Con xe Rolls-Royce Cullinan dừng đỗ trong một khu tầng hầm rất rộng bên dưới một tòa chung cư sang trọng bậc nhất Thủ Đô.
Chu Châu Thiền mơ hồ nhìn những chiếc xe xa xỉ đủ các hãng hiệu được để ở xung quanh đây, lơ mơ đi theo sau lưng của Giang Nguyệt Dực như một con cún nhỏ không dám rời xa gót chân của chủ nhân mình lấy nửa bước.
Giang Nguyệt Dực có một căn nhà khác ngoài Giang gia và phòng nghỉ ở trên tập đoàn của anh sao? Đây là lần đầu tiên cô biết đấy.
Cả hai người bước vào một chiếc thang máy, Giang Tam gia nhấn đầu ngón tay cái của mình vào bảng điều khiển, ngay lập tức ánh đèn nhỏ ở trên đầu anh chuyển từ màu đỏ thành màu xanh.
Thang máy đã lưu nhớ dấu vân tay của anh và đã định vị sẵn số tầng của anh ở đâu rồi.
Tòa chung cư này nổi tiếng không chỉ bởi mức giá trên trời của nó, phong cách sống thượng lưu đáng mong ước mà còn là bởi hệ thống an ninh vô cùng gắt gao của nó.
Phải có dấu vân tay hoặc là tấm thẻ đặc biệt mới sử dụng được thang máy và những đặc quyền của tòa chung cư này, và mỗi người chỉ được phép đi lên tầng nhà mình ở, không thể đi tới một tầng khác.
Nếu muốn lên tầng khác thì phải có lời mời của chủ nhà.
Chu Châu Thiền há mồm nhìn thang máy tự động hiện lên số tầng anh muốn đi rồi chầm chậm đóng hai cánh cửa làm từ hợp kim nặng trịch lại, chậm rãi tiến lên trên.
Ở trong khoang thang máy rộng rãi này là một hương mùi rất dịu nhẹ, tiếng nhạc cổ điển trầm bổng và điều hòa rất thoáng mát.
Đúng là đã có tiền thì đãi ngộ của xã hội cao hơn hẳn dân thường mà.
Tinh! – Thang máy dừng lại ở số tầng thứ mười hai rồi chầm chậm mở cửa ra.
Ở trước mặt hai người là một bức tường bằng kính thủy tinh chống đạn rất lớn, phải có dấu vân tay của Giang Nguyệt Dực thì mới có thể bước qua cánh cửa bằng thủy tinh ấy được.
Bước qua bức tường thủy tinh, đi thêm một đoạn hàng lang ngắn và vô cùng sang trọng nữa mới đến một cánh cửa được làm từ gỗ hương.
“Cô bước lại đây một chút đi.”
Giang Nguyệt Dực cởi chiếc áo sơ mi dính máu của mình xuống, ngay trước mặt của Chu Châu Thiền mà chẳng báo trước một lời nào cả.
Nhìn từng thớ cơ căng chắc của anh mà cô rùng cả mình, từng sợi lông trên người đều dựng đứng hẳn lên cứ như mèo thấy phải quả dưa chuột.
Anh ta điên à! Sao lại cởi hết cả quần áo ở trước mặt cô thế này?!...!À mà anh có phải là người bình thường đâu?
Chu Châu Thiền định cắn răng rồi quay mặt đi, nhưng rồi lại gạt đi ý định ấy mà đưa mắt nhìn chằm chằm lên người của Giang Nguyệt Dực.
Vóc dáng của anh vô cùng đẹp, vai rộng eo hẹp, cơ nào ra cơ nấy, cơ thể cao ráo rất chuẩn.
Nhất là vòng ngực rộng lớn ấy, có cảm giác như nó không được cấu thành từ da thịt người phàm mà là được đúc từ một thứ kim loại vô cùng cứng cáp.
Đôi chân anh thẳng và miên man dài, nếu chỉ tính riêng độ dài của đôi chân thôi thì Chu Châu Thiền ngạc nhiên nhận ra rằng cả người cô chỉ cao hơn đôi chân ấy từ giữa mạn sườn lên đến đầu.
Vốn dĩ cơ thể anh vô cùng đẹp, chỉ là hiện tại nó lại đang xuất hiện những vết bầm tím và rỉ máu bởi bị đạn bắn sượt qua.
Giang Nguyệt Dực lôi từ trong hộc tử phòng khách ra một hộp sơ cứu y tế, ném nó về phía Chu Châu Thiền.
“Băng cho tôi.”
Có cảm giác như anh đang coi cô là một con cún con mới nhặt về được vậy.
Đang trong giai đoạn thuần hóa và chỉ dạy cách nghe lệnh.
Chu Châu Thiền bĩu môi, “Phải rửa qua chỗ máu bẩn trước đã”, rồi cô đặt hộp sơ cứu y tế xuống, lần mò vào trong phòng tắm, đổ đầy một thau nước ấm và nhúng một chiếc khăn mỏng vào trong, sau đó vắt cho bớt nước rồi nhẹ nhàng lau sạch chỗ máu khô đang bám ở xung quanh các vết thương trên người anh.
Hành động của cô rất cẩn trọng bởi vì cô sợ nếu mình lỡ khiến cho con quái vật này khó chịu, thì người tiếp theo bay mạng sẽ là cô mất.
Nâng lấy bàn tay anh, lau nhẹ trên từng đầu ngón tay màu trắng nhợt như một món đồ được tạo ra từ thủy tinh, đẹp đẽ và tinh tế đến mức khiến người khác phải trầm trồ nhìn ngắm, Chu Châu Thiền tự hỏi rằng, nếu như cô lỡ phạm phải một sai lầm nào đó, liệu đôi tay với những ngón tay đẹp đẽ ấy sẽ đâm thủng mắt của cô như cái cách anh vừa làm với gã đàn ông kia không?
Như đọc được suy nghĩ của cô, Giang Nguyệt Dực bỗng nhiên cất tiếng.
“Tôi hơi hối hận vì vừa nãy đã sử dụng tay không.
Máu tanh lắm mà tôi thì rất nhạy cảm với mùi hương.
Nhưng nếu người đó là cô, tôi sẽ cân nhắc sử dụng tay trần thay vì dao, coi như là một chút tôn trọng của tôi.”
“...” Tôi không cần sự tôn trọng ấy của anh!
Chu Châu Thiền nhanh chóng rửa qua những vết máu bẩn trên người cho anh, thoa thuốc và băng bó vết thương, sau khi đã xong việc, cô ngay lập tức lùi chân ra xa.
“Tôi xong rồi.
Và bây giờ anh mặc quần áo lại được chưa? Chí ít thì mặc lại qu@n lót thôi cũng được.”
“Hửm? Tại sao? Để trần khiến cho tôi cảm thấy thỏa mái hơn nhiều.”
Giang Nguyệt Dực đứng dậy rồi khẽ vặn người một cái, đi đứng và vận động như bình thường cứ như người bị thương không phải là anh vậy.
Đúng là một tên điên với thể chất quái vật mà.
Chu Châu Thiền tái mặt nhìn thứ ấy đung đưa ở trước mặt mình.
Nó...!to quá.
Có nặng lắm không nhỉ?
“Được rồi, nếu như anh không thích che đi thứ đó của anh thì tôi sẽ là người quay mặt đi vậy.”
Giang Nguyệt Dực tủm tỉm cười, anh kéo rèm cửa đi rồi nằm dài ở trên giường lớn, thoải mái gối hai tay dưới đầu.
“Cô nói rằng mình muốn ly hôn với tôi phải không?”
Gì nữa vậy?
Cánh tay cô đang đặt trên nắm tay cầm của cánh cửa phòng ngủ khẽ run lên.
Chu Châu Thiền đứng đơ người ở nguyên một chỗ, giọng nói lắp bắp.
“Thì sao?”
“Tôi nghĩ lại rồi, tôi có thể kí đơn ly hôn.”
“Anh nói thật?”
Chu Châu Thiền bất ngờ quay đầu nhìn Giang Nguyệt Dực, chỉ thấy anh thoải mái gật đầu.
“Thật.
Nhưng cứ thế ly hôn thì chán quá.
Tôi vẫn có lòng tự trọng của tôi mà.”
“Thế anh muốn tôi làm gì? Nói luôn ra đi.”
Chu Châu Thiền buông nắm tay cầm xuống rồi tiến thêm hai bước tới sát bên thành giường, chỉ thấy bạc môi mỏng của Giang Tam gia khẽ cong lên.
“Nếu như cô có thể nâng được một cái chân của tôi lên, tôi sẽ kí đơn ngay trước mắt cô.”
Nâng một chân? Cái thử thách xàm xí gì vậy?
Chu Châu thiền đắc ý cười lên, xắn cao hai ống tay áo rồi trèo lên giường của Giang Nguyệt Dực.
Nâng chân của anh sao? Anh nghĩ chân mình nặng bằng cái chân voi hay sao mà cô lại không thể nâng được?
Cô nghĩ thử thách này đã quá đơn giản đi.
Việc ly hôn có thể đơn giản như thế này thì cô đã làm từ đời nào rồi.
Chu Châu Thiền đỡ hai tay xuống dưới bắp chân của anh rồi gồng sức nhấc lên, nhưng...!sao nó lại không hề xê dịch một chút nào vậy?
Chu Châu Thiền cố đến bắp cẳng tay mảnh khảnh nổi lên những đường gân màu xanh nhạt, sau ba lần gồng sức, cô đều không thể nào mà nhấc nổi một cái chân của anh lên.
Tên này cố tình đì chân xuống!
Chu Châu Thiền nghiến răng vỗ mạnh vào chân anh, thực sự rất muốn hét thẳng vào cái bản mặt đáng ghét lúc nào cũng tủm tỉm cười cười ấy.
“Vậy là chịu thua rồi có phải không?”
Giang Tam gia nhếch mép cười, giơ một cẳng chân lên rồi kẹp lấy người cô ở giữa hai ch@n mình, lộn một vòng, nhanh đến mức Chu Châu Thiền phải ngỡ ngàng mà đè sấp người cô xuống dưới giường, còn bản thân mình thì ngồi chống hai đầu gối ở trên eo cô, ấn lưng cô xuống dưới giường.
“Thử thách của tôi, thắng thì sẽ được thưởng, còn thua thì phải chịu phạt.
Cô đã chịu thua rồi, phần thưởng đã mất, giờ là lúc chịu phạt.”
Chu Châu Thiền chết lặng nhìn quần của mình bị tụt xuống.
Mẹ kiếp! Tại sao cô lại tin tên thần kinh này sẽ để cho cô dễ dàng đạt được mong muốn?!