Nan Từ

Chương 40

Điền Điềm càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc giữa y và Thiệu Huy đến cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao y mơ mơ hồ hồ lại cùng người nhà Thiệu gia xuất viện.

"Điềm Điềm, con còn cảm thấy đau không?"

"Con sắp lành hết rồi mà mẹ." Điền Điềm nghiêng người nhìn hàng ghế sau, bất đắc dĩ nhìn gương mặt đầy lo lắng của Thiệu phu nhân, Điền Điềm thuận theo tư thế Thiệu phu nhân đang nắm tay y, nhẹ nhàng vỗ lên tay bà, "Kỳ thực vết thương của con cũng không nặng lắm."

"Đã phải đi bó bột rồi mà còn nói không nặng?" Thiệu phu nhân rõ ràng không vui vẻ nổi, hung hăng trợn mắt liếc đứa con trai lớn đang lái xe của mình một cái, "Cũng không biết tên tiểu tử thúi này chăm sóc con như thế nào, mẹ cho là ba của tụi con đã đủ đầu gỗ rồi, đứa con trai này càng giỏi hơn, sắp mục đến nơi luôn rồi!"

Điền Điềm không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cười với Thiệu phu nhân.

Trưa hôm nay Thiệu Huy đi họp, không có mặt ở bệnh viện, y liền một mình ra ngoài đi dạo, tiện đường đi thăm quý ông Trần Tư An, đã anh hùng cứu mỹ nhân, rồi để bản thân bị thương nhập viện.

Bọn họ còn chưa nói được hai ba câu, Thiệu đổng cùng Thiệu phu nhân liền từ trên trời giáng xuống.

Cũng không biết làm sao qua hai ba câu nói, Thiệu phu nhân ra lệnh, hai người đang nằm trong bệnh viện là y và Trần Tư An đồng loạt được xuất viện, tổ chức thành một đoàn thể, trở về Thiệu gia dưỡng thương.

——————

Thiệu phu nhân cùng Thiệu đổng vốn mới từ nước ngoài về, dự định ở vùng duyên hải nghỉ ngơi hai ba ngày, sau đó sẽ trực tiếp bay sang nước khác.

Khi nhận được tin bọn họ bị thương liền lập tức hủy chuyến du lịch kia đi, lập tức bay về rồi chạy tới bệnh viện.

Dù được bảo dưỡng tốt như thế nào, như thế nào cũng không còn trẻ nữa, rất nhanh, Thiệu phu nhân uể oải dựa lên vai Thiệu đổng thiếp đi.

Điền Điềm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xoay người ngồi thẳng lại.

Thiệu phu nhân là một người mẹ rất tốt, cơ hồ là hình ảnh người mẹ mà trong lòng y mơ ước.

Bà rất yêu thương những đứa con của mình, lại không quá phận, không can thiệp vào lựa chọn của họ.

Dù cho là năm đó Thiệu tổng làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, đối với mình – người mà bà không thích, Thiệu phu nhân cũng chưa từng nhằm vào y.

Có lẽ những người một đời chưa từng phải lo nghĩ chuyện gì, vẫn luôn giữ lại cho bản thân chút ngây thơ khó có được đó.

Ít nhất, Điền Điềm cảm thấy, Thiệu phu nhân chính là một người may mắn như vậy.

Lúc mới đầu, lí do Thiệu phu nhân không thích y, không phải vì gia thế của y, không phải vì gốc gác của y, thậm chí cũng không phải vì giới tính của y... Bà chỉ là đơn thuần đứng trên lập trường của một người mẹ, bà chỉ đơn thuần không thể chấp nhận người con trai bà chọn đi chung cả đời lại là một con rùa đen rút đầu, là một đứa nhu nhược, đối mặt với thử thách một lời cũng không dám nói.

Thiệu tổng lúc trẻ quá ngông cuồng, đến việc cân nhắc hơn thiệt cũng không làm, cư nhiên lại lựa lúc bà không có mặt ở nhà come out với chồng mình.

Đợi đến khi Thiệu phu nhân biết chuyện, chạy đến công ty, tìm được đứa con trai lớn của mình, dù đang gãy chân vẫn kiên quyết chống đỡ tiếp tục làm việc, bà tức đến nói không ra lời.

Cơn giận này của Thiệu phu nhân là lí do trực tiếp khiến bà từ chối xuất hiện trong lễ cưới của đứa con lớn, lại dẫn đến việc Thiệu phu nhân không ngừng ở bên Điền Điềm nói bà đã tiếc nuối như thế nào, hận không thể bắt bọn họ tổ chức lại lễ cưới.

Chỉ là đáng tiếc, Điền Điềm nghĩ nghĩ, sợ là phải chờ đến lần kết hôn thứ hai của Thiệu tổng, Thiệu phu nhân mới có thể có cơ hội này.

——————

Điền Điềm không biết đã ngồi ngây ngốc bao lâu, mãi đến tận khi Thiệu Hàm đang ngồi bên cạnh y mở miệng nói chuyện: "Anh Điền, hôm nay là Thiệu tổng của chúng ta làm tài xế, chúng ta cũng nên hưởng thụ một chuyến."

"A?" Điền Điềm lúc này mới quay đầu lại đáp một tiếng, "Có chuyện gì sao?"

"Em nói lúc thường đều là anh lái xe còn anh em thì hưởng phúc, ngày hôm nay thế sự đổi thay a."

"Ừm... May mắn là từ bất hạnh mà." Điền Điềm cảm thấy mình bị thương chỉ sợ không phải chân, là đầu mới đúng, hiện tại trong đầu y là một đống hồ đặc, rõ ràng nên giải quyết nhanh chóng, lại ngơ ngơ ngác ngác nhảy vào trong vũng bùn lầy biết trước không thể thoát ra được này, y lắc lắc đầu, do dự nói, "Thật ra, anh vẫn nên về lại bệnh viện thôi, còn có 2 tuần là đến ngày gỡ bột rồi, đừng chạy tới chạy lui."

Thiệu phu nhân nửa tỉnh nửa ngủ, nghe thấy lời này liền tỉnh lại, ngồi sau xe phản bác: "Bác sĩ không phải cũng nói con có thể về nhà mà, lại nói, Huy Huy nó làm sao có thể chăm sóc con, một mình con ở lại bệnh viện đến ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng không ăn nổi, sao thuận tiện bằng ở nhà. Con yên tâm, mẹ đã kêu người dọn dẹp phòng ngủ rồi, con cứ an tâm dưỡng thương, cũng không cần đi làm, vết thương hết chuyện lại nói... Huy Huy, xin cho nó nghỉ bệnh, có nghe thấy không."

Kỳ thực, Thiệu Huy rất biết cách chăm sóc người, Điền Điềm không đầu không đuôi nghĩ, lại bị y rất mau đánh tan.

"Được." Thiệu tổng ở phía trước lái xe, không mặn không nhạt trả lời, "Tiểu Điềm, em cứ an tâm ở lại, những chuyện khác sau này hãy nói."

Điền Điềm nhăn mày lại, rất nhanh liền giãn ra, giống như là đã từ bỏ mà cười nói: "Vậy em cũng chỉ có thể ở lại làm phiền mọi người rồi."

Thiệu phu nhân lúc này mới vui vẻ trở lại, tinh thần đã được khôi phục liền lôi kéo Điền Điềm nói chuyện trên trời dưới đất.

Thiệu Huy từ gương chiếu hậu len lén đánh giá người đang ngồi phía sau cười cười nói nói, lại không nhịn được xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay.

Ngày hôm qua, Chân Hân trong điện thoại cười nói Thiệu tổng giỏi bày mưu tính kế, cậu trợ lý nhỏ khẳng định không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Nhưng trên thực tế, hắn đã rất sợ hãi.

Tất cả những gì hắn có thể làm, đều dựa trên việc Điền Điềm còn để ý đến hắn mà thôi.

Tính toán gì đó đều chỉ là nói suông, nếu như tiểu Điềm lựa chọn từ bỏ hắn, hắn chỉ có thể bó tay toàn tập.

Thế nhưng, nếu như tiểu Điềm còn nguyện ý trở lại bên cạnh hắn, hắn lập tức bó tay chịu trói.

Thiệu Huy lấy lại bình tĩnh.

Hắn ngu ngốc nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng biết trong lòng bảo bối của hắn giấu một vết thương đẫm máu, đau đớn mà hằn sâu vào trong tim.

Nghĩ tới đây, Thiệu Huy thoải mái thở dài, kỳ thực chỉ cần khúc mắc của tiểu Điềm được giải, những chuyện khác, đều không còn quan trọng nữa. (Editor: ý ổng là cả chuyện có ở bên cạnh ổng nữa hay không cũng không quan trọng ớ.)

Tiểu Điềm của hắn có thể vui vẻ hạnh phúc là được rồi.

Editor: chương này dài qué QAQ, cầu khen thưởng.
Bình Luận (0)
Comment