Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia

Chương 1


Đứng ở trên sân thượng của tập đoàn Thiên Tửu, Chu Châu Thiền nhìn xuống những dòng xe cộ lướt qua ở bên dưới chân mình, đôi mắt vô định đặt trên hai con người vừa mới bước ra khỏi tập đoàn.
Một trong số đó là người chồng của cô – Giang Tam gia Giang Nguyệt Dực, với đi song song bên anh chính là người em gái sinh đôi của cô – Chu Châu Kì.
Trông qua ánh mắt, trông qua cử chỉ nhẹ nhàng của anh, Chu Châu Thiền bây giờ mới tỉnh ngộ ra rằng mình không phải là người mà anh yêu.
Tất cả những ánh mắt nhẹ nhàng hết mực ấy của anh một lần cũng chưa từng đặt lên cô, ấy vậy mà lại toàn tâm toàn ý hướng về phía Chu Châu Kì.
Quả nhiên, cuộc hôn nhân này suốt bao ngày qua là do một mình cô tự mơ tưởng.
Chu Châu Thiền đứng lặng người một lúc rồi trèo lên lan can.
Cô không hề có ý định nhảy xuống, cô thề.
Nhưng bỗng nhiên trời nổi gió lớn, thổi tung lên vạt váy dài mà cô đang mặc, khiến cho cô loạng choạng mà bước hụt chân, rơi ngã xuống dưới đất từ một tòa nhà mười một tầng.
Cả người cô nhói đau lên kinh khủng khi da thịt va chạm mạnh với nền đất rồi tan nát, nhưng rồi lại chẳng thấy đau nữa.

Chu Châu Thiền không nhìn thấy vẻ mặt của hai người kia bởi vì đã bị đám đông hỗn loạn che kín mất rồi, cũng chẳng thiết nhìn.
Chết rồi mới cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm.
Chẳng nhìn thấy gì nữa, không cần nghe gì nữa, cũng không cần phải gồng mình sống vì người khác nữa.

Cô cuối cùng cũng thoát khỏi thứ cuộc sống bế tắc như khi cô ngụp đầu mình xuống bể bơi, hai tai cô ù ù cạc cạc, đôi mắt dù có mở căng đến mấy thì vẫn chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không đen tối trước mặt.
Kết thúc rồi…
/Tiểu Thiền, bác cầu xin cháu hãy chăm sóc tốt cho Dực Nhi! Bác chưa từng yêu cầu cháu làm bất cứ thứ gì cả, nhưng lần này thôi, cháu có thể thay bác ở bên con trai bác có được không?/
Câu nói khẩn khoản cùng với khuôn mặt ấy của Giang phu nhân bỗng nhiên dội lại ở bên trong kí ức của cô.

Chu Châu Thiền nhớ đó là khi cô mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, hốt hoảng vì sự gấp gáp ấy của bà nên đã vội vàng đồng ý.
Khi đó cô không biết tại sao bà phải đau khổ cầu xin cô như vậy, nhưng khi lớn rồi mới được biết là bà đã li hôn với Giang lão gia, rời đi đến một nơi rất xa và sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa.
Chẳng hiểu tại sao… bỗng nhiên cô lại nhớ về bà ấy nhỉ?
“…”
“…!”
“Chu Châu Thiền!”
“Á?!”
Một tiếng gọi lớn khiến cho Chu Châu Thiền đang ở trong một trạng thái mơ hồ bất chợt bừng tỉnh lại.

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Đập vào trong tầm mắt của cô là Lâm Lý Nhãn, người mẹ ruột của cô.
“Ê… ế?”
Lâm Lý Nhãn nhìn cô mất tập trung cứ như người mất hồn như vậy thì hừ lên một tiếng, chân dẫm dẫm lên chân váy cưới của cô khiến cho nó bị nhuốm bẩn.
“Hôn lễ kết thúc từ lâu rồi mà mày còn định ngồi đây chần chừ đến khi nào nữa hả? Mau đi vào phòng tân hôn mau lên.

Nếu như mày mà không ngoan ngoãn nghe lời Giang Nhị gia hay khiến cho ngài ấy không hài lòng, thì đi chết đi, mày hiểu không? Cái thứ vô dụng nhà mày nếu đã chẳng làm được gì ra trò thì dùng cái thân này để mà làm vừa ý người ta đi.

Hừ!”
Lâm Lý Nhãn nhìn cô đầy khinh khi rồi hếch đầu lên trời mà rời khỏi sảnh chính khổng lồ hiện giờ đã vắng bóng của lễ đường, leo lên chiếc xe con của mình rồi quay trở về Chu gia.

Còn Chu Châu Thiền, sau khi nhìn theo bóng bà ta rời đi, cô vẫn còn chưa thể hồi thần lại được.
Hôn lễ… cái gì cơ? Với cả cái gì tân hôn?
Sao bà ta lại ở đây? Cô chết rồi mà? Lẽ ra nơi này phải là địa ngục chứ?
Chu Châu Thiền đờ đẫn mà ngoái nhìn ra khắp xung quanh sảnh chính, những bó hoa tươi chúc mừng và những bộ bàn ghế của rạp cưới vẫn còn đó, thậm trí, ở trên bánh kem màu trắng rất lớn đã được cắt hết phân nửa có gắn tên của cô, với cả…
Giang Nguyệt Dực?
Chu Châu Thiền lúc này mới hoảng hốt mà bật dậy, nhìn xuống chiếc váy cưới tinh xảo nhưng đã nhuốm đất bẩn của mình.
Giống y hệt! Khung cảnh này không sai một chút nào cả!
Đây chẳng phải là… lễ cưới của cô với chồng cô ba năm trước sao?
Chu Châu Thiền gần như vẫn chưa thể tin vào mắt mình được, hai tay cô run rẩy rồi đưa lên nhéo mạnh lấy má mình, một cơn đau vô cùng chân thật khiến cho cô toát cả mô hôi hột.
“Đau…” Vậy đây không phải mơ? Cũng không phải là kí ức hiện về trước khi chết?
Chu Châu Thiền thực sự kinh hoảng, giật mình khi có một người tài xế của Giang gia đi tới chỗ cô để đón cô về biệt thự của Giang gia.
“Giang phu nhân, tôi sẽ trở cô về nhà… Ối!”
Chu Châu Thiền chẳng nói một lời, vội vàng đẩy anh ta sang một bên rồi gấp gáp chạy ra khỏi lễ đường.
Nhưng khi cô vừa mới chỉ chạy ra ngoài đường lớn, một con xe tải mất kiểm soát đã không kịp xử lí mà tông mạnh vào người cô.
Chu Châu Thiền ngã lăn xuống dưới đất thành nhiều vòng, đôi mắt mất dần đi ánh sáng và khi nhìn lại được thêm lần nữa, cô phát hiện mình vẫn đang ngồi ở trong lễ đường ban nãy.
“Hôn lễ kết thúc từ lâu rồi mà mày còn định ngồi đây chần chừ đến khi nào nữa hả? Mau đi vào phòng tân hôn mau lên.


Nếu như mày mà không ngoan ngoãn nghe lời Giang Nhị gia hay khiến cho ngài ấy không hài lòng, thì đi chết đi, mày hiểu không? Cái thứ vô dụng nhà mày nếu đã chẳng làm được gì ra trò thì dùng cái thân này để mà làm vừa ý người ta đi.

Hừ!”
Lâm Lý Nhãn đáng lẽ ra đã phải trở về nhà rồi bất ngờ vẫn đứng trước mặt cô, chỉ trỏ rồi mắng thẳng vào mặt cô những lời nói y chang như vừa nãy, không sai một từ một dấu nào.
Bà ta hếch mặt lên trời, đang định rời đi thì bất chợt Chu Châu Thiền đứng bật dậy, trước đôi mắt ngơ ngác của bà ta, cô tát một phát thật mạnh vào mặt mình.
Thấy vẫn chưa đủ tỉnh, cô tát thêm nhiều cái nữa.
“Cái…” Lâm Lý Nhãn khiếp hoảng nhìn cô tự tát mình đến đỏ cả mặt như vậy nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào là sẽ dừng lại, không những vậy còn tự lẩm bẩm một mình.
“Sao đau thế này? Là thật à? Sao tôi lại cảm thấy đau?”
Chu Châu Thiền bối rối nắm lấy hai vai của Lâm Lý Nhãn, khuôn mặt hiện lên sự sửng sốt.
“Tôi đã chết rồi cơ mà? Tại sao tôi vẫn còn ở đây?!”
Bất chợt cả người của Chu Châu Thiên rùng lên khi nghe thấy tiếng xe tải đi lướt qua ở bên ngoài đường lớn, cùng lúc với thời điểm mà cô bị tông ban nãy.
Cái quái…
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?!.

Bình Luận (0)
Comment