Nàng Công Chúa Thất Lạc

Chương 32



Hiện giờ tại XYZ, hai bên đã có mặt đông đủ. 500 người của Queen và 700 người của ba Jen. Cách biệt quá lớn. Tất cả các bậc phụ huynh cũng có mặt đầy đủ. Đây có thể coi là cuộc chiến lớn nhất từ trước đến nay của Queen. Huynh và tẩu nó cũng có mặt nhưng họ đeo mặt nạ. Họ không muốn để lộ chuyện Kelly và Ken là ba mẹ của nó. Họ không muốn ba mình nương tay. Họ phải trả thù cho mẹ của họ. 
- Tại sao ông lại muốn quyết chiến với Queen. Trước nay Mafia và Queen chưa hề có xích mích mà_Kelly tiến lên phía trước 
- Vì cô đấy Queen tỷ à._Ba Jen chỉ tay vào mặt Kelly. Từ cái ngày định mệnh của hơn 20 năm về trước, Kelly và mọi người đã không còn đeo mặt nạ khi chiến đấu cũng như gặp mọi người trong Queen nữa. Và sau này bọn hắn cũng không đeo cho nên ai ai cũng biết mặt Queen tỷ cũng như người trong Queen, trừ nó-con người chẳng quan tâm đến mấy thứ không dính dáng đến mình. 
- Vì tôi? Sao lại vì tôi? 
- Tại sao cô lại giết vợ tôi? Cô ấy làm gì có lỗi với cô sao?_Ba Jen hét lên 
- Tôi không có giết vợ ông_Mẹ nó vẫn bình thản nói 
- Chúng tôi đã rửa tay gác kiếm lâu rồi (Giống phim kiếm hiệp ghê hihi) Sao lại có chuyện Kelly giết vợ ông chứ?_Anna khoanh tay trước ngực lên tiếng. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng khí thế của những con người này vẫn không có gì thay đổi nhỉ? 
- Vậy giải thích xem đây là cái gì?_Nói rồi ba Jen phóng cái phi tiêu xuống đất. 
- Cái…cái này…_Sandy hết nhìn phi tiêu rồi nhìn Kelly. Kelly cũng hơi ngỡ ngàng vì cái này. Cũng đã lâu rồi cô không sử dụng đến phi tiêu. Chắc chắn đã có kẻ hại cô nhưng làm sao để phân trần đây 
- Không giải thích được chứ gì? Nếu cô vô tội hãy chứng minh đi. Còn không thì xuống dưới mà đền tội với vợ tôi_Dứt lời ba Jen giơ cao nòng súng và nhắm thẳng về mẹ nó mà bắn. “Đoàng” Viên đạn bay ra khỏi nòng rồi bay về hướng Kelly. 
- Không!_Ken hét lên rồi nhào ra đứng trước vợ mình. Ngày xưa Ken đã đau khổ vì bao lần xém mất vợ rồi, anh không muốn đến bây giờ lại phải nếm trải nỗi đau đó. Ngày xưa vợ anh đã đỡ cho anh một phát đạn thì giờ đến lượt anh đỡ cho người vợ yêu quý của mình. Ken nhắm mắt lại và chờ cái chết đến với mình. Nhưng sao mãi mà không thấy đau nhỉ. “Phịch”. Nghe âm thanh lạ Ken mở mắt ra. Một người con gái đang nằm dưới đất, trước mặt anh, cách anh khoảng 1m. Mái tóc cô gái đó rũ xuống. Khắp người thì toàn là máu, da thịt thì bị rách, nhìn cũng biết là do roi quất vào người. Đó là ai nhỉ? Ai mà lại xả thân vì anh như thế? (Con gái anh chứ ai. Con mình mà cũng chẳng nhận ra) 
- Hy…Hyo!_Tiếng gọi này không phải vang lên từ miệng Ken hay Kelly hay của bất cứ người nào trong số bọn hắn mà là phát ra từ miệng của người đàn ông đang cầm súng đấy. Ông vội buông súng rồi chạy về phía nó. Bọn hắn và các bậc phụ huynh của chúng ta thì sững sờ. Ngay cái lúc viên đạn đang bay tới chỗ Ken, họ chỉ thấy một bóng trắng nhào ra nhận lấy viên đạn đó thôi. Họ đâu ngờ rằng người con gái nằm dưới đất kia lại chính là nó. Ba Jen chạy đến chỗ nó rồi nhẹ nhàng nâng nó dậy. Động tác của ông nhìn rất dịu dàng và tràn ngập sự yêu thương. Ông đưa tay bịt chặt vết thương ở bụng của nó. Vết thương đang rỉ máu vì bị đạn găm vào. Nó bám víu vào vai ba nuôi mình rồi ngồi dậy. 
- Hyo, con không…_Ông chưa nói hết câu thì phải khựng lại vì hành động của nó. Nó rút nhanh từ cạp quần ra một cây súng rồi chĩa vào đầu ba Jen. Cây súng này nó mới lấy ở chỗ Bill. Nhắc mới nhớ, Ran, Bill và Joe đâu nhỉ? Lạ nha! Lúc nãy bọn họ đi cùng nó mà. Thôi mặc kệ, quay lại với khung cảnh lúc này nào. Nick và Jane thấy nó chĩa súng vào ba mình thì liền vứt hết mặt nạ rồi trừng mắt nhìn nó 
- Hyo, em đang làm gì vậy hả? 
- Hai người này sao lại ở đây?_Jill ngạc nhiên nói. 
Nó mặc kệ Nick và Jane la hét thế nào, nó vẫn chĩa súng vào ba Jen. “Cạch” Đạn đã lên nòng. Mắt nó bắt đầu đảo khắp nơi. Rốt cuộc cái tay bắn tỉa đó đang trốn ở đâu chứ? 
- Hyo con…_Nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của nó, ba Jen ngập ngừng 
- Ba, con xin lỗi. Nếu…nếu con không làm như thế này…thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm mất_Nó nói chỉ đủ cho ba nuôi nó nghe. Nó vừa nói vừa không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh. Mắt nó quắt khắp nơi và bỗng nhiên ánh mắt của nó dừng lại tại một bụi rậm khá lớn. Vừa rồi nó nhìn thấy có cái gì đó thụt vào, nhìn rất giống nòng súng. Nếu nó đoán không sai thì cái tên bắn tỉa đó đang nấp trong bụi rậm đấy. Mà trước giờ phán đoán của nó chưa bao giờ sai. Thần chết đã hiện diện rồi. Nó nhếch môi tạo thành hình bán nguyệt thật đẹp 
- Vĩnh biệt!_Nó nhanh chóng hướng súng về bụi rậm đó và bóp còi. Tiếng súng lại một lần nữa vang lên. Và ngay sau tiếng súng đó là một tiếng la thất thanh của cái kẻ xấu số. Cái kẻ bị bắn đó ngã nhào ra khỏi bụi rậm. Bên cạnh còn có một cây súng bắn tỉa nữa. Sau đó vài giây lại có hai chiếc xe đen từ trong mấy lùm cây ven đường chạy đi. Nhìn cũng biết đó là bọn do thám rồi 
- Chuyện này là sao?_Ba Jen lại hướng mắt nhìn nó 
- Mọi chuyện…mọi chuyện con sẽ nói sau ạ. Ba hãy… cho người đến cuối đường và hỗ trợ Jen đi ạ. 
- Nick, mau đưa người đến cuối đường và hỗ trợ cho Jen mau._Ba Jen quay sang bảo Nick. Nick liền vâng một tiếng rồi bỏ đi. Ba mẹ nó cùng bọn hắn liền chạy đến bên nó 
- Hyo à, chị đã đi đâu thế? Sao chị lại thành ra thế này?_Rin liền ôm chầm lấy nó mà khóc sướt mướt. Nó vì bị Rin ôm liền nhăn mặt. Trên người nó có chỗ nào lành lặn đâu chứ! Hắn thấy thế liền lôi cô em mình ra 
- Em làm cô ấy đau đấy! 
- Hyo, con quen họ sao?_Ba Jen ngỡ ngàng nhìn nó 
- Họ là gia đình của con. Hai người này…_Nó chỉ vào Ken và Kelly_Họ là ba mẹ ruột của con 
- Cái gì?_Ba nuôi nó hét lên. Ông không thể ngờ cái người mà ông muốn giết kia lại là ba mẹ ruột của nó 
- Hyo, con…con chịu nhận ba mẹ rồi sao?_Kelly rưng rưng nhìn nó 
- Con…con nhớ ra mọi chuyện rồi! Con…con đã nhớ ra từ cái ngày bị tai nạn. Vì…an nguy của mọi người…và vì kế hoạch của con…con phải giấu nhẹm chuyện đó…Con xin lỗi_Nó cố nói, vết thương ở bụng nó càng trở nặng hơn, máu cũng ra ngày càng nhiều 
- Chuyện gì nói sau, để ba đưa con đến bệnh viện đã_Ba Jen bế thốc nó lên 
- Khoan đã ba, ba hãy…hãy đi gặp mẹ đi. Mẹ…mẹ đang ở nhà bà Ran đấy ạ. _Nó cười nhìn ba nuôi mình 
- Mẹ con…mẹ con còn sống sao?_Nó khẽ gật đầu. Ba nuôi nó nước mắt lưng tròng rồi từng giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má ông. Người vợ thương yêu của ông vẫn còn sống 
- Ba hãy về với mẹ đi. Chắc…mẹ cũng đang lo lắng lắm! 
- Jane, con hãy về nhà bà Ran và bảo vệ mẹ đi. Ba phải đưa con nhóc này đi chữa trị đã_Ba nuôi nó quay sang bảo Jane 
- Vâng_Jane leo lên xe rồi phóng đi 
- Ba, con lớn rồi đấy! Con không…không còn là con nhóc 10 tuổi…của…của ngày xưa đâu_Nó cố mở lời trách móc 
- Với ba, con luôn là một cô nhóc mà con đừng nói nữa, vết thương sẽ trở nặng đấy. Ba sẽ đưa con đến bệnh viện_Ba Jen lập tức chạy đi. Nhưng mới chạy được một đoạn thì ông dừng lại. Nó đang níu áo ông 
- Con không muốn đến bệnh viện. Con…con muốn về nhà 
- Ba biết con ghét bệnh viện nhưng con phải đến đó để họ lấy viên đạn ra 
- Đưa con bé về nhà đi. Bác sĩ sẽ đến chữa trị cho nó_Ken lên tiếng. Đây là con gái của anh nha. Nhưng nhìn nó và ba Jen còn giống cha con hơn là anh với nó. Ken thấy rất bực tức trong lòng. Nó nhìn ba mình rồi khẽ bật cười. Ba nó vẫn vậy, vẫn rất trẻ con như ngày nào. Bỗng điện thoại nó reo. Là Bill gọi. Nó liền bấm máy rồi đưa lên tai nghe 
- Sao rồi? 
- [Ông ta không có ở đây ạ] 
- Chỉ sai bọn đàn em tới thôi sao? 
- [Vâng] 
- Bắt hết những tên đang tháo chạy…về cho chị 
- [Vâng. Mà chị không sao chứ? Nghe anh Nick bảo chị bị trúng đạn] 
- Không đến nỗi phải chết. Chỉ…chỉ là mất máu hơi nhiều thôi! 
- [Chị chỉ toàn làm mấy chuyện dại dột]_Bill quở trách nó 
- Lo làm nhiệm vụ đi rồi về!_Nó cố nói một câu hoàn chỉnh rồi tắt máy. Nó mệt mỏi dựa vào lồng ngực của ba nuôi mình rồi thiếp đi. Cả bọn lập tức đưa nó về nhà và gọi bác sĩ đến chữa trị cho nó. Còn ba nuôi nó vừa đặt nó xuống giường cho bác sĩ chữa trị liền phóng qua nhà bà Ran để gặp vợ yêu. Còn mọi người thì đang tụ tập ở nhà nó. Mấy bậc phụ huynh liền nháo nhào đi làm món ăn để tẩm bổ cho nó. Còn bọn hắn thì ngồi dưới phòng khách và không ngừng ngước mắt lên nhìn phòng nó. Vết thương của nó cũng không đáng lo ngại đâu. Một người đã nhiều lần bị thương và đối mặt với cái chết như nó thì bấy nhiêu có nhằm nhò gì! Không đáng lo. Các bậc phụ huynh của chúng ta hiểu được điều đó nên mới an tâm mà đi nấu ăn được đấy! Nếu tình trạng của nó nguy hiểm thì họ đã ngồi ở phòng khách mà khóc sướt mướt rồi. Ngay trong nhóm bọn hắn còn có một vài người nhàn nhạt lôi điện thoại ra chơi điện tử đấy thôi!
Bình Luận (0)
Comment