Đám thích khách này đều là tử sĩ, trong răng đã dấu sẵn thuốc độc để tự sát, nhưng bọn chúng còn chưa kịp cắn thuốc, đã bị Đoàn Lan Khuê cắm cho một châm khoá hàm lại.
Lê Trường Quân nhìn những kẻ trước mặt, lại nhìn tiểu cô nương đang chau mày uống trà ở bên cạnh.
"Đúng là hổ phụ thì không sinh khuyển tử..."
Đoàn Lan Khuê nâng mắt lên nhìn hắn.
"Đa tạ vương gia quá khen.
Nhưng thời gian cấp bách, vẫn là lên nhanh chóng lấy lời khai của bọn chúng rồi bắt người đi thôi.
Ta phải trở về trước..."
Nàng rời đi, Lê Trường Quân cũng lập tức đưa người tới hình phòng để lấy lời khai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Lan Khuê nhận được tin tức Lê Trường Quân truyền đến, đã bắt được người, không ngoài dự đoán của nàng, Thẩm Mão và người kia bên ngoài không có quan hệ gì nhưng bên trong thực sự lại rất thân thiết.
Trước cửa đại môn phía nam của hoàng cung, ánh mặt trời chiếu rọi.
Đoàn Lan Khuê y phục chỉnh tề, trang điểm tỷ mỉ đi lên đài cao nhất, nơi đó có một chiếc trống đồng rất lớn.
"Dừng lại..."
Thủ vệ canh giữ thấy có người đến liền ngăn lại.
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói.
"Ta là Đoàn Lan Khuê, nữ nhi của Uy Viễn đại tướng quân Đoàn Uy, ta muốn kêu oan..."
Các thủ vệ nhìn nhau hơi gật đầu, lui sang bên cạnh.
Đoàn Lan Khuê từng bước tiến đến trống lớn trên cao, dùi trống to dài nàng khó khăn nâng lên.
Tay vận lên nội lực vung cao.
"Tùng...!Tùng...!Tùng..."
Hồi trống đầu tiên vang lên truyền ra xa, vang mãi không dứt, tiếng chim muôn bay lên tứ tán, xung quanh có một làn âm vang lan tràn là rung chuyển cả mặt đất xung quanh.
"Là trống oan thấu trời xanh ở hoàng cung..."
"Là ai? Là ai đã đánh trống này?"
"Mau đi, chúng ta đi xem..."
Dân chúng cách đó 10 dặm, bất kể đang làm việc gì trong tay đều buông xuống, chạy về cửa nam của hoàng cung.
Trong Đoàn An Hầu phủ, già trẻ lớn bé mới tỉnh dậy đã bị tiếng trống này làm cho chấn động.
"Không tốt rồi...!Không tốt rồi!"
Một gã sai vặt hốt hoảng hô lớn từ ngoài cổng chạy vào trong phủ.
Mấy người lão phu nhân còn chưa kịp rời giường, đã bị tiếng trống làm cho giật mình, nay lại bị tiếng la thất thanh của tên kia làm cho bực bội.
"Cái gì mà mới sáng sớm đã om sòm như vậy hả?"
Gã sai vặt quẹt vội mồ hôi trên trán, hô lớn.
"Là...!Là Đại tiểu thư ở cổng nam của hoàng cung đánh trống kêu oan rồi..."
"Đánh trống kêu oan? Là trống nào?"
Lão ma ma bên cạnh lão phu nhân hốt hoảng hỏi hắn.
"Là trống lớn..."
Lão ma ma lảo đảo chạy vào trong.
"Lão phu nhân, có chuyện lớn rồi..."
Sau hồi trống đầu tiên, rất nhanh đã có vô số người dân ở khắp nơi chạy đến.
Đoàn Lan Khuê khẽ nâng khoé môi, tay vận lên nội lực.
"Tùng...!tùng...!tùng..."
Hồi trống thứ hai vang lên...
"Đoàn Lan Khuê..."
Ngay sau hồi trống thứ hai là tiếng hét già nua của Đoàn lão phu nhân.
Đoàn Lan Khuê chậc lưỡi, nhìn lão phu nhân nhà mình dẫn theo cả nhà chạy đến bên này.
"Ây! Sao đến nhanh quá vậy?"
Đoàn lão phu nhân tức đến nghiến răng chỉ chỉ quải trượng lên trên mà mắng.
"Xuống...!Ngươi xuống đây cho ta...!Xuống..."
Đoàn Lan Khuê đứng ở trên cao bình tĩnh nhìn xuống.
"Tổ mẫu, cháu gái không thể nghe lời người được rồi...!Trống này đã đánh hai hồi, không thể dừng lại được..."
"Đoàn Lan Khuê...!Ngươi định hại chết nhà chúng ta hay sao hả? Ngươi xuống đây, xuống đây ngay cho ta..."
Tam thúc của nàng Đoàn Nhật Quang gào lên, hắn còn toan chạy lên trên để lôi nàng xuống, nhưng lại bị binh lính cản lại.
"Người bên trên đã đánh hai hồi trống, theo luật không thể xuống, người bên ngoài cũng không thể lên trên để cưỡng ép mang nàng xuống được..."
Đoàn Nhật Quang bị hai quân lính xách nách hai bên lôi xuống.
Hắn bất lực giãy giụa không ngừng.
"Đừng...!Buông ta ra, ta phải lôi nàng xuống...Đoàn Lan Khuê, ngươi xuống đây cho ta...!Xuống đây cho ta."
Đoàn Lan Khuê điềm nhiên đứng ở trên nhìn xuống.
Ở trong Đại điện, hoàng đế và các triều thần đang thiết triều, nghe đến hồi trống thứ hai này tâm tình đều kích động nhìn ra ngoài.
Chỉ riêng Lê Trường Quân ngồi trên ghế ở chính giữa triều đường đối diện với hoàng đế là sắc mặt bình tĩnh, thậm chí nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy khoé môi của hắn hơi cong nhẹ.
Ừm...!Tiếng trống kia rất có lực, một tiểu cô nương tay chói gà không chặt có thể có nội lực như vậy quả không dễ dàng gì.
"Là kẻ nào náo động đánh lên trống kia?"
Hoàng đế nhíu chặt chân mày, giọng nói đầy sự bất mãn.
Các quan đại thần nhìn nhau cúi đầu, thái giám được phái ra bên ngoài xem tình tình trở về, trán ướt đẫm mồ hôi, quỳ gối bẩm báo.
"Khởi bẩm hoàng thượng, là đại tiểu thư Đoàn An Hầu phủ, nữ nhi của Uy Viễn đại tướng quân đánh trống ạ..."
Đoàn Thiếu Khanh đang đứng nghe tin này đầu gối đột nhiên mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã lăn ra, may có một người bên cạnh đỡ lấy ông ta.
Hoàng đế bắn ánh mắt hình viên đạn nhìn đến Đoàn Thiếu Khanh.
"Đoàn An Hầu! Chuyện này là như thế nào?"
Đoàn Thiếu Khanh đứng còn chưa vững, nghe hoàng đế hỏi đến, lập tức quỳ xuống, mồ hôi lạnh túa ra ướt đầu, sắc mặt xanh lét cắt không còn giọt máu, giọng nói run rẩy...
"Khởi...!Khởi bẩm hoàng thượng...!Thần..."
"Tùng...!Tùng...!Tùng..."
Ông ta còn chưa nói xong, hồi trống thứ ba đã truyền đến cắt ngang lời.
Đoàn Thiếu Khanh tuyệt vọng, dập đầu ba cái rồi lăn ra ngất xỉu.
Hoàng đế phất áo bào đi xuống, đi qua chỗ Đoàn Thiếu Khanh nằm ngất còn điên máu đá cho ông ta một cái.
"Đi, trống kia đánh đủ ba hồi rồi, trẫm muốn xem nữ nhân kia có nỗi oan thấu trời nào muốn thượng tấu đây."
Hoàng đế dẫn đầu đi trước, các quan đại thần cũng lần lượt nối đuôi nhau đi theo phía sau.
Lê Trường Quân thảnh thơi, chờ bọn hoi đã đi hết cả mới chậm rãi uống cạn ly trà mới rời đi.
Bên này hai vị Thái Hậu cũng lục tục ngồi kiệu đi tới...
Hoàng hậu tâm tình hốt hoảng, tay xoắn lại với nhau, nhưng bên ngoài cố tỏ ra là bình tĩnh, dẫn đầu hậu cung phi tần đi ra ngoài, bên cạnh bà ta còn có hai cung nữ luôn cúi đầu, ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, Đoàn Lan Khuê ở trên đài cao đứng nhìn xuống dưới.
Người đến mỗi lúc một đông, đã chật cứng toàn bộ quảng trường lớn, chắn hết cửa lớn hoàng cung.
"Hoàng thượng giá lâm..."
Tiếng hô truyền đến, cửa cung mở ra, hoàng đế dẫn theo đoàn dài đại thần đi ra.
"Hoàng thượng vạn tuế...!Vạn vạn tuế..."
Dân chúng, quan binh, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ, dập đầu hô lớn.
"Luân Hoà Thái Hậu, Mã Giao Thái Hậu đến..."
"Thái hậu nương nương thiên tuế..."
"Hoàng hậu nương nương và các chủ tử đến..."
"Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, các vị nương nương cát tường..."
Người có địa vị lớn nhỏ trong cung đều đã đến.
Hoàng đế phất tay.
"Miễn lễ..."
Mọi người lục tục đứng dậy.
Trên đài cao mọi thứ đã được quan binh chuẩn bị xong.
Theo luật lệ, mỗi hồi trống oan đặc biệt này phải đánh cách nhau thời gian một tuần hương.
Sau hồi khi hồi trống thứ nhất vang lên, quan binh thủ vệ bắt đầu dọn dẹp xung quanh, bố trí an ninh để toàn dân tới xem xử án oan công khai được an toàn.
Hồi trống thứ hai vang lên, chính là lúc chuẩn bị công đường cho hoàng đế, các vị chủ tử khác và các quan đại thần tới.
Hồi trống thứ ba là sắp xếp tập hợp thủ vệ nghiêm ngặt, sau đó mở cổng thành nghênh đón hoàng đế, đại thần và các vị quý nhân trong cung đến.