Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 7

Quy Lê tịnh dưỡng trong hai ngày, thân thể dần bình phục. Điền Trung lại bẩm với hắn là phải dọn nhà, một tay thu dọn đồ đạc gọn gàng, tay kia đưa ra tờ khế đất cho Quy Lê. Hắn không khỏi ngạc nhiên mà hỏi, “Tiền đâu mà mua?”

“Phúc Công Công đưa cho.” Điền Trung nhún vai.

Quy Lê chặc lưỡi, đây chẳng phải là tiền của Xích Tây sao? Hắn quả thật không hiểu được con người kia đang nghĩ gì. Hành động lần này vì người ấy muốn tạ lỗi với hắn, hay chấp niệm chuyện ngày xưa?

Quy Lê cùng Điền Trung, hai thân chủ tớ, đồ đạc không có là bao. Thế nên chuyện dọn nhà rất nhanh gọn. Căn nhà mới rộng hơn rất nhiều, tiền viện, hậu viện đầy đủ và rộng rãi. Cũng chính vì vậy, cái trống trải, vắng vẻ lại càng thấy rõ hơn so với trước kia. Bài trí đồ đạc trong phòng xong xuôi, Quy Lê vươn vai. Căn phòng này quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Quy Lê nằm bệnh mấy ngày, chuyện Hỉ Đa Xuyên cũng thật nhanh được giải quyết. Cẩm Hộ Lượng sai người tra ra không ít chứng cứ đục khoét ngân khố của Hộ Bộ. Hỉ Đa Xuyên không còn đường chối cãi, hổ thẹn không thôi. Xích Tây niệm tình hắn từng là cựu thần, lại là lão sư của tiên đế năm xưa nên đành âm thầm dùng tiền của mình mà trả hết những món nợ cho hắn. Sau đó, hắn khiển trách cả nhà Hỉ Đa Xuyên một lượt, cấm không cho phung phí tiêu xài như trước.

Hôm ấy vào triều, mọi người đã không còn nghị luận chuyện Hỉ Đa Xuyên Đại Nhân, mà đang xôn xao chuyện Bảo Thân Vương. Nguyên lai Cẩm Hộ Lượng đã bắt được thân tín Gia Đằng của hắn.

Sinh Điền Đấu Chân vừa thấy Quy Lê bước vào, liền tiến lại chào hỏi, “Quy Lê Đại Nhân, hết bệnh rồi sao? Mấy hôm nay bận quá, không thể tranh thủ qua thăm ngài. Hiện tại biên giới phía Bắc chiến sự không thôi, ta không có được cả một ngày ngàn nhã.”

“Không sao. Hôm ấy còn phải đa tạ Tướng Quân đã giúp đỡ.”

“Khách khí! Nghe nói ngài dọn nhà à? Đây là thăng quan chi hỉ, chuyện đáng mừng, hôm nào ta phải đến thăm quý phủ mới được.”

Sơn Hạ khi ấy bước ngang qua, nghe thấy thế liền dừng chân, “Quy Lê Đại Nhân dọn nhà sao? Kia chúc mừng, chúc mừng!”

Mọi quan viên chung quanh nghe thấy cũng tụ lại chúc mừng hắn. Trung Hoàn, Cẩm Hộ, còn có cả Tiểu Sơn còn đưa ý tứ muốn đến thăm nhà mới, Quy Lê thiếu điều từ chối không được.

Thượng triều, Xích Tây nóng lòng không thôi chuyện Gia Đằng. Quần thần vừa cúi người hành lễ xong, hắn lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, “Cẩm Hộ, Gia Đằng đã khai ra những gì?”

Cẩm Hộ rút từ trong tay áo một tấu chương, “Hoàng Thượng, Gia Đằng sau khi bị chúng thần bắt giữ, đã rất sợ hãi. Hắn vốn là kẻ hưởng lạc, hiện tại chỉ muốn giữ lại mạng mình. Nhờ thế, việc tra khảo của bọn thần không quá khó khăn. Hắn…”

Cẩm Hộ dừng lại trong chốc lát. Mọi người nín thở, xem chừng trọng điểm là đây.

“Hắn đã chịu viết ra danh sách những quan viên từng nhận qua hối lộ, số tiền bao nhiều cũng được ghi rõ. Tổng cộng có gần năm mươi quan viên ở kinh thành cùng các địa phương, số tiền không đồng nhất. Thần cho rằng đây là sự tình nghiêm trọng, nên không cho bất luận kẻ nào khác đọc qua, cả chính thần cũng vậy. Hôm nay, trực tiếp trình duyệt lên Hoàng Thượng.”

“Làm rất tốt! Năm mươi người? Con số không nhỏ. Trẫm không nghĩ lại có nhiều tham quan đến như vậy. Tiểu Phúc Tử, mang tấu chương kia lại cho trẫm. Trẫm muốn nhìn xem rốt cuộc là dạng quan lại thế nào. Mặc kệ hắn nhận bao nhiêu tiền, tất cả đều phải nghiêm trị ngay lập tức!”

Tấu chương trong tay, Xích Tây lập tức mở ra đọc. Quần thần bên dưới bắt đầu xôn xao nghị luận. Có người trong lòng không khỏi sợ hãi, tự ngẫm trong đầu đã từng nhận qua tiền của Gia Đằng hay chưa.

Quy Lê lẳng lặng quan sát Xích Tây. Người kia đưa mắt qua lại trên tấu chương. Bất chợt, hắn dừng lại, có chút sửng sốt. Thần sắc biến chuyển, tựa như đang suy nghĩ điều gì, hai mày nhíu lại.

Xích Tây ho khan một tiếng, gián đoạn mọi nghị luận trên thượng điện, “Trẫm xem qua, chuyện này liên quan đến không ít người. Hm, trẫm muốn suy nghĩ kỹ càng hơn phải xử lý những quan lại này thế nào. Các khanh còn muốn thượng tấu chuyện gì không?”

Chẳng phải khi nãy vừa nói “nghiêm trị ngay lập tức,” cớ gì hiện tại lại là “suy nghĩ kỹ càng hơn”? Danh sách kia nhất định có tên một ai đó Hoàng Thượng kiêng kị, hoặc muốn bảo vệ. Chẳng lẽ lại là Hỉ Đa Xuyên? Quần thần trong lòng tràn ngập những nghi vấn, nhưng không ai dám nói lời nào mà chỉ cúi người cung kính, “Bẩm vâng.”

Bãi triều, Xích Tây vội vàng bỏ đi.

Mọi người rời khỏi điện, xôn xao nghị luận không thôi. Rốt cuộc trên danh sách kia có tên ai? Có người phỏng đoán là Sơn Hạ Trí Cửu, có người nói là Sinh Điền Đấu Chân, cũng có người bảo là thân thích của Hoàng Hậu. Ai ai cũng đưa ra một phỏng đoán.

Quy Lê không tham dự nghị luận. Thế nhưng lòng hắn không khỏi có chút khó chịu, là ai có thể khiến Xích Tây thay đổi chủ ý nhanh như thế?

Chiều hôm ấy, hắn đang làm việc ở Đô Sát Viện. Tiểu Sơn ngồi bên cạnh liên tục tường thuật lại sự tình suốt mấy ngày hắn không ở, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không bỏ sót chi tiết nào. Cả việc Tăng Điền bị mất tiền cũng được tường thuật rất kỹ càng. Quy Lê ngồi nghe, đầu không khỏi inh ong. Đang định bụng quay ra tìm cớ rời đi, Phúc Công Công từ đâu xuất hiện, “Quy Lê Đại Nhân, Hoàng Thượng muốn gặp ngài.”

Quy Lê theo Phúc Công Công vào cung vua, hướng Tĩnh Tâm Trai mà đi. Vừa mở cửa phòng, hắn đã thấy Xích Tây đang ngồi chờ hắn, sắc mặt không được tốt cho lắm

Quy Lê cúi người hành lễ. Chưa kịp nói điều gì, Xích Tây đã ném một quyển tấu chương tới trước mặt.

Quy Lê nhặt lên, liền nhận ra đây là danh sách mà Cẩm Hộ trình lên ban sáng.

Xích Tây thấy vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc, liền lên tiếng, “Ngươi đọc đi. Trang thứ hai.”

Quy Lê cau mày, có chút khó hiểu. Vì cớ gì lại muốn hắn đọc tài liệu quan trọng như thế, chẳng lẽ có tên mình? Hắn rõ ràng chưa từng quen biết nhân vật Gia Đằng kia.

Đang ngẫm nghĩ, tay mở ra trang thứ hai, một cái tên lập tức đập vào mắt hắn: Quy Lê Dụ Dã, ba nghìn hai.

Bình Luận (0)
Comment