Lúc Thánh Nữ Bạch Lạc Anh tuyển chọn những hài tử nhỏ tuổi để dâng lên cho Giáo chủ Trảm Giáo - Nữ Dao, mặc dù Nữ Dao thường nói đùa là "luyến đồng" nhưng trong lòng nàng hiểu rõ nguyên nhân thật sự.
Ra khỏi sơn động, Nữ Dao nhìn Trình thiếu hiệp bận rộn, ngón tay mân mê một nhánh tóc đen - người này chính là một trong những nhân tuyển mà Bạch Lạc Anh đưa cho nàng.
Hắn vẫn còn trẻ, mặt mày đầy sức sống.
Ngày đông đã qua, mùa xuân vừa mới gõ cửa. Dưới núi điểm một chút màu xanh mướt, tuyết đọng trong núi vẫn chưa tan hết. Tuyết kết thành băng bao phủ trên thác nước. Trong một mảnh trắng xóa, Trình thiếu hiệp quỳ gối bên lớp băng, cẩn thận dùng chủy thủ đâm thủng mặt băng, rồi lại dùng lá cây chứa nước. Băng hóa thành nước trên tay, ống tay áo của hắn hơi ẩm ướt. Mặt trời đã nhô cao, ánh sáng chiếu lên gò má hắn.
Tia nắng ấm áp soi rõ từng sợi lông tơ trên mũi, nốt ruồi nhỏ trên cổ hắn. Mà hắn cũng có thể coi là tướng mạo xuất chúng, dù đóng vai một kẻ hoang dã, áo quần thô ráp, nhưng vẫn cực kỳ sống động.
Nữ Dao đi sau lưng Trình Vật. Dưới mặt nạ, ý cười của nàng càng thêm sâu. Ánh mắt nàng dõi theo Trình Vật giống như một con rắn vừa nguy hiểm, lại chí mạng, nhìn xem Trình thiếu hiệp làm sao thoát khỏi "ma chưởng của La Sát Nữ Dao". Nàng vừa suy nghĩ, vừa thuận tiện nhấc tay áo bắn ra một cái, đánh ngất mấy tên giáo đồ đang nhìn trộm bọn họ trong bóng tối trên cây. Trình Vật quay đầu, đưa lá cây đựng nước tới. Hắn nhướng mày, hỏi xem thiếu nữ mặt nạ có muốn uống nước không.
"Thiếu nữ mặt nạ" cảm khái nói: "Uống một bụng nước lạnh, giờ đói quá."
Trình thiếu hiệp chần chừ một chút, rồi quỳ xuống, nhìn đôi mắt đen như ngọc của thiếu nữ. Giọng nói của hắn ôn hòa như nước: "Sao lại như vậy? Ta dùng nội lực sưởi ấm cho ngươi nhé."
Nữ Dao: "..."
Ngay sau đó, Trình Vật mới kịp phản ứng: "Đúng rồi, chúng ta nên đi tìm đồ ăn... Núi này lớn thật đó, tuy tiểu muội muội có võ công không tệ nhưng phải đi sát theo ta, nhỡ may có dã thú thì biết phải làm sao?"
Trình Vật đứng lên, dắt "tiểu muội muội" đi tìm thức ăn trong núi. Hắn hoàn toàn không biết ngọn núi này là Lạc Nhạn. Quan ngoại Tây Lâm, Lạc Nhạn Sơn chính là đại bản doanh của Trảm Giáo. Có nghĩa là Trình thiếu hiệp chạy thoát khỏi thôn xóm nhỏ phụ thuộc của Trảm Giáo dưới núi, trốn lên địa bàn của Trảm Giáo trên núi. Nữ Dao cười híp mắt đi theo sau, chờ đợi.
Có Nữ Dao âm thầm bảo vệ, hai người không gặp chút trở ngại nào. Bọn họ đi loanh quanh trong núi gần nửa ngày, bầu trời không có chim bay, dưới suối không có cá lội. Trình Vật xị mặt. Hắn không hề có kinh nghiệm, nhìn cái gì cũng rất xa lạ, rất ngạc nhiên. Nhưng đi theo hắn là một "tiểu muội muội", vì để cho tiểu muội muội yên tâm, Trình Vật làm bộ như mình rất quen thuộc với cuộc sống nơi núi rừng. Hắn vừa ngắt một chồi non, vừa không chút dấu vết thăm dò tiểu cô nương phía sau: "Cô nương, bình thường lúc ngươi và sư huynh trong môn phái ra ngoài, các ngươi có thổi lửa nấu cơm nơi hoang dã không? Ngươi biết cách săn bắn nướng thịt chứ?"
Bước chân đi theo sau lưng hơi ngừng lại một chút. Cô nương khẽ cười thành tiếng.
Tiếng cười khàn khàn, giòn tan, như dán vào bên tai hắn. Lỗ tai Trình Vật bỗng ửng đỏ. Hắn nghĩ có phải cô nương kia nhìn ra hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào không?
Không ngờ Nữ Dao phủi phủi đám cây cỏ dính trên ống tay áo, hững hờ đáp: "Ta cũng không có kinh nghiệm. Xưa giờ ta luôn được chăm sóc, lúc nào cũng có kẻ hầu người hạ."
Trình Vật lại cảm thấy phấn chấn tinh thần. Dù sao chiếu cố một tiểu cô nương không hiểu chuyện vẫn tốt hơn múa rùa qua mắt thợ trước đám người cái gì cũng biết. Nữ Dao hoàn toàn không giúp đỡ hắn. Trình Vật cũng không có ý muốn tìm kiếm sự trợ giúp. Một mình hắn nín thở lắng tai nghe động tĩnh chung quanh, tìm kiếm con mồi. Địa hình nơi đây khúc khuỷu rối rắm, vô cùng phức tạp. Bọn họ đã bị lạc rất nhiều lần. Cô nương phía sau vẫn chưa lên tiếng, Trình Vật cũng không nói lời nào. Đến giữa trưa, Trình thiếu hiệp mặt mày xám xịt rốt cuộc cũng đánh ngất được một con lợn hoang. Trình Vật vắt hết óc suy nghĩ tìm cách, lúc thì tìm củi lửa, lúc thì rửa chủy thủ, xem như cũng rất bận rộn.
Nữ Dao sớm đã hết kiên nhẫn.
Trình thiếu hiệp bận rộn cả buổi sáng, thì nàng cũng mất cả buổi sáng suy nghĩ. Nàng nhìn thân thủ của vị thiếu hiệp kia, đoán xuất thân của hắn; nhìn tướng mạo đoán xem hắn là nhân sĩ phương nào. Trong miệng Trình Vật nói muốn hợp tác cùng nàng "đối phó Nữ Dao", Nữ Dao phỏng đoán xem hắn muốn hợp tác như thế nào. Trình thiếu hiệp nhìn như không biết võ công, nhưng nội lực lại cực kỳ dồi dào. Nữ Dao âm thầm buồn bực. Chẳng lẽ bây giờ đám nhân sĩ Chính đạo tìm nội ứng, cảm thấy không thể dùng võ lực chế phục nàng nên bắt đầu đi con đường kỳ quái này?
Nữ Dao đợi đến giữa trưa.
Trình Vật chẳng có chút dáng vẻ nào muốn cùng nàng nghĩ mưu tính kế, mà Nữ Dao làm gì có đủ kiên nhẫn chơi trò gia đình với hắn chứ. Nàng ngồi bên gốc cổ thụ, nhìn Trình Vật đang bận bịu nướng lợn hoang. Rốt cuộc Nữ Dao cũng không kiềm chế nổi. Bên ngọn lửa tí tách, Nữ Dao bỗng nói: "Thiếu hiệp, ngươi muốn đối phó Nữ Dao sao?"
Trong lúc đang bề bộn, Trình Vật nghe thấy mình được gọi tên. Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc gật đầu.
Nữ Dao: "Vậy khi nào chúng ta động thủ? Trực tiếp vào địa bàn của Nữ Dao đại sát tứ phương sao?"
Đầu óc hắn cũng không có vấn đề. Hắn nói: "Nghe nói nàng ta rất lợi hại, ta đánh không lại. Chúng ta bàn bạc kỹ hơn đi."
Nữ Dao: "Bàn bạc kỹ hơn như thế nào đây? Mua chuộc người bên cạnh nàng ta? Chúng ta đi hỏi xem trợ thủ dưới trướng nàng ta là ai? Hay là chúng ta mật báo cho Tứ đại môn phái Chính đạo, cùng hợp tác với bọn họ? Hai chúng ta đơn thương độc mã không được, hay là dứt khoát trà trộn vào Trảm Giáo. Sau khi chúng ta được Nữ Dao tin tưởng, lợi dùng lòng tin của nàng ta, đâm nàng ta một dao sau lưng. Thế nào?"
Trình Vật: "..."
Vẻ mặt ôn hòa trên mặt hắn biến mất. Bàn tay đang làm cái giá quay thịt trên lửa cũng ngừng lại. Lông mày hắn bắt đầu nhăn lại, nhếch môi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
Trong lòng Nữ Dao vui vẻ. Nàng nghiêng người về phía trước, lắng tai nghe, rốt cuộc cũng chịu vào đề tài chính rồi ư?
Trình Vật cao giọng trách cứ nàng: "Cô nương, ngươi còn nhỏ tuổi mà không lo học. Chúng ta muốn thắng cũng phải quang minh chính đại, làm sao ngáng chân người khác sau lưng được?"
Con mắt nàng híp lại, vẻ mặt lạnh lẽo. Nàng lạnh lùng nói: "Quang minh chính đại? Chờ đến lúc ngươi đánh được Nữ Dao, chỉ e là nàng ta đã sớm xuống mồ rồi?"
Thần sắc Trình Vật hơi ngừng lại. Hắn có chút thẹn thùng, mấy thoại bản cũng không nói đến chuyện này. Nhưng hắn nghe ra thanh âm lạnh lẽo của cô nương mặt nạ, trong lòng cảm thấy khá hổ thẹn. Hắn do dự một chút, giải thích với cô nương xa lạ: "Không dối gạt cô nương, thực ra ta... không giỏi võ nghệ. Nhưng dù cho ta không am hiểu võ công thì ai ai cũng muốn giết chết La Sát Nữ Dao kia! Chỉ là muốn đánh bại Nữ Dao, ta phải bái sư học nghệ trước... Nhưng ta cũng không gấp, chúng ta cần phải cứu những người đang bị giam ở trong thôn ra đã..."
Nghĩ đến những người này, Trình thiếu hiệp bỗng tự mình tỉnh lại. Hắn gác thịt lợn rừng trên lửa, đứng dậy, rồi ngồi xuống bên cạnh cô nương. Hắn làm ra tư thế chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện dài: "Cô nương cũng đã trốn được. Khi biết trong thôn còn rất nhiều người vô tội bị nhốt, bọn họ đều bị Ma Giáo hãm hại, chúng ta không thể đứng nhìn. Dì ta từ nhỏ đã dạy ta không được ích kỷ, làm người phải giúp đỡ nhau..."
Bốp bốp bốp bốp, đúng là một kiểu giày vò khác.
Nữ Dao không để ý đến mấy lời nói lảm nhảm ong ong bên tai này, nàng ngửi thấy mùi khét trong không khí. Nàng ngẩng đầu nhìn lên giá nướng thịt: "Thịt của ngươi! Thịt của ngươi!"
Ngọn lửa cháy rừng rực, bị gió thổi bay. Lửa dính vào đống củi nằm rải rác trên đất, cháy lan ra thảm cỏ. Con lợn hoang bị đám lửa cháy bùng lên đốt cháy khét. Hỏa diễm hừng hực, thiêu luôn cây cổ tùng trăm năm ở bên cạnh.
Trình Vật dõi theo tầm mắt của Nữ Dao, hắn lập tức lao tới: "Thịt lợn rừng của ta~~"
"Cháy a a a a!"
"Cứu mạng a a a a!"
...
Cả đám Trảm Giáo tụ tập lại một chỗ, cầm bản đồ nghiên cứu xem tên "Ác tặc" đã bắt Giáo chủ của bọn họ đi nơi nào. Tối hôm qua vẫn chưa tìm thấy, sau khi trời sáng, quản sự vội vã phái người lên núi thông báo chuyện này cho Thánh Nữ. Những người còn lại mặt mày ủ rũ, suy nghĩ xem Giáo chủ và tặc nhân kia đang ở đâu.
Bọn họ cũng không quá lo lắng cho an nguy của giáo chủ. Với thủ đoạn của Giáo chủ, dù đang bệnh nặng nhưng một tên tiểu tặc cũng không có khả năng chiếm tiện nghi được.
Bọn họ lo lắng chính là lúc bọn họ làm việc không tốt thì lại ngay trước mặt Giáo chủ đại nhân. Hơn nữa, đã một đêm trôi qua, bọn họ vẫn còn đang do dự làm sao để tìm người. Nếu không tìm, như vậy là không quan tâm tới sự an nguy của Giáo chủ, sau đó tất nhiên bị thanh toán. Nếu đi tìm, nhỡ may quấy rầy chuyện tốt của giáo chủ thì phải làm sao bây giờ? Quy mô tìm kiếm nên lớn hay nhỏ cũng cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Bọn họ tìm tới giữa trưa. Bởi vì quá do dự nên không tìm được vết tích nào. Mắt thấy trời đã trưa rồi, đoàn người sức cùng lực kiệt ngồi bệt trên đất phát sầu. Lúc cả đám đang than thở, chợt có một người hô lên: "Mau nhìn xem! Có người phóng hỏa trên Thánh Sơn của chúng ta!"
Mọi người nghe xong, lập tức nổi nóng: "Ai? Tưởng Thánh Giáo của chúng ta chết sạch rồi sao? Dám nhổ lông trên đầu cọp!"
Cả đám cực kỳ phẫn nộ. Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, Thánh Sơn chưa bao giờ bị đốt! Đây là địa bàn của bọn họ. Chẳng lẽ Tứ đại môn phái nghe tin tức ngầm xong liền nghĩ rằng Trảm Giáo không có người, dám đến tận cửa khiêu chiến với uy tín của bọn họ ư? Núi Lạc Nhạn có năm đỉnh núi, muốn tìm người trong này rất khó. Nhưng có một đám cháy, đám giáo đồ Trảm Giáo đang đi tìm người chạy lên đỉnh núi, đưa tay lên trán dò xét, rất nhanh đã tìm ra được địa điểm phóng hỏa ~~
"Nơi đó! Là ngọn núi do Kim Sử quản lý! Núi của Kim Sử bị người ta đốt rồi!"
"Các huynh đệ nhanh lên, Kim Sử gặp nạn, chúng ta phải đi giúp đỡ! Quyết không thể để Kim Sử bị đám giặc Chính đạo khi dễ được!"
...
Kim Sử đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Trảm Giáo Ngũ Phong, Nhị Lão, Ngũ Sử, Thập Nhị Ảnh. Kim Sử chính là một trong "Ngũ Sử". Gã đã đến tuổi trung niên, tướng mạo trên tầm trung. Võ công của gã có thành tựu, quyền thế cầm trong tay. Ở trên chỉ có Giáo Chủ, Thánh Nữ, Nhị Lão là gã không đánh được, tự cảm thấy không còn gì để cầu mong. Đời người sung sướng như vậy, trong lòng Kim Sử quá vui, quá vui.
Đêm qua, Kim Sử cũng nghe được chuyện có tên đào phạm dưới núi chạy mất. Chuyện này do Thánh Nữ phụ trách. Kim Sử nghe xong có chút hả hê, sỉ nhục Thánh Nữ một phen. Thánh Nữ làm mất người, còn bị vị Giáo Chủ như Thần long thấy đầu không thấy đuôi bắt gặp. Tất nhiên Thánh Nữ sẽ bị trừng phạt! Trong lòng Kim Sử khinh bỉ: Bạch Lạc Anh kia ỷ vào tướng mạo xinh đẹp làm người ta thích, không chịu nhận sính lễ của gã. Phi! Bạch liên hoa giả tạo, hôm nay phải bị Giáo chủ thu thập!
Sáng nay, Kim Sử giả mù sa mưa quan tâm Thánh Nữ một hồi, sau đó trở về ngọn núi của mình, triệu mỹ nữ uống rượu mua vui. Gã chơi đùa vui vẻ đến giữa trưa, trong núi đột nhiên có hỏa hoạn. Lúc này, gã đã say mèm, mỹ nhân còn nằm trong ngực. Các tùy tùng chạy đến báo cáo, Kim Sử nghe xong cũng tỉnh hẳn rượu.
Gã nổi trận lôi đình: "Ai dám nhổ lông trên đầu ta? Ai dám đốt núi của ta?"
"Đi theo ta! Giết chết hắn!"
Giáo chúng trong Trảm Giáo thấy trên đỉnh đầu Kim Sử bốc khói, bọn họ từ bốn phía chạy tới tiếp ứng. Cả đám hùng hùng hổ hổ, đi theo Kim Sử đang giận xanh mặt, cầm vũ khí đi bắt "tên phóng hỏa". Mà ở trong rừng, đám người đang tìm bọn hắn, còn Trình Vật thiếu hiệp lại đang nghĩ cách cứu hỏa.
Thế lửa càng lớn, hắn càng sốt ruột. Hắn cũng chẳng hy vọng gì với "tiểu cô nương mặt nạ" đang choáng váng tới nỗi đứng ngây ngốc bên cạnh.
Ánh mắt Trình thiếu hiệp sắc bén, hành động nhanh nhẹn, ỷ vào nội lực dồi dào chạy tới chạy lui. Dưới tình thế cấp bách, hắn cởi áo ngoài thô ráp, vận chuyển nước đến để giội tắt lửa. Hắn dùng cành cây to đập lửa, rồi lại lấy đất đổ lên đám cháy. Bay lên nhảy xuống, nội lực tiêu hao. Sau nửa canh giờ giằng co, ngọn lửa đã được Trình thiếu hiệp dùng sức một người tiêu diệt. Trong rừng vẫn yên tĩnh như trước, Trình Vật thở một hơi thật dài, nằm co quắp trên mặt đất.
Hắn há miệng, thở hổn hển, trên mặt bám đầy tro đen, đôi môi không còn chút máu. Mồ hôi nhỏ xuống tóc mai, Trình Vật thở dốc: "Cô nương, nơi này không thể ở lại nữa... Chúng ta mau rời khỏi đây, đi cứu mấy người dưới núi, nếu chậm trễ có thể sẽ bị phát hiện…”
Đột nhiên, hắn phát hiện ra chung quanh quá tĩnh lặng.
Đường núi mùa xuân, nửa ngọn núi phủ đầy tuyết. Mây dày đặc che kín lối đi. Tuyết trắng xen lẫn núi xanh, nhấp nhô trùng điệp. Đỉnh núi dựng đứng từ trên xuống dưới, cỏ cây hoa lá bay ngang trời. Trong thanh âm khí lưu tuôn trào, chỉ nghe được tiếng gió thổi, lá bay, dòng nước chảy...
Trình Vật bỗng nhảy lên, vọt tới bên người Nữ Dao. Hắn tóm lấy cánh tay Nữ Dao đang chuẩn bị trốn. Trình Vật muốn nhắc nhở nhưng có vô số người ào ào chạy tới từ bốn ngọn núi chung quanh. Những người kia bổ nhào tới như đám châu chấu, dày đặc, hùng hổ như sao trên trời. Lúc này, Trình Vật làm ra tư thế nghênh địch, che chở Nữ Dao ở sau lưng. Nhìn đám người chung quanh, miệng hắn run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hắn nghĩ: Xong rồi! Lại rơi vào tay bọn chúng...
Nhưng lúc đám người kia lao xuống, thanh âm đòi đánh đòi giết bỗng nhiên im bặt khi thấy người sau lưng hắn. Bốn phương tám hướng, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên quái lại. Giống như muốn phát ra một cái gì đó nhưng lại bị nghẹn trở lại. Kim Sử xông lên đầu tiên, trợn mắt, vẻ mặt như ăn phải giấm. Hoảng sợ nửa khắc, Kim Sử cắn răng, ném vũ khí, quỳ xuống trước mặt Trình Vật!
Có Kim Sử dẫn đầu, ào, ào, ào, tất cả mọi người quỳ xuống!
Trình Vật: "...?!"
Mọi người hô lớn: "Khấu kiến Giáo chủ đại nhân!"
Trình Vật: "...!"
Hắn nghe được tiếng cười khẽ sau tai. Thanh âm của Nữ Dao khàn khàn, lọt vào trong tai hắn, có chút tiếc nuối: "Ài..."
"Không chơi nổi trò này nữa."
Ý nghĩ loạn hết cả lên, tốc độ nhanh như chớp. Trình Vật lạnh tóc gáy. Hắn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn "thiếu nữ" che mặt nạ phía sau, lộ ra đôi môi đỏ như son khẽ nhếch lên. Bốn mắt nhìn nhau, tiếng sấm trên đỉnh núi nổ ầm đùng! Nàng chậm rãi đi về phía hắn, hắn chậm rãi lui bước ra sau. Khí thế của nàng càng lúc càng tăng, nội lực ngưng tụ thành lưỡi dao từng khiến Trình Vật thổ huyết tối qua, ép về bốn phía. Nàng không phải là thiếu nữ vô tội được cứu.
Nữ Dao thu lại nụ cười trên mặt. Nàng đứng giữa đám thuộc hạ đang quỳ gối, eo lưng thẳng tắp, ngay trước mặt Trình Vật đang chán ghét nhìn mình. Nữ Dao nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng khí thế ác liệt. Nàng kiêu ngạo nhìn sắc mặt khó coi của Trình thiếu hiệp, từng chữ lạnh như băng: "Ta chính là Giáo chủ Trảm Giáo, Nữ Dao!"