Điền Điềm không muốn thừa nhận, nhưng thực ra, vào lúc cất cặp nhẫn này vào hộc tủ, sâu trong tim y vẫn luôn ôm một tia hi vọng không thể nói ra.
Có lẽ, có lẽ sẽ có một ngày, Thiệu Huy có thể vô tình phát hiện ra chúng, cũng như phát hiện ra tâm ý của y.
Nhưng, khi cặp nhẫn này thật sự nằm trong tay Thiệu Huy, lại được hắn cầm đến trước mắt y, y lại cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, cảm thấy như cả cơ thể đang được ngâm trong chén hoàng liên* nước đường, không nói được là ngọt nhiều hơn, hay là đắng nhiều hơn.
(*Hoàng liên: một vị thuốc bắc cực kì đắng.) "Anh... Sao anh lại tìm được nó?"
Điền Điềm nói hết câu, đôi mắt cũng cảm thấy chua chua, y đột nhiên cảm thấy thở không nổi, tất cả phẫn nộ khi nãy đều như một trái bong bóng bị đâm một nhát, khí từ bên trong bay hết ra ngoài, cả người đều khó chịu, từ trên xuống dưới đều không còn chút sức lực nào, y không nghĩ rằng, cũng không dám nghĩ rằng, tình cảm của y đối với Thiệu Huy, một ngày nào đó lại trở thành vũ khí đánh bại y.
Bởi vì y yêu người này, vì vậy y nên tha thứ cho hắn.
Bởi vì y yêu người này, y nhất định phải thỏa hiệp trước hắn.
Y thậm chí không có quyền từ chối, đối phương bước về phía trước, y sẽ ở phía sau chờ đợi, chỉ cần đối phương quay đầu lại, y sẽ lập tức nghênh tiếp.
Tại sao lại có thể như vậy?
Lẽ nào cả đời này y đều phải sống trong những ngày tháng vẫy đuôi cầu xin người này yêu thương mình sao?
Không, y không muốn.
Y tuyệt đối không muốn.
Nếu Thiệu Huy chỉ coi y là món đồ chơi gọi liền đến đuổi liền đi, y thà triệt để buông tay đoạn tình cảm này.
Dù cho cả đời này cũng không gặp được người nào có thể khiến mình yêu như hắn nữa, y cũng không muốn tiếp tục sống trong run rẩy sợ hãi, mỗi ngày đều phải gồng mình chiến đấu nữa.
Điền Điềm rơi vào trầm mặc, y gần như cũng đã nhìn thấy được nửa cuối đời cô đơn không chỗ nương tựa của mình, nhìn thấy mình trở thành một ông già chẳng ai cần tới, ở nơi không ai để ý, một mình sống đến cuối đời.
Hốc mắt y nổi lên một tầng nước, nhưng một giọt cũng không rơi.
——————
Thiệu Huy rất sợ mỗi khi Điền Điềm trầm mặc, thấy Điền Điềm một lời cũng không nói, chỉ rưng rưng đứng đó, đáy lòng Thiệu Huy từng trận kinh hoảng, hắn mãnh liệt cảm nhận được, hắn sắp mất đi người hắn yêu.
Hắn rõ ràng đã học theo người khác, đã từ từ thay đổi, chỉ để Điền Điềm có thể ở lại bên cạnh hắn, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy người này sắp lập tức biến mất, vĩnh vĩnh viễn viễn không thuộc về hắn nữa.
Thiệu Huy nắm chặt tay, hộp nhẫn trong tay bị siết thật chặt, một tay khác cầm lấy đôi tay của bảo bối trong tim hắn, trịnh trọng mà quỳ xuống.
Rầm.
Động tĩnh của Thiệu Huy đánh nát tưởng tượng về tương lai bi thảm của Điền Điềm, y cúi đầu, nhìn Thiệu Huy đang quỳ trước mặt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y đã thấp hèn mà hi vọng, người này sẽ lại ngang ngược không biết lý lẽ tự cho là đúng bắt ép y một lần nữa, như vậy mới có thể khiến y triệt để tuyệt vọng với mối tình này, vì vậy Điền Điềm nói: "Anh lại muốn làm gì?"
"Anh..." Cổ họng Thiệu Huy đột nhiên bị nước mắt làm nghẹn lại, hắn rõ ràng đã cực kì nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng vào lúc mở miệng lại không ngăn được nghẹn ngào, "Anh hi vọng... Có thể có thêm một cơ hội nữa để theo đuổi em..."
"Anh chưa từng thực sự nói chuyện yêu đương với ai bao giờ, nhưng... Nhưng anh sẽ cố gắng—— hẹn hò, nắm tay, đi dạo phố, hôn môi, làm những việc mà những đôi tình nhân khác sẽ làm, anh đều sẽ cố gắng làm được..." Giọng nói của Thiệu Huy run run, thoạt nhìn chẳng giống như một lãnh đạo nhìn xa trông rộng chút nào, hắn bây giờ chỉ là một người đàn ông bình thường muốn theo đuổi y, hắn cũng đang cảm thấy bất an và lo sợ, "Mỗi lần em tức giận, anh vẫn luôn rất khó chịu, nhưng lần nào anh cũng không thể nói gì để em vui trở lại, nhưng anh thật sự rất hi vọng chúng ta có thể dắt tay nhau đến già, hi vọng đợi đến khi bảy mươi tám mươi tuổi, em vẫn ở bên cạnh anh, anh chưa từng nghĩ qua em là công cụ hay gì cả, thật sự, anh có chỗ nào không tốt anh sẽ nỗ lực thay đổi, anh không tốt chỗ nào em hãy nói cho anh biết, anh đều có thể thay đổi..."
Tim Điền Điềm run lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
"Anh không muốn phản biện cái gì cả, tiểu Điềm, mỗi khi em oan ức em khổ sở, em đều có thể nổi nóng với anh, dù là động tay động chân cũng không sao cả. Anh sẽ chờ em ở bên cạnh em, sẽ cố gắng thay đổi, chờ đợi sự tha thứ của em, cho dù em cả đời này đều không nguôi giận, ngày ngày đều cáu kỉnh với anh cũng chẳng sao..." Thiệu Huy lau mặt, nước mắt thấm ướt cả ống tay áo, "Em đừng không cần anh, có được không?"
"Anh sao lại có thể như vậy a..."
Còn cố tình trong lúc y muốn một dao cắt đứt tình cảm của hai người nói ra những lời này, làm cho cả trái tim y đều nhũn cả ra.
Điền Điềm nỗ lực nghiêm túc trở lại:
"Tôi không dễ dàng nhẹ dạ như vậy anh có biết không?"
"Tiểu Điềm."
"Anh đứng lên cho tôi!"
"Tiểu Điềm."
"Anh không đứng lên tôi sẽ lập tức không cần anh nữa!"
"Tiểu Điềm..."
"Anh lay ống tay áo của tôi làm gì?! Chân của anh không thể chịu được chấn động mạnh như vậy anh có biết không?! Đau rồi ai lo cho anh?"
Thiệu Huy mím mím môi, thấy mặt Điền Điềm không được tự nhiên mà đỏ hồng, tim hắn mới thả lỏng được một chút, chậm rãi đứng lên.
"Chờ đã!"
"Tiểu Điềm?" Cả người Thiệu Huy cứng đờ, tim hắn hoảng loạn đến phải nuốt một ngụm nước bọt.
Điền Điềm hít vào thở ra mấy lần, mới thận trọng đưa tay phải ra, nói với Thiệu Huy.
"Đeo... Đeo nhẫn cho em."
(Editor: cảm nhận sâu sắc câu nói "Con đường mê trai không lối về". P/S: Đó, hơn một ngàn chữ rồi đó!!! Mấy người mau khen tui đi!)