vang lên, “Trung Hoàn Hùng Nhất cả đời chất phác. Thái độ làm người của hắn lại có phần khô khan. Người như vậy sao có thể xứng đôi với công chúa?”

Thái Hậu liếc nhìn Long Dã, có điểm hoài nghi, rồi quay ra hỏi Xích Tây, “Nhân nhi, thật vậy sao?”

“Hm… nhị đệ nói có vài phần đúng…”

“Ai~ ta chỉ sợ tri nhân tri diện bất tri tâm (biết mặt mà không biết lòng), sợ sau này người ta ủy khuất Mẫn Tuệ. Nghĩ đi nghĩ lại, chọn đi chọn lại, ai gia vẫn cảm thấy Hòa Dã là được nhất.”

Xích Tây giật mình, vội vàng phản bác, “Thôi, thôi, thôi! Mẫu hậu, không cần bàn bạc chuyện này nữa. Nhi thần nhất định tìm một tấm chồng thật tốt cho muội muội. Mẫu hậu đừng nhọc tâm suy nghĩ làm gì.”

Nói rồi, hắn lập tức quay qua Long Dã và Hoành Thái, cùng nhau uống rượu. Thái Hậu nhíu mày, thở dài một cái, đành phải gạt đi cuộc nói chuyện. Sau đó, bà hướng về phía Hoàng Hậu cùng Thục Phi mà trò chuyện, ân cần hỏi han về tôn tử sắp chào đời của mình, miệng không khỏi khiển trách Xích Tây, “Nhân nhi, con phải chiếu cố các nàng một chút. Đã làm cha rồi, phải biết quan tâm vợ mình chứ.”

“Ừm.” Xích Tây bỏ mặc lời kia, ậm ừ cho qua chuyện, mắt dán chặt vào chung rượu trong tay. Hơi rượu ban sáng chẳng hiểu sao lại trỗi dậy, cảm giác nóng bừng cùng chút choáng váng lan tỏa khắp người, mệt mỏi phút chốc bao trùm lấy hắn. Nghĩ bụng muốn cáo từ về sớm, vừa quay người, hai mắt Xích Tây liền tối sầm, cả người gục xỉu trên bàn.

Bình Luận (0)
Comment