Nàng Công Chúa Thất Lạc

Chương 39



- Khá hay vì đã phát hiện ra tao_Một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ trong một bụi rậm gần đó đi ra. Sau đó lại có thêm một đám người nữa. Quân địch đã đông giờ càng đông hơn 
- Quốc sao anh…?_Ba nuôi nó hết sức ngạc nhiên 
- Kẻ phản bội_Nó nói. Jen và Ran cũng chạy đến bên nó 
- Mày là ai? Sao biết rõ về tao thế?_Ông ta trừng mắt nhìn nó 
- Là kẻ bị ông tóm được ở căn nhà gỗ đó 
- À, nhớ ra rồi! Là con nhỏ đó 
- Và tôi là con gái nuôi của đại ca ông đấy. Cô gái này_Chỉ Jen_Là con gái ruột của ba nuôi tôi. Hai bọn tôi chưa bao giờ xuất hiện trong giới Mafia nên có lẽ ông không biết nhưng tôi thì nắm rõ ông như lòng bàn tay đấy! 
- Mày… Thì sao chứ? Rồi mày cũng phải chết dưới tay tao thôi 
- Đừng quá đắc ý, kẻ đứng sau mọi chuyện à! 
- Ý mày là gì?_Ông ta khó hiểu nhìn nó. Bỗng có hai bóng dáng như làn gió phóng đến chỗ ông ta. Thoáng chốc đầu ông ta đã bị hai cây súng chĩa vào 
- Bill, Joe!_Jen ngơ ngác 
- Diễn đạt lắm!_Nó khinh khỉnh nói 
- Đi theo chị nên có nhiều kinh nghiệm lắm rồi!_Bill cười toe toét nói 
- Giống thật lắm phải không chị?_Joe hỏi 
- Ừ. 
- Bọn mày…_Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn nó. Nó từ từ đưa súng lên cao 
- Mọi chuyện sẽ chấm dứt kể từ đây! “Đoàng” Một viên đạn đã găm vào chân của ông ta. “Đoàng” Một viên đạn nữa bay ra và găm vào cái chân kia. Máu tuông ra xối xả. “Đoàng” Một viên nữa đã găm vào bả vai của lão. Bill và Joe lập tức lùi ra xa. Giờ lão cũng chẳng thể nào phản kháng được nữa rồi 
- Vĩnh biệt! 
Phát đạn cuối cùng của nó đã găm vào chính trán của người đàn ông đó. Ông ta liền ngã rộp ra đất mà chết. 
- Đúng là thủ lĩnh của Killers, tàn nhẫn thật_Jen nhếch khóe môi nhìn nó 
- Chúng ta lại có một huyền thoại nữa rồi!_Ken nói rồi vòng tay ôm lấy Kelly_Con bé rất giống em 
Nó quay sang đám đàn em của bọn người đó rồi lạnh giọng 
- Tất cả quay về đi. Ai muốn rời khỏi tổ chức thì có thể đi. Đây không miễn cưỡng, còn ai muốn ở lại thì cứ ở nhưng tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện tạo phản nếu không kết cục sẽ giống lão ta đấy_Nó chỉ tay vào lão Quốc 
- Vâng._Cả đám đồng thanh rồi rút đi. Nhỏ Mai nhân lúc nó không để ý thì tháo chạy. Nhỏ leo lên xe rồi phóng đi 
- Muốn thoát? Không dễ đâu!_Nói rồi Bill lấy xe và phóng theo nhỏ. Chỉ 10’ sau, nhỏ Mai đã nằm gọn trong tay Bill 
- Đem ả về nhà kho sau Pop và cho người canh giữ. Chị sẽ xử lí sau_Nó nói với Bill rồi nhìn nhỏ Mai với ánh mắt khinh bỉ 
- Bi/Hyo à, cậu/em cừ quá đấy_Bọn hắn liền bu lấy nó, miệng thì không ngớt lời khen nó. Nó nhìn cả bọn rồi chỉ biết cười trừ 
- Mọi chuyện đã kết thúc rồi!_Jen ngước nhìn lên bầu trời rồi thở phào nhẹ nhõm 
- Đúng thế!_Jill bước đến rồi ôm lấy nhỏ_Đau khổ đã kết thúc thật rồi! 
- Chúng ta về nhà thôi nào!_Ran hồ hởi lên tiếng_Phải mở tiệc ăn mừng thôi 
- OK._Cả bọn đồng thanh rồi lên xe ra về. Đám đàn em của bọn hắn thì ở lại để dọn dẹp bãi chiến trường. Kelly vẫn đứng lặng ở đấy 
- Chúng ta về thôi em yêu!_Ken thủ thỉ vào tai cô 
- Nơi này…luôn tàn khốc như thế! Cùng một nơi đã xảy ra đến 2 trận chiến và cũng cùng một dòng họ đã ngã xuống. Vậy là gia tộc họ Phạm đã diệt vong thật rồi_Kelly ngước mặt lên trời. Trong lòng cô bỗng chốc nổi lên một nỗi thương tiếc khôn cùng. Nếu ngày xưa cô tha thứ cho nhỏ H.Linh thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Nhưng đâu thể trách cô được, là do nhỏ đó tự rước họa vào thân thôi 
- Đừng nghĩ nữa. Là do bọn họ tự chuốc lấy mà. Họ đáng chết. Em không phải đau đầu vì họ đâu. Chúng ta hãy về nhà thôi vợ yêu_Ken nhẹ nhàng dỗ dành Kelly 
- Ừm._Kelly gật nhẹ đầu rồi hai người cũng lên xe về nhà. Vậy là mọi chuyện đã chấm hết thật rồi. Liệu từ nay gia đình nó có sống hạnh phúc không? 
Bình Luận (0)
Comment