Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Chương 66

Cơm chiều tương đối đơn giản, hai người ăn cũng không nhiều lắm. Những con ốc nhặt về được ngâm trong thùng gỗ, cho chúng nó nhả bùn ra mới có thể ăn.
Mà ngày hôm sau Mạnh Sơ Hi nói làm liền làm, nàng bắt đầu chuẩn bị công cụ bắt lươn bằng cây trúc. Lúc nàng còn nhỏ, những người già trong thôn thường đan tre nứa, ông của nàng có thể làm cái sọt, cái ky, cho nên nàng mưa dầm thấm đất cũng sẽ biết một ít.
Thế nhưng làm ống trum bắt lươn không phải việc đơn giản, trong đó xử lý cây trúc là chuyện cực kỳ tốn thời gian. Tay của nữ nhân nhỏ và không đủ lực để chẻ trúc, nhưng là cây trúc có độ dẻo dai, sau khi bổ ra có thể mượn lực tay để chẻ thành từng nan nhỏ.
Một ngày này Mạnh Sơ Hi chỉ mới làm xong một cái, thô ráp thật sự, chỉ có thể bảo đảm lươn sẽ không chạy thoát, nàng cũng thiết kế một cái cửa ngược ở bên trong, lươn đi vào liền ra không được.
Tuy rằng Mạnh Sơ Hi rất không vừa lòng, nhưng Chu Thanh Ngô lại cảm thấy Mạnh Sơ Hi quả thực giống như thần, ngay cả dụng cụ bắt lươn đều có thể làm.
Thấy được biểu tình quen thuộc của nàng, Mạnh Sơ Hi bật cười nói: "Nàng đừng nghĩ rằng ta rất lợi hại, đồ vật này chỉ là miễn cưỡng có thể dùng, hơn nữa đều có nàng giúp sức, nếu không một mình ta cũng vô dụng rồi."
Chu Thanh Ngô nghĩ nghĩ thật đúng như vậy, nhịn không được nở nụ cười, nhưng vẫn thiên vị nói:
Sơ Hi sẽ ngày càng lợi hại.
Mạnh Sơ Hi bật cười, âm thầm tiếp thu tiểu cô nương khích lệ, tiếp tục bận rộn với đồ vật trong tay.
Đã vào cuối xuân, phần lớn cây nông nghiệp đều sinh trưởng tốt, ngẫu nhiên có thú hoang bắt đầu phá hoại hoa màu, bởi vậy Mạnh Sơ Hi tranh thủ thời gian đi kiểm tra những cái bẫy trước đó nàng đặt ở chân núi.
Lần trước các nàng bắt được một con chồn hương, sau đó cũng không có thu hoạch gì thêm, nhưng lần này đi xem, xa xa nàng liền phát hiện nơi bẫy rập có thứ gì nằm nghiêng đổ một mảnh cỏ dại, trong lòng tức khắc nhảy dựng.
Nàng vội chạy lại gần xem thì thấy một con vật màu xám lông xù xì nằm trên cỏ, quả nhiên là một con thỏ hoang! Không biết bị bắt bao lâu, nó hơi thở thoi thóp mà nằm ở kia. Nhìn dáng vẻ nó giãy giụa thật lâu, cỏ xung quanh đều bị nó đè cho bằng.
Không nghĩ tới thực sự có thu hoạch, trong mắt nàng tràn đầy vui vẻ, sau khi chỉnh lý lại những cái bẫy liền xách thỏ hoang đi trở về, nàng nghĩ tạo bất ngờ cho tiểu cô nương nhà mình.
Ban ngày ban mặt nàng xách con thỏ về nhà, bị vài phụ nhân thấy được, lập tức trong mắt bọn họ đều là ghen tị.
"Nàng thật sự rất biết lăn lộn, thứ mọc trên núi, vật chạy trên đất đều bị nàng bắt được. Người câm kia gặp được nàng thật là mệnh tốt." Chu thị nhìn con thỏ chừng ba bốn cân, trong lời nói tràn đầy ngưỡng mộ.
Ruộng của Lâm gia cùng Chu gia ở cạnh bên, lúc hai nhà bận việc ngoài đồng thường xuyên nói chuyện phiếm. Khi Chu thị nói lời này, người nhà Lâm gia đang ở kia gieo trồng hạt đậu.
Lâm thị trong lòng không thoải mái, nghĩ đến những lời đồn trong thôn, khom lưng gieo hạt đậu vào hố, lạnh lùng nói: "Vậy thì sao, hai nữ nhân ở bên nhau chú định là khổ, trong nhà không nam nhân làm cái gì đều vất vả. Người câm kia thanh danh bị hủy hoại, gả không được, mà nàng nhặt về nữ nhân lai lịch không rõ tướng mạo thì như hồ ly tinh, cho dù đám nam nhân trong thôn thích nhìn cũng không ai nguyện ý cưới về, sau này chỉ có khóc."
Chu thị nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Ngươi nói cũng đúng, về sau các nàng ngày tháng sẽ rất gian nan, trong nhà không có nam đinh nâng đỡ, làm sao có thể trôi qua không khổ cực."
Dù cho Đường triều dân phong rộng mở, đối nữ tính trói buộc cũng không quá hà khắc như những triều đại trước, nhưng trong mắt người thường, nữ nhi gia có thể gả vào gia đình tốt mới là chính đạo, bởi vì công việc trong nhà phần lớn là do nam nhân làm chủ, mà đối những gia đình chủ yếu sống bằng nghề nông càng là như thế. Theo cách nhìn của những thôn phụ này, về sau chung quy muốn dựa nam nhân trong nhà, cho nên hai tiểu nha đầu kia có thể miễn cưỡng sống tạm đã rất tốt rồi.
Mạnh Sơ Hi một đường trở về, hứng thú bừng bừng mà chạy tới trước mặt Chu Thanh Ngô, con ngươi sáng lấp lánh nhìn nàng. Chu Thanh Ngô đang đứng bên kệ sửa sang lại những mâm thảo dược đã phơi khô, thấy Mạnh Sơ Hi vừa về nhà liền đến nhìn chính mình, hơi có chút kinh ngạc:
Nàng làm sao vui vẻ như vậy?
Ánh mắt nàng đảo qua liền phát hiện đôi tay Mạnh Sơ Hi gác ở sau người, tức khắc hiểu rõ nở nụ cười: Được đến thứ gì tốt?
Mạnh Sơ Hi đem con thỏ trong tay giơ ở trước mặt Chu Thanh Khô, khiến tiểu cô nương sợ tới mức giật mình lui về phía sau, lúc này mới thấy rõ là con thỏ.
Nàng kinh hồn chưa định mà vỗ vỗ ngực, oán trách nhìn Mạnh Sơ Hi một cái, ngay sau đó trên mặt tràn đầy kinh hỉ: Con thỏ rất mập nha.
Mạnh Sơ Hi bị nàng chọc cười, nhìn trong tay con thỏ nói: "Nó phá hỏng bẫy của ta, nàng coi xử trí thế nào, chúng ta tự mình ăn hay là cầm đi bán?"
Chu Thanh Ngô vốn dĩ nghĩ con thỏ khó được, lưu trong nhà cấp Mạnh Sơ Hi nếm thử mới mẻ, nhưng lại nghĩ đến hai người còn muốn tích cóp bạc, liền do dự một chút. Nàng ngước mắt nhìn Mạnh Sơ Hi, Mạnh Sơ Hi lập tức hiểu ý.
"Ân, nên cầm đi bán, hẳn là được không ít bạc. Ta đã sửa sang lại bẫy, lần sau nhất định có thu hoạch mới, nếu lại bắt được một con, ta liền làm thỏ nướng cho nàng ăn, được không?" Nàng thật sự trưng cầu ý tứ Chu Thanh Ngô, ánh mắt trông mong nhìn đối phương.
Chu Thanh Ngô trong lòng nóng lên, gật gật đầu. Trong nhà có lồng sắt đựng gà, hai người đem con thỏ bỏ vào.
Ô Ô vẫn là lần đầu tiên thấy con thỏ, nó không ngừng đánh hơi ở bên cạnh, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, nhe răng hung ác.
Mạnh Sơ Hi sờ sờ đầu nó, cười trêu chọc: "Đánh hơi cho tốt, về sau nhớ rõ giúp chúng ta săn thỏ."
Ô Ô ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi xuống ngửi, tiếp tục đối con thỏ như hổ rình mồi.
Vừa lúc hai người muốn đi trấn trên mua khoai lang giống, vì thế Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô đem theo con thỏ, trực tiếp khởi hành đi trấn Thanh Dương.
Nguyên bản Mạnh Sơ Hi dự định đi phố hàng rong kia, xem có người nào muốn mua thỏ không, nửa đường nhưng lại gặp người quen, chính là Nghiêm Khiêm quản gia của Nghiêm phủ, người lúc trước từng tìm đến mua Hà thủ ô của các nàng.
Nghiêm Khiêm nhìn thấy các nàng cũng sửng sốt một chút, chợt ánh mắt dừng ở trong tay Mạnh Sơ Hi, cười nói: "Mạnh cô nương đây lại có đồ tốt muốn bán sao?"
Mạnh Sơ Hi tự nhiên nhớ rõ hắn, lập tức hơi hơi thi lễ: "Nghiêm quản gia."
Theo sau nàng nhấc lên lồng sắt trong tay, cười nói: "Lần này không phải đồ tốt gì đâu, chỉ là bắt được con thỏ hoang, muốn cầm đi bán, Nghiêm quản gia có hứng thú sao?"
Nghiêm Khiêm nhìn thoáng qua, nghĩ nhà mình lão gia chính là người sành ăn, con thỏ này chắc ông ấy sẽ thích. Làm nghề quản gia, Nghiêm Khiêm đối sở thích của gia chủ thực để bụng, hắn gật gật đầu: "Nhìn không tệ lắm, nơi này cách Nghiêm phủ không xa, làm phiền Mạnh cô nương trực tiếp đưa đến."
Mạnh Sơ Hi cũng không hỏi giá cả, Nghiêm Khiêm xem như khách quen, hơn nữa ông ta là người mua bán rất sảng khoái, cho nên các nàng cũng không ngại đi một chuyến đến Nghiêm phủ.
Nghiêm gia trạch viện thập phần rộng lớn, hoa viên được thiết kế theo phong cách đặc trưng của Giang Nam, tinh xảo mà tú mỹ. Đại khái là đối hai người ấn tượng rất tốt, Nghiêm Khiêm không có để các nàng chờ bên ngoài, mà là trực tiếp mời hai nàng vào phủ, đem đồ vật đưa đến sau bếp.
Nghiêm Khiêm phân phó người trong phủ đi lấy tiền bạc, sau đó xoay người nhìn Mạnh Sơ Hi: "Mạnh cô nương đều không nói giá cả sao?"
Mạnh Sơ Hi thoáng mỉm cười: "Nghiêm gia là nhà giàu không đến mức bởi vì một con thỏ bạc đãi chúng ta, huống hồ phía trước cùng Nghiêm quản gia làm cuộc mua bán thực vui vẻ, chúng ta tín nhiệm ngài."
Nghiêm Khiêm ha ha nở nụ cười, vuốt vuốt râu, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Cô nương thật thông minh, cho nên ta cũng không thể phụ tín nhiệm của cô, đến hào phóng một chút."
"Quản gia, đây là bạc ngài phân phó chi." Người hầu đưa túi tiền cho Nghiêm Khiêm, liền lui ra phía sau nửa bước. Ở nhà phú quý, ngoài gia chủ có địa vị tối cao, thì quản gia là người có quyền hành lớn nhất.
Nghiêm Khiêm đem túi tiền đưa cho Mạnh Sơ Hi: "Đây là một quan tiền, cô cần đếm lại không?"
Mạnh Sơ Hi đem túi tiền đưa cho Chu Thanh Ngô, khẽ lắc đầu, "Mới vừa nói tín nhiệm Nghiêm quản gia, một quan tiền ta còn muốn giáp mặt đếm chẳng phải là thất lễ, đa tạ ngài chiếu cố sinh ý." Một con thỏ giá thị trường bảy tám trăm văn, bán được một quan tiền đã là rất nhiều, Mạnh Sơ Hi trong lòng hiểu rõ.
Nghiêm Khiêm thật là quý tài năng của nàng, nếu nàng là nam tử, hắn nhất định mời nàng vào phủ làm việc. Ý niệm này vừa đến, hắn nghĩ cho dù không có cách chiêu nàng nhập phủ, nhưng để nàng làm việc ở cửa hiệu Nghiêm gia cũng không tệ, hắn cảm thấy Mạnh Sơ Hi rất có đầu óc, là một nhân tài.
Hắn lại nhìn Chu Thanh Ngô, lần trước gặp mặt nàng vẫn có chút thất hồn lạc phách, lần này quan sát kĩ, tuy rằng nàng không nói chuyện, nhưng là an tĩnh đi theo phía sau Mạnh Sơ Hi, ánh mắt thanh minh, thoạt nhìn cũng là cơ linh.
Nghiêm Khiêm suy tư tính khả thi của chuyện này, liền tự mình đưa hai người ra phủ, đang muốn mở miệng, Mạnh Sơ Hi bên cạnh đột nhiên dừng lại bước chân.
Nghiêm Khiêm có chút kinh ngạc, lại thấy Mạnh Sơ Hi hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm bồn cây đặt ở hành lang hoa viên, hắn không khỏi hiếu kỳ nói: "Mạnh cô nương vì sao nhìn nó như vậy?"
Mạnh Sơ Hi lấy lại tinh thần, kiềm chế kích động nói, "Nghiêm quản gia thứ lỗi, ta có thể qua đó nhìn xem bồn cây kia không?"
Nghiêm Khiêm có chút sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, Chu Thanh Ngô ở kia cũng thoáng ngạc nhiên, Sơ Hi phát hiện được thứ gì tốt sao? Bất quá nàng chưa từng gặp qua loại cây này, cũng không biết công dụng của nó là gì, chẳng lẽ có thể ăn sao?
Sau khi ba người đến gần, Nghiêm Khiêm chỉ vào mấy cây nhỏ cao gầy trong bồn: "Chẳng lẽ Mạnh cô nương cũng nhận thức thứ này?"
Trong mắt hắn có một tia nghi hoặc, loài cây này vốn không mọc ở Đại Đường, mấy năm gần đây mới được đưa vào từ ngoại bang, hơn nữa rất ít người biết đến. Nếu Mạnh Sơ Hi nhận thức, vậy cô nương này lai lịch cũng không bình thường.
Mạnh Sơ Hi tự nhiên thấy được ánh mắt dò xét của hắn, nàng là thật sự quá kích động cho nên mới nhất thời quên mất, lúc này mới hơi áp xuống trong lòng kinh hỉ, có chút ngượng ngùng nói: "Thật không phải, lúc trước ta xảy ra tai nạn, quên mất rất nhiều thứ. Vừa rồi vô tình nhìn thấy loại cây này, giống như trong trí nhớ ta đã gặp qua, đột nhiên cảm thấy quen thuộc vì vậy mới có chút thất lễ."
Chu Thanh Ngô nhặt được một nữ tử mất trí nhớ cũng không phải bí mật gì, lúc Nghiêm Khiêm đến Chu gia thôn cũng đã nghe qua, hơn nữa sau khi hắn mua Hà thủ ô, các nàng suýt chút nữa gặp chuyện, cho nên hắn cũng hiểu được.
Nghiêm Khiêm tỏ vẻ lý giải, gật gật đầu. Mà Chu Thanh Ngô vẫn luôn nhìn biểu tình của Mạnh Sơ Hi, thấy thế duỗi tay sờ sờ túi tiền, lại nhẹ nhàng kéo vạt áo Mạnh Sơ Hi, liền ở lúc Mạnh Sơ Hi quay đầu, Chu Thanh Ngô lại đối Nghiêm Khiêm so tay thế.
Nghiêm Khiêm là lần đầu tiên nhìn đến thủ ngữ, hơn nữa tiểu cô nương rõ ràng cùng hắn nói chuyện, thấy nàng chỉ vào chậu cây kia, lại cùng hắn làm động tác thỉnh cầu, hắn đại khái đoán được nàng muốn nói cái gì, trên mặt lộ ra một tia cười, "Muội muội của cô muốn nói gì vậy?"
Mạnh Sơ Hi nhìn Chu Thanh Ngô liếc mắt một cái, tựa hồ có chút khó xử mở miệng, Nghiêm Khiêm đơn giản không hỏi nàng, nhìn Chu Thanh Ngô cười nói: "Cô nương muốn nó sao?"
Chu Thanh Ngô vội vàng gật đầu, lại đem túi tiền đưa ra, ý bảo chính mình mua, nhưng lại có chút do dự. Nàng không biết chậu cây khiến cho Mạnh Sơ Hi kích động giá bao nhiêu tiền, không biết bạc này có đủ hay không. Nhưng nàng mạc danh cảm thấy Mạnh Sơ Hi thực thích thứ này, loài cây kia nhìn qua cũng rất hiếm có, cho nên nàng mới muốn mua.
Trong lòng Mạnh Sơ Hi lúc này nói không nên lời cảm động, tiểu cô nương như thế nào có thể săn sóc đến vậy. Nàng chịu đựng không nhìn nàng ấy, hướng Nghiêm Khiêm giải thích nói: "Muội ấy nghĩ rằng ta thật vất vả mới gặp được đồ vật quen thuộc, ta lại thích cho nên mới đường đột hướng Nghiêm quản gia cầu mua."
Nghiêm Khiêm nhìn hai người các nàng, cười vẫy vẫy tay: "Cây này là cây ớt, nghe nói lúc người Hồ di cư đến đây mang theo vào, khi trái chín có màu đỏ thật tươi đẹp. Năm đó gia chủ về quê được bằng hữu cho chút hạt giống, về trồng đã hai năm, cũng không phải là đồ hiếm lạ trong phủ, hạt giống nhiều lắm."
Dứt lời, hắn phân phó người hầu bên cạnh: "Đi hỏi Nghiêm Trung, xem hạt ớt còn không, lấy một túi đưa lại đây."
Mạnh Sơ Hi vui mừng khôn xiết, cùng Chu Thanh Ngô nói lời cảm tạ: "Cảm ơn Nghiêm quản gia."
Chu Thanh Ngô đem túi tiền đưa qua, vẫy vẫy tay.
Ý cười trong mắt Nghiêm Khiêm lại dày đặc lên, đối các nàng càng thêm vừa lòng, thông minh trọng tình nghĩa, tuy rằng thanh bần nhưng không tham mộ, hắn càng thêm nung nấu ý tưởng mời Mạnh Sơ Hi đến cửa hiệu làm việc.
Bất quá việc này hắn cần thương lượng cùng gia chủ, tuy rằng nhận người làm chỉ là chuyện nhỏ, hắn hoàn toàn có thể quyết định, nhưng trong lòng hắn muốn bồi dưỡng Mạnh Sơ Hi, cho nên muốn trước xin ý kiến lão gia.
Mạnh Sơ Hi cũng nghĩ tới Nghiêm Khiêm có tính toán này, chờ người hầu kia đem túi hạt ớt trở lại, nàng vui mừng khôn xiết, đây chính là nàng tâm tâm niệm niệm ớt cay a!
Không nghĩ tới lúc này thế nhưng có được ớt cay, theo thư tịch ghi lại, ở Đường triều gọi cây này là Phiên tiêu*, ban đầu cũng không phải lấy tới ăn, mà là làm cây cảnh, qua một đoạn thời gian mới trở thành nguyên liệu nấu ăn, không nghĩ tới quả nhiên như thế. Càng không nghĩ tới nàng có thể gặp được, quả thực là trời cho cơ duyên.
(Phiên* chỉ ngoại bang, phiên tiêu là cây ớt của nước ngoài).
--------------------------------

Bình Luận (0)
Comment