Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 111

Lương Đông chậm rãi bước lên giường nằm xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm, mắt thấy Tiểu Thiêm Thiêm đã bị tấm chăn mỏng kia che đi hắn liền không chút suy nghĩ gì nhiều kéo nó sang một bên. Lương Đông kéo chăn ra đương nhiên là muốn sờ Tiểu Thiêm Thiêm một cái, Triệu Tử Thiêm dường như cảm thấy có thứ gì đó đang trêu chọc phía bên dưới của mình liền khó chịu xoay người sang một bên, vừa đúng lúc làm cho kẻ háo sắc nào đó nhìn thấy nơi mê người kia. Lương Đông cuối cùng nhịn không nổi nữa nhanh chóng cởi quần của mình ra rồi với tay mở ngăn kéo tủ lấy ra lọ gel bôi trơn lần trước mua ở siêu thị, đáng tiếc gel bôi trơn sớm đã bị Triệu Tử Thiêm dùng hết ở lần đó, Lương Đông có bóp đến mức biến dạng lọ gel đó cũng chỉ xịt ra được một ít.

Số gel ít ỏi kia không thể nào đủ dùng nhưng Lương Đông vẫn tận dùng xoa hết vào động nhỏ phía sau mông của Triệu Tử Thiêm, cả một quá trình đó Lương Đông làm rất thận trọng, tay cũng không dám tách mạnh hai bên mông của Triệu Tử Thiêm ra, hắn chỉ sợ nếu như Triệu Tử Thiêm tỉnh dậy rồi nhất định là cái gì cũng không được làm.

Lương Đông bôi xong liền luyến tiếc bỏ tay ra rồi bước xuống giường đi vào trong phòng tắm tìm kéo cắt đôi lọ gel kia ra, ngón tay thon dài vét sạch số gel còn dính lại trong đó, cho dù Lương Đông có vét sạch đến thế nào thì số gel kia cũng vẫn không thể đủ dùng. Lương Đông hiện tại đã gấp lắm rồi thế cho nên liền liều lĩnh đút một ngón tay vào trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm. Ngón tay đầu tiên vào rất dễ dàng, Triệu Tử Thiêm cũng chỉ nhăn mặt ư ư vài tiếng không mở mắt ra. Lương Đông cẩn trọng cho thêm một ngón nữa, phía sau động nhỏ của Triệu Tử Thiêm liền co rút kịch liệt, Lương Đông có thể cảm nhận được nơi đó như muốn hút chặt lấy ngón tay của hắn, hút chặt đến mức phía dưới Tiểu Đông Đông cũng bị ảnh hưởng trướng đau theo.

Triệu Tử Thiêm đang mơ màng ngủ, cảm giác được phía sau giống như bị vật gì đó thâm nhập liền mở lớn hai mắt, nhanh tay đưa về phía sau kéo cái móng lừa đang tác oai tác quái kia ra khỏi người mình rồi xoay người lại hét lớn:

“Đông ca, anh làm cái gì thế hả”

Lương Đông vừa nhìn liền biết Triệu Tử Thiêm có vẻ như đã tỉnh rượu, hắn bây giờ tuy rằng đã vội vàng lắm rồi nhưng vẫn phải làm như không có gì hết dỗ dành Triệu Tử Thiêm:

“Vừa rồi em bị muỗi chích vào đúng chỗ đó, anh gãi giúp cho em!”

Triệu Tử Thiêm mắt thấy ai đó đã cởi sẵn quần, Tiểu Đông Đông cũng dựng thẳng đến đáng sợ, hơn nữa lọ gel bôi trơn bị cắt làm đôi còn đang vứt ở một bên. Triệu Tử Thiêm vừa nhìn liền biết nếu như mình không sớm tỉnh dậy nhất định sẽ rơi vào tình huống thê thảm.

Triệu Tử Thiêm kéo chăn đắp lên người, nhào qua phía Lương Đông tát vào má hắn một cái rồi trừng mắt quát:

“Bớt nói nhảm đi, chẳng có con muỗi nào chui được vào bên trong đó chích đâu”

Lương Đông nói dối không đổi sắc mặt:

“Thật ra nó chích ở gần mông em, anh gãi giúp cho em cuối cùng liền nhịn không được muốn sờ sờ chỗ đó một chút”

Triệu Tử Thiêm ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang tia quyến rũ bắn thẳng đến phía Lương Đông, nhẹ giọng hỏi một câu:

“Là chỉ muốn sờ thôi sao?”

Lương Đông vừa thấy Triệu Tử Thiêm thay đổi khác thường như thế, trong đầu liền nghĩ có lẽ nào lại bị say rươu nữa hay không, thế cho nên lúc này liền không biết xấu hổ tiếp tục buông lời dụ dỗ:

“Đúng thế, chỉ sờ một chút thôi, em cho anh sờ một chút đi!”

Triệu Tử Thiêm vừa nghe thấy lời kia của Lương Đông cũng không cần suy nghĩ gì nhiều liền cho hắn một phát tát nữa vào bên má:

“Gớm thật, chỉ sờ một chút mà phải cởi quần…” Nói đến đây lại đưa tay dí mạnh vào Tiểu Đông Đông sớm dựng thẳng kia: “Chỗ này như thế làm cái gì…” Sau đó liền cúi người xuống lấy lọ gel đã bị cắt làm đôi ở bên cạnh hắn: “Còn cắt cái này ra hả?”

Lương Đông biết là không thể nói dối được nữa cho nên liền chuyển sang nói thật:

“Anh muốn chơi em!”

Triệu Tử Thiêm dùng hơn phân nửa phần sức lực đánh vào miệng của Lương Đông:

“Im miệng đi, lời nói như vậy cũng có thể nói ra sao?”

Lương Đông khổ sở, sóc nhỏ nhà hắn dạo gần đây rất là khó chiều. Vừa rồi hắn rõ ràng đã nói quanh co lòng vòng cố ý không nhắc đến vấn đề kia nhưng sóc nhỏ nhà hắn lại tức giận, hiện tại thẳng thắn nói ra như vậy lại bị ăn tát, thật đúng là không biết phải làm sao cho đúng:

“Vậy muốn làm thì phải nói như thế nào, em dạy anh nói anh sẽ nói!”

Triệu Tử Thiêm tức đến độ muốn ném người trước mặt xuống dưới giường, nghĩ là làm cậu liền đưa một chân lên đá vào người của Lương Đông. Có điều Lương Đông phản ứng rất nhanh nhạy, trong nháy mắt chân của con sóc xấu xa nào đó kia chỉ cách bụng hắn vài xen ti mét hắn đã chuẩn xác nắm gọn chân người đó trong lòng bàn tay rồi nở nụ cười xấu xa. Triệu Tử Thiêm bực bội thu chân về nằm xuống giường quấn hết chăn vào người hai vòng, xác định kẻ háo sắc kia không thể chạm tới người mình nữa mới lạnh giọng:

“Nói cho anh biết, vĩnh viễn không có lần thứ hai!”

Lương Đông không can lòng nhảy lên người Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi mang theo tia ẩm ướt cắn vào vành tai cậu:

“Làm sao không có lần sau, lần này nhất định sẽ không đau đâu, em cũng biết lần đầu sẽ đau mà!”

Triệu Tử Thiêm dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là Lương Đông nói dối, vừa rồi ai đó mới chỉ dùng đầu ngón tay thôi cũng đã khiến cậu hít thờ không thông rồi, nếu như thứ kia cho vào bên trong cậu không phải là đau đến sống dở chết dở hay sao. Lương Đông là người không biết tiết chế, nếu làm một lần thôi thì không sao nhưng mà hắn hết lần này đến lần khác đòi hỏi vô số lần, Triệu Tử Thiêm chỉ vừa nghĩ đến lần đầu tiên đó thôi đã lạnh buốt sống lưng:

“Em không làm, anh tự đi kiếm người khác mà làm!”

Lương Đông đột nhiên lớn tiếng bật cười:

“Anh kiếm người khác em vui sao?”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Lương Đông cúi xuống hôn lên đôi môi đang khẽ mím chặt vì không vui kia của Triệu Tử Thiêm:

“Anh làm sao kiếm người khác được, từ đầu đến cuối cùng chỉ có em!”

Triệu Tử Thiêm nghe câu kia thì vui vẻ lắm, nhưng vẫn làm bộ lạnh mặt nói ra những lời trái với lương tâm mình:

“Ai mà tin, mà em cũng không quan tâm!”

Không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc, không rõ sau bao lâu một tiếng thở dài giống như khó chịu bứt rứt vô cùng vang lên kéo theo đó là giọng nói trầm khàn từ tính của Lương Đông:

“Đại Thiêm… làm một lần nhá!”

Triệu Tử Thiêm kiên quyết nói không, Lương Đông khổ sở tiến thoái lưỡng nam:

“Tại sao?”

Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng chịu nói thật:

“Đau!”

Lương Đông nhếch môi khiêu khích:

“Em mà cũng sợ đau sao?”

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết người trước mặt đang cố ý muốn đả kích mình, thế cho nên rất bình tĩnh đáp lại:

“Đau ai mà chẳng sợ, anh không sợ chắc!”

Lương Đông biết dùng chiêu khích tướng không có tác dụng liền chuyển sang chiêu dụ dỗ:

“Anh hứa lần này sẽ nhẹ nhàng thôi”

Cho dù Lương Đông có nhẹ nhàng bao nhiêu lần thì động nhỏ phía sau của cậu cũng rất khó tiếp nhận Tiểu Đông Đông của hắn:

“Nhẹ đến mấy cũng sẽ vẫn đau!”

Khiêu khích không được, dụ dỗ không được Lương Đông liền chuyển sang đe dọa, hắn nhanh chóng dùng hết sức lực muốn kéo chăn trên người Triệu Tử Thiêm xuống, chăn đã kéo xuống làm lộ ra đôi vai trần mịn màng màu lúa mạch mê người lúc này Lương Đông mới lên tiếng:

“Anh bây giờ trực tiếp làm em!”

Triệu Tử Thiêm chỉ lạnh giọng để lại một câu khiến cho Lương Đông phải ngay lập tức dừng lại động tác:

“Anh nếu còn cố chấp như vậy thì em nhất định sẽ không nhìn mặt anh nữa”

Lương Đông thấy mọi chiêu thức đã đưa ra rồi nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn chưa chịu nhún nhường, hắn bây giờ chỉ có thể ra chiêu cuối cùng, mặc dù chiêu này không có gì gọi là vẻ vang cho lắm nhưng để được chạm vào cái động nhỏ kia hắn tình nguyện thử. Lương Đông gục đầu xuống bên cần cổ của Triệu Tử Thiêm, giọng nói mềm yếu hòa hoãn đi rất nhiều, bắt đầu bày trò làm nũng:

“Thật là không có lần kế sao, lần tiếp nhất định sẽ không đau đâu”

Triệu Tử Thiêm vừa buồn cười vừa tức giận, kẻ to xác trước mặt thế nhưng lại như con mèo nhỏ quanh quẩn ở bên cậu, nhưng vấn đề hắn đề cập tới trước sau chỉ là muốn chạm vào nơi kia của cậu mà thôi:

“Em mà không cho anh, anh sẽ đi tìm người khác sao?”

Lương Đông nghe thấy lời này thì im lặng một lúc, hắn đương nhiên là sẽ không đi tìm người khác, nhưng nếu hắn nói không nhất định con sóc nhỏ xấu xa kia sẽ theo lời nói đó của hắn mà vĩnh viễn không có lần sau mất. Chính vì thế Lương Đông lúc này mới cẩn trọng trả lời:

“Đương nhiên anh sẽ không đi tìm người khác, nhưng mà nếu không làm thật sự sẽ rất khó chịu”

Triệu Tử Thiêm liền tiếp lời:

“Anh lần trước không phải là không làm vẫn có thể tự giải quyết sao”

Lương Đông cắn cắn vào một bên vai của Triệu Tử Thiêm:

“Lúc đó là chưa biết, bây giờ biết rồi thì một lần cũng không thể quên!”

Triệu Tử Thiêm thở dài, cậu quả thật cũng không muốn Lương Đông phải chịu khổ mãi:

“Nhưng mà… đau, nếu như sau này chỗ đó có vấn đề thì phải làm sao?”

Lương Đông bật cười giống như hiểu ra được vấn đề mà Triệu Tử Thiêm đang lo nghĩ:

“Em là sợ chỗ đó có vấn đề sao? Em yên tâm đi, anh từ chỗ chú của anh lấy về được mấy viên thuốc rất công dụng, tối hôm ấy cũng là anh giúp em nhét vào, chỗ đó mới không bị sưng lên”

Triệu Tử Thiêm vẫn còn do dự:

“Anh bây giờ có mang thuốc hay sao?”

Lương Đông không mang theo thuốc, nhưng một lần không nhét thuốc cũng không có sao:

“Anh quên không mang theo!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền trực tiếp từ chối:

“Gel hết rồi, thuốc cũng không mang theo vậy không phải là đau chết em sao. Em không làm!”

Lương Đông thở dài nằm xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm, đưa tay vắt qua trán thở phì phò:

“Ngày mai anh về lấy thuốc với gel, ngay mài chúng ta làm!”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, không đồng ý cũng không từ chối. Lương Đông bắt đầu đưa tay tự giải quyết nhu cầu cá nhân, lúc này hắn đột nhiên quay sang Triệu Tử Thiêm muốn cậu giúp hắn:

“Em có thể giúp anh không?”

Triệu Tử Thiêm rất hào phóng đưa tay qua giúp hắn, Lương Đông được Triệu Tử Thiêm chạm vào coi như cũng được an ủi phần nào:

“Anh thích em!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này thì trộm cười, Lương Đông thấy ai kia cười đến vui vẻ như vậy liền nói lớn hơn một chút:

“Anh thích em!”

Triệu Tử Thiêm liếc mắt nhìn Lương Đông một cái rồi nhỏ giọng:

“Biết rồi mà!”

___

Sáng ngày hôm sau Lương Đông phải đi kí một số giấy tờ cùng với Sài Kế Đan, thế cho nên khi Triệu Tử Thiêm còn chưa thức dậy hắn đã sớm bước xuống giường rời khỏi phòng rồi. Lương Đông ở dưới sảnh đặc biệt phân phó tiếp tân làm cho hắn một phần bánh bao nhân thật nhiều thịt, hai tiếng nữa mang lên phòng cho Triệu Tử Thiêm ăn. Sài Kế Đan ở bên cạnh nghe được, lúc đi ra xe liền không tránh được tò mò mà hỏi Lương Đông:

“Cậu đặt bánh bao cho Tử Thiêm à?”

Lương Đông không nói chỉ mỉm cười tự nghĩ trong lòng, ngày hôm qua ai kia vì mấy cái bánh bao mà giận hắn, sáng nay tỉnh dậy thấy bánh bao nhân thịt nhất định sẽ cười đến vui vẻ cho mà xem.

Sài Kế Đan không thấy Lương Đông trả lời liền hỏi tiếp:

“Quan hệ giữa cậu và bạn cùng phòng ký túc xá đều tốt như vậy sao?”

Lương Đông vẫn chăm chú lái xe, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn về phía đường lớn trước mặt:

“Em ấy sao… đâu chỉ là bạn cùng phòng!”

Sài Kế Đan thật sự rất muốn hỏi tiếp, nhưng mà vẫn là không dám lên tiếng hỏi ra vấn đề kia.

Ở bên này lúc Triệu Tử Thiêm tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, đánh răng rửa mặt xong thì bước ra ngoài kiếm cái gì đó ăn. Ngày hôm qua Lương Đông đã nói hắn sáng sớm có việc phải đi ra ngoài thế cho nên Triệu Tử Thiêm khi thức dậy không thấy Lương Đông cũng không có chút gì gọi là bất ngờ cả. Triệu Tử Thiêm mở cửa bước ra khỏi phòng, đi xuống dưới tiến thẳng đến quán cháo đối diện khách sạn gọi liền một bát cháo lớn, còn đặc biết dặn chủ quản cho ít cháo nhiều thịt nhưng vẫn tính tiền như vậy.

Triệu Tử Thiêm vừa bước ra khỏi khách sạn, nhân viên phục vụ liền mang theo bánh bao đi đến cửa phòng cậu gõ cửa rất lâu nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa. Trùng hợp lúc này Nghiêm Nghinh Hạnh có việc đi qua thấy có người lạ đứng bên ngoài liền tiến đến hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Nhận viên phục vụ thấy Nghiêm Nghinh Hạnh liền tưởng rằng cô ta là khách của phòng này liền lên tiếng hỏi:

“Cô ở phòng này sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh do dự một chút rồi gật đầu:

“Thật tốt quá, Lương tiên sinh có nhờ người đặt cho cô một phần bánh bao!” Nhân viên phục vụ đưa bánh bao cho Nghiêm Nghinh Hạnh rồi rời đi.

Nghiêm Nghinh Hạnh đứng thất thần ở một chỗ nhìn chằm chằm bánh bao trước mặt tức giận không thôi, cuối cùng trực tiếp ném chỗ bánh bao đó vào thùng giác ở cuối hành lang. Vị Lương tiên sinh trong miệng nhân viên phục vụ kia không cần phải nói thì Nghiêm Nghinh Hạnh cũng biết là ai, phòng này cũng chỉ có Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ở, bánh bao này nhất định là Lương Đông đặt cho Triệu Tử Thiêm ăn. Cô hiện tại vứt chỗ bánh bao này đi Lương Đông cho dù có biết bánh bao căn bản không đến được tay của Triệu Tử Thiêm, cũng không thể có lý do chứng minh là cô làm.

Triệu Tử Thiêm ăn uống no say thì trở về phòng, vào phòng liền mở điện thoại ra lên mang lướt weibo, nick weibo mới hiện tại của Lương Đông có tên là Trì Sinh, hắn vừa mới đăng lên tấm ảnh của cậu ngồi trong phòng hóa trang trang điểm kèm theo caption: Úy Úy của tôi.

Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, kéo xuống khung bình luận phía bên dưới, có người khen cậu đương nhiên cũng không thể tránh được những dòng bình luận chê bai.

[Không Tâm Nguyệt Lương]: Đây là Ngô Sơ Úy sao? Thật là thất vọng!

[Sớm Nở Tối Tàn]: Tôi còn tưởng Ngô Sơ Úy như thế nào, ngay cả diễn viên phụ cũng không bằng.

[Vivian Trấn Trấn]: Tôi cảm thấy Trần Tiểu Soái còn đẹp hơn, vẫn là cảm thấy Trần Tiểu Soái chính là hợp với vai diễn Ngô Sơ Úy.

[Phong Trung Chi Chúc]: Nghe nói Trần Tiểu Soái còn là bạn cùng phòng của Trì Sinh đó, tôi nghĩ hai người họ nhất định có gian tình.

[Người Qua Đường]: Tôi chỉ là người qua đường, nhưng thật sự cảm thấy Ngô Sơ Úy kia đã phá vỡ hình tượng trong lòng tôi, da đen như vậy, phong cách ăn mặc dường như rất quê mùa. Tổng giám đốc Ngô là người như vậy hay sao?.

[Rita Garuda]: Chỉ muốn nói một câu, diễn viên chính quá xấu.



Triệu Tử Thiêm đọc được rất nhiều bình luận ác ý chê xấu này nọ, nói trong lòng nói không có chút bực bội gì là không đúng, hơn nữa tâm trạng của cậu trong một buổi sáng cũng theo đó xuống dốc rất nhanh. Ngoài việc buồn bã còn có rất nhiều lo sợ, cậu sợ mới chỉ thấy hình thôi đã bị chê bai như vậy rồi, vậy lúc sau lên phim có khi nào liền bị người ta nói thành không ra dạng gì hay không.

Lương Đông đi làm việc đến tối mới trở về, lúc trở về liền nhận được tin nhắn của Triệu Tử Thiêm nói rằng xuống dưới phòng tập luyện diễn tập một chút. Lương Đông đi xuống liền phát hiện ra sóc nhỏ nhà hắn buồn bã ngồi trong một góc nhìn Khương Chí Phong và Trương Danh diễn tập. Lương Đông cũng đã sớm biết được tin tức trên weibo, cũng đã đọc qua một số lời bình luận ác ý kia, nhất định vì những lời bình luận đó mà sóc nhỏ nhà hắn mới ủ rũ như hiện giờ.

Lương Đông đi đến khoác vai Triệu Tử Thiêm, còn làm giả vẻ như không có chuyện gì hỏi:

“Bánh bao buổi sang ăn có ngon không?”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông tới thì vội vã che giấu bộ dạng vừa rồi, thay vào đó là nụ cười miễn cưỡng:

“Em buổi sáng ăn cháo”

Lương Đông đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm:

“Tại sao không ăn bánh bao?”

Triệu Tử Thiêm thản nhiên đáp:

“Bên dưới không bán, chí bán mỗi cháo thôi”

Lương Đông khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Anh buổi sáng có nói người mang bánh bao lên phòng cho em, em không nhận được sao?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu không nói, Lương Đông cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Đến phân cảnh diễn thử của Khương Chí Phong và Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền ngồi một chỗ bỏ điện thoại di động ra xóa mấy lời bình luận ác ý về Triệu Tử Thiêm trên weibo của mình. Lương Đông âm thầm ngồi quan sát người đối diện, Triệu Tử Thiêm rõ ràng tâm trạng diễn hôm nay không được tốt, mỗi lần diễn tập đều quên lời thoại, có lúc lại nói sai lời thoại đáng lý ra ở phân cảnh tiếp theo.

Cứ tập mãi cho đến chín giờ, Lương Đông liền lên tiếng nói nghỉ ngơi. Mọi người ai về phòng của người đấy, Lương Đông đi dọc hàng lang khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Tâm trạng không tốt sao?”

Triệu Tử Thiêm cố gắng nở nụ cười mỉm nhìn Lương Đông nói:

“Không có!”

Lương Đông cũng không muốn vạch trần lời nói dối kia của Triệu Tử Thiêm:

“Anh dẫn em đi ăn thịt nướng!”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu từ chối:

“Vừa rồi ăn tối vẫn còn no”

Lương Đông nghĩ thầm trong lòng, ai kia rõ ràng tâm trạng tụt dốc đến thê thảm vậy mà còn nói không có, Triệu Tử Thiêm bình thường được mời đi ăn thịt nướng cho dù có no đến đâu cũng vẫn phải đi cho bằng được, thế mà hôm nay đến món yêu thích nhất cũng không thèm quan tâm rồi.

Lương Đông đi đến quầy tiếp tân thì dừng lại, Triệu Tử Thiêm cũng không phát hiện ra Lương Đông không bước tiếp nữa. Lương Đông ánh mắt mang theo tia đau lòng cùng lo lắng nhìn ai đó bước vào trong thang máy.

“Hôm nay tôi có nhắc các cô cầm bánh bao lên phòng 4xx, các cô đã cầm lên hay chưa?”. Lương Đông không nóng không lạnh lên tiếng hỏi.

Nhân viên lễ tân này chính là người đưa bánh bao cho phòng của Lương Đông, thấy Lương Đông hỏi thì vui vẻ đáp lời:

“Bạn gái anh buổi sáng hôm nay đã nhận được bánh bao, hơn nữa có vẻ còn rất vui!”

Lương Đông cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm vì thế liền hỏi lại:

“Bạn gái tôi?”

Nhân viên lễ tân gật đầu:

“Đúng vậy!”

Lương Đông cũng âm thầm hiểu ra được một chuyện, bánh bao hắn đặt ngày hôm nay nhất định là không đến được tay của Triệu Tử Thiêm:

“Các cô mang bánh bao lên phòng nào!”

Nhân viên lễ tân vẫn kiên nhẫn đáp:

“Là phòng 4xx”

Đó quả thật là phòng của hắn và Triệu Tử Thiêm, nhưng người nhận bánh bao kia rốt cuộc là ai:

“Người nhận bánh bao nhìn như thế nào?”

Nhân viên lễ tân bắt đầu miêu tả lại thật chi tiết:

“Cô ấy rất xinh đẹp, có gương mặt tròn, tóc dài ngang vai, nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi mà thôi, hình như là cô gái hay đi cùng xe với anh đó!”

Lương Đông im lặng rời đi, người kia nhất định là Nghiêm Nghinh Hạnh, cũng chỉ có cô ta mới có thể làm ra được điều này, nếu không thì ai hơi đâu lại làm chuyện như vậy nữa.

Lúc Lương Đông về đến phòng, phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đã nằm trên giường ngủ lúc nào không hay, hương muỗi cũng không chịu đốt lên vậy mà vẫn mở lớn hai cánh cửa sổ. Lương Đông mắt thấy bên má Triệu Tử Thiêm có một vết mần đỏ liền lắc đầu đi đến ngăn tủ lấy thuốc bôi vào đó rồi nhanh chóng cầm lấy bật lửa đốt hương muỗi.

Lương Đông bước vào phòng tắm, tắm rửa một lúc liền đi ra ngoài ngồi lên giường cầm điện thoại tiếp tục xóa mấy dòng bình luận ác ý về Triệu Tử Thiêm. Một tấm ảnh kia thật sự thu hút rất nhiều bình luận, hiện tại có đến hơn hai nghìn mấy tin, Lương Đông đã ngồi hơn hai tiếng cẩn thận lọc ra những bình luận không hay vẫn còn chưa thể xóa hết. Hắn trước tiên đăng một status mới nói rằng những lời bình luận ác ý đấy làm cho sóc nhỏ nhà hắn buồn, tâm trạng diễn hôm nay không được tốt, có muốn mắng thì cứ mắng hắn: [Những lời bình luận xấu của các bạn làm cho Ngô Sơ Úy không được vui, tâm trạng diễn của cậu ấy hôm nay rất không tốt, có muốn mắng gì thì hãy cứ mắng tôi đây này!].

Tối ngày hôm đó Lương Đông thức trắng cả một đêm ngồi xóa đi những lời bình luận ác ý về Triệu Tử Thiêm trên weibo, nửa đêm lúc Triệu Tử Thiêm thức dậy vẫn thấy Lương Đông ngồi bên cạnh làm cái gì đó trên điện thoại. Triệu Tử Thiêm hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra rằng ai đó đang ngồi xóa bình luận về cậu. Triệu Tử Thiêm trong phút chốc bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ giọng gọi Lương Đông:

“Đông… còn chưa ngủ sao?”

Lương Đông giật mình nhanh chóng để di động sang một bên như muốn che giấu không muốn cho Triệu Tử Thiêm biết:

“Anh làm em thức giấc hả?”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy người ngồi bên cạnh cậu đây cưng chiều cậu đến mức thật đáng giận, rõ ràng là ngồi làm việc thay cho cậu nhưng vẫn không chịu nói ra, Triệu Tử Thiêm đột nhiên nhoài người sang gối đầu lên bụng Lương Đông:

“Ngủ đi, em không sao!”

Lương Đông cứng người lại một chút, thì ra sóc nhỏ nhà hắn đã sớm biết chuyện hắn làm rồi, Lương Đông cũng chẳng che giấu nổi nữa vì thế liền khẽ xoa xoa sống lưng của Triệu Tử Thiêm, nằm xuống bên cạnh cậu nhắm mắt lại. Ba mươi phút sau, xác định ai đó đã say giấc nồng, Lương Đông hai mắt liền mở lớn, cầm điện thoại bước ra ngoài ban công tiếp tục ngồi xóa mấy dòng bình luận kia cho bằng hết, lúc làm xong mọi chuyện phát hiện ra đã là bốn giờ sáng rồi.
Bình Luận (0)
Comment