Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 155

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay có buổi chụp hình quảng bá cho phim Vô Hạn Đấu Giới Ám Dạ Song Long, bởi vì Triệu Tử Thiêm thấp hơn Lương Đông những 11cm thế cho nên hiện tại cậu phải đứng trên một trồng sách rất dày. Lương Đông cười cười nhìn người trước mặt, dùng ngón trỏ chọc chọc vào bụng cậu, Triệu Tử Thiêm cúi đầu nhìn xuống cái móng lừa đang tác oai tác quái kia nghiêm mặt nhỏ giọng nhắc:

“Đứng im đi”

Lương Đông không biết xấu hổ nói:

“Anh là kiểm tra eo nhỏ một chút”

Triệu Tử Thiêm đang định xù lông quát thì đúng lúc này thợ chụp hình liền lên tiếng:

“Được rồi Lương Đông, Tử Thiêm chúng ta bây giờ bắt đầu chụp hình”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm trong phim là đổi thủ của nhau thế cho nên cảnh chụp hình đa số đều là mặt đối mặt, mắt đấu mắt. Lương Đông nhanh chóng thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm về phía Triệu Tử Thiêm, nhưng khi ánh mắt chạm đến mắt người nào đó, Lương Đông chẳng hiểu sao liền tự giác trở về vẻ ôn nhu như thương ngày. Triệu Tử Thiêm thấy thế thì buồn cười, chính vì thế cảnh chụp hình từ đối thủ liền chuyển sang tình nhân, thợ chụp hình không vừa ý nói lớn:

“Hai người các cậu không được cười, mặt phải nghiêm túc một chút”

Cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều giật mình ừ một tiếng, buổi chụp hình hôm đó cứ Lương Đông ôn nhu thì Triệu Tử Thiêm liền cười, thợ chụp hình đứng ở dưới hò hét đến khàn cả cổ họng. Thợ chụp hình nói nghỉ một chút, Triệu Tử Thiêm từ trên trồng sách cao nhảy xuống, Miên Miên rất nhanh chạy đến đưa cho Triệu Tử Thiêm một chai nước, Lương Đông tự nhiên cầm lấy chai nước kia mở sẵn nắp rồi mới đưa cho Triệu Tử Thiêm uống.

Cho dù đây chỉ là hành đông nhỏ thôi, nhưng cũng đủ chọc mù mắt đám cẩu độc thân ở xung quanh. Nhân viên chạy tới giúp Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉnh trang lại quần áo một chút, bởi vì lúc chụp hình ánh đèn chiếu bốn phía Lương Đông có chút nóng bị chảy mồ hồi, Triệu Tử Thiêm ôn nhu ở bên cạnh lấy khăn giấy lau mồ hôi cho hắn. Triệu Tử Thiêm hơi kiễng chân chăm chú lau mồ hôi giúp cho Lương Đông. Lương Đông chỉ vì một hành động nhỏ này của Triệu Tử Thiêm mà trong lòng ấm áp lạ thường, sóc nhỏ nhà hắn một bộ dạng vợ nhỏ đáng yêu này khiến cho Lương Đông vô cùng ngọt ngào.

Ba ngày sau có cảnh quay ở trên một cái đu quay rất cao, Lương Đông vốn sợ độ cao nhưng nhân vật Chu Lập này của hắn lại phải nhảy từ trên đó xuống. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đứng ở đó, Lương Đông bước chân lên phía trước vài bước nhìn thấy cảnh vật bên dưới đã chóng mặt hốt hoảng rồi, hắn nắm chặt tay trên thành lan can quay lại hỏi Lưu Phương Kỳ:

“Lưu đạo, thật sự là phải nhảy xuống sao?”

Lưu Phương Kỳ gật đầu, Triệu Tử Thiêm một bộ dạng vui vẻ thấy người khác gặp nạn:

“Chỉ được cái to xác thôi”

Lương Đông không những không mất mặt mà còn nhỏ giọng nói với Triệu Tử Thiêm một câu thế này:

“Buổi tối nhất định phải cùng em ra lan can luyện tập”

Nhân viên đang trang điểm cho Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia của Lương Đông cũng phải phì cười. Triệu Tử Thiêm có điểm xấu hổ nhìn nhân viên trang điểm hỏi:

“Cô cười cái gì? Ý của anh ấy là muốn ra lan can thích nghi”

Lương Đông tay vẫn bám chặt lấy lan can nhăn mặt nói:

“Ý của anh chính là như cô ấy đang nghĩ”

Nhân viên trang điểm cuối cùng nhịn không được nữa phải dừng tay cười đến run người, Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa xấu hổ, hai tai không tự giác lại đỏ bừng lên rồi nhanh chóng rời đi. Lương Đông lắc đầu nhìn theo bóng lưng bé nhỏ kia cười thầm.

Lúc Lương Đông đứng ở trên cao chờ cảnh quay nhảy xuống phía dưới, hai tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh vỗ vỗ vai hắn một cái, cho hắn cái nhìn yên tâm. Lưu Phương Kỳ đứng ở dưới lên tiếng:

“Lương Đông chuẩn bị”

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng tự nói với bản thân cứ làm liều một lần, Lương Đông nhắm mắt nhảy xuống, đến khi chân chạm đất rồi hắn mới thở phào một hơi. Lưu Phương Kỳ nhíu mày:

“Này Lương Đông vừa rồi còn chưa kịp bấm máy mà”

Lương Đông gương mặt đông cứng hả một tiếng. Lưu Phương Kỳ thấy được bộ dáng bị dọa sợ kia của Lương Đông thì vô cùng hài lòng không trêu chọc hắn nữa:

“Được rồi là đùa cậu đó”

Lương Đông nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, Triệu Tử Thiêm đứng ở một bên thu hết cảnh này vào trong đáy mắt khẽ mỉm cười nhận ra một điều, thì ra Lương Đông cũng có một mặt yếu đuối như vậy.

Ngày Lương Đông và Triệu Tử Thiêm từ Thượng Hải trở về, người hâm mộ ra tận sân bay Bắc Kinh đón bọn họ. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng thoát được đám đông ra xe ngồi vào trong trước. Lương Đông chậm chân đến hiện tại vẫn còn chưa thoát ra được. Có một cô gái hỏi Lương Đông thế này:

“Đông ca, Đông ca, anh có biết Đại Thiêm mới xỏ lỗ tai bên phải hay không?”

Lương Đông nghe không rõ liền hả một cái, cô gái kia liền nói lớn hơn một chút:

“Đại Thiêm mới xỏ lỗ tai bên phải, anh có biết không?”

Lương Đông ngây người ra một chút, hắn lần đó nói khi đến Thượng Hải sẽ dẫn Triệu Tử Thiêm đi xỏ lỗ tai, đến bây giờ về đến Bắc Kinh rồi mới nhớ ra điều này, thế cho nên thành thật trả lời rồi bước nhanh thoát khỏi đám đông:

“Không biết!”

Khi Lương Đông ngồi vào trong xe rồi liền vội vàng xoay mặt Triệu Tử Thiêm về phía mình nhìn một cái, phát hiện ra sóc nhỏ nhà hắn quả thật đã xỏ lỗ tai, hơn nữa còn là đeo khuyên tai hắn tặng. Lương Đông khóe môi bất giác dương lên một nụ cười. Miên Miên, Trương Dĩnh ngay cả Triệu Tử Thiêm cũng không biết Lương Đông rốt cuộc phát điên cái gì, chính vì thế trong nhất thời đình chỉ động tác. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đẩy Lương Đông ra nhíu mày quát:

“Làm sao vậy?”

Lương Đông cười cười:

“Em xỏ lỗ tai lúc nào vậy?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia liền không tự giác sờ lên lỗ tai mình một cái rồi làm ra một bộ dáng cố nén nụ cười hành phúc, lạnh giọng trả lời:

“Mới xỏ!”

___

Vô Hạn Đấu Giới Ám Dạ Song Long kết thúc ghi hình thì Nhất Lộ Hướng Nam của Triệu Tử Thiêm cũng sắp đến ngày ra mắt, mấy ngày gần đây Triệu Tử Thiêm luôn ở phòng thu để thu âm bài hát làm nhạc phim. Lương Đông ngày hôm nay vừa chụp hình cho tạp chí xong liền lái xe đến phòng thu gặp sóc nhỏ nhà mình.

Triệu Tử Thiêm vừa bước ra từ phòng thu thì thấy Lương Đông đứng ở đó, lúc Triệu Tử Thiêm định chạy về phía hắn liền bị A Cửu gọi lại. A Cửu là người chỉnh nhạc cho Triệu Tử Thiêm mà Lương Đông tìm đến giúp cậu, tuy rằng là một người trẻ tuổi nhưng lại vô cùng có kinh nghiệm:

“Tử Thiêm, phần rap này của cậu vẫn chưa ổn, còn có phần điệp khúc phải chỉnh lại thêm một chút”

Triệu Tử Thiêm một bộ dạng chuyên tâm lắng nghe gật đầu, tuy rằng cả ngày hôm nay cậu chưa ăn cái gì, chỉ dám uống nước để giữ giọng, đói đến mức hoa mắt chóng mặt nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài. Triệu Tử Thiêm cho dù đã che giấu rất kỹ, nhưng mà Lương Đông vẫn có thể nhận ra, hắn đau lòng thay sóc nhỏ nhà mình hướng A Cửu hỏi:

“Như vậy để ngày mai tiếp tục được không?”

A Cửu kiên quyết lắc đầu:

“Ngày mai không thể, ba ngày tiếp theo tôi đều có lịch rồi!”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy chai nước trên tay Lương Đông uống một ngụm rồi nói:

“Như vậy chúng ta tiếp tục”

Triệu Tử Thiêm trước lúc đi vào phòng thu vẫn không quên quay sang nhìn Lương Đông cười một cái cho hắn yên tâm:

“Đông ca về trước đi”

Lương Đông đưa tay xoa xoa đầu Triệu Tử Thiêm yêu thương trả lời:

“Anh đợi em!”

Triệu Tử Thiêm ở trong phòng thu cứ chốc chốc lát lát lại đưa mắt nhìn về phía lừa lớn nhà mình đang đứng ở bên ngoài, thế cho nên thật sự dốc hết sức lực để hát thật tốt, tránh cho Lương Đông phải đợi lâu. Hai mươi phút sau cuối cùng Triệu Tử Thiêm cũng được A Cửu thả về nhà, bộ dáng nghiêm túc vừa rồi của Triệu Tử Thiêm lúc này liền thay bằng dáng vẻ nũng nịu hướng Lương Đông đòi hỏi:

“Đông ca lát nữa chúng ta đi tiệm cơm X, cơm chiên Dương Châu ở đó rất ngon”

Lương Đông bật cười ha ha hào phóng đáp ứng:

“Được!”

___

Vài ngày sau đó bài hát Nhất Lộ Hướng Nam của Triệu Tử Thiêm chính thức được mở bán trên app, mỗi lần nghe cần phải bỏ tiền, nhưng đến hiện tại đã có hàng trăm triệu lượt nghe, thành tích cũng tính là có đột phá. Triệu Tử Thiêm biết được tin tức này thì vui vẻ lắm, ngồi ở bên cạnh quay sang gọi Lương Đông:

“Đông ca!”

Lương Đông hiện tại hai tai mang handphone, một tay cầm cuốn tạp chí, mắt lại nhìn chằm chằm về phía TV trước mặt. Triệu Tử Thiêm thấy lừa lớn nhà mình kỳ cục như vậy liền gọi lớn hơn:

“Đông ca…”

Lương Đông không nghe thấy Triệu Tử Thiêm gọi, chỉ duy trì một bộ dáng như trước. Triệu Tử Thiêm bực mình gỡ một bên handphone trên tai Lương Đông xuống, Lương Đông khi đó mới chịu quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Sao thế bảo bối?”

Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái:

“Anh nghe cái gì mà thất thần?”

Lương Đông cười cười đáp:

“Là nghe em hát cho anh”

Triệu Tử Thiêm bĩu môi cầm handphone đeo lên tai mình nghe thử, phát hiện thì ra là Lương Đông đang nghe Nhất Lộ Hướng Nam của cậu:

“Này giờ ngồi nghe bao nhiêu lần rồi?”

Lương Đông rất nhanh trả lời:

“100 lần rồi”

Triệu Tử Thiêm nhìn vạch pin hiển thị trên điện thoại của Lương Đông liền biết lừa lớn nhà mình đang nói khoác:

“Ai nói em hát cho anh nghe chứ, là hát cho mọi người cùng nghe”

Lương Đông cười cười, ngón tay làm một vài thao tác tua lại đoạn đọc rap của Triệu Tử Thiêm, rất nhanh sau đó từ trong handphone truyền ra một đoạn thế này:

“Hey baby, anh hiện giờ thật sự rất mệt mỏi

Lời đến đầu môi chẳng thể thốt ra, anh cũng sắp tan vỡ

Cảm giác ở cùng em như Lost In Paradise

Anh không biết Feeling này là đúng hay sai

Chúng ta đã từng có thật nhiều hoang tưởng

Chúng ta đã từng đi rất nhiều mộng tưởng

Anh hiện tại chỉ muốn chạy dọc theo phương hướng em đã rời xa

Anh lên đỉnh cao Feel cùng em nắm tay”

Ngày đó mẹ Phùng gọi điện cho Triệu Tử Thiêm nói nhà hàng xóm có một đứa cháu gái rất hợp tuổi lại còn xinh đẹp, tính tình đặc biệt tốt, muốn Triệu Tử Thiêm về nhà gặp mặt. Lương Đông lúc đó đang nằm ở bên cạnh cậu nên nghe thấy rất rõ ràng, Triệu Tử Thiêm kiếm cớ nói vẫn còn đang học nên không muốn quen bạn gái, mẹ Phùng liền nói thế này:

“Không cần quen bạn gái cũng không sao, chỉ là trở về nhà gặp em nó một lần, con không thích thì mẹ cũng không ép”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên nảy ra ý muốn thăm dò nên đáp:

“Mẹ đây không phải là đang ép con sao? Mẹ mà ép quá, cần thận con liền dẫn về cho mẹ một chàng trai”

Mẹ Triệu ây dô một tiếng:

“Tiểu tử này, con dẫn về một chàng trai cũng không sao, chỉ cần đứa đó đủ tiền bao nuôi con là được”

Lương Đông kề từ lần ấy coi lời nói đùa kia của mẹ Triệu giống như là thánh chỉ, siêng năng nhận thêm lịch phỏng vấn rồi chụp hình hơn một chút, ngày ngày cố gắng thực hiện lời nói kia. Triệu Tử Thiêm đương nhiên biết lừa lớn nhà mình cố gắng như thế nào, cậu cũng biết một lời nói kia của mẹ Triệu ảnh hưởng đến Lương Đông ra sao, có điều cậu lại không dám nói với Lương Đông rằng lần đó mẹ Triệu chỉ nói đùa mà thôi.

Triệu Tử Thiêm mỗi lần nhìn thấy Lương Đông bận rộn như vậy rất phiền lòng, mỗi lần định lên tiếng nói hắn không cần liều mạng như thế nhưng lời sắp nói ra lại phải nuốt ngược trở lại, bởi vì Lương Đông mỗi ngày đều nói: “Lần tới em dắt con rể về, mẹ nhất định sẽ không còn có cái gì để chê!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy vừa mãn nguyện vừa đau lòng, cậu mỗi lần nghe thấy lời đó liền giống như sắp tan vỡ, cái cảm giác đó chẳng khác gì cậu đang ở Paradise Lost thiên đường đã mất, hiện tại vô cùng hạnh phúc nhưng rất nhanh sẽ bị người khác cướp mất chỉ trong một cái nháy mắt. Triệu Tử Thiêm không biết mình hiện tại đang làm đúng hay sai, giữa lý trí và con tim quả thật đều đồng nhất một phương hướng, nhưng đến cuối cùng vẫn là chưa xác định được mình rốt cuộc nên phải làm như thế nào mời phải.

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm quả thật có rất nhiều mộng tưởng, ngay cả những hoang tưởng tưởng chừng như chẳng bao giờ làm được cũng đã làm qua. Triệu Tử Thiêm bề ngoài vẫn luôn tạo ra vỏ bọc không quan tâm đến người khác nói gì, nhưng đến khi ai đó lên tiếng, Triệu Tử Thiêm lại là âm thầm giữ trong lòng mà suy nghĩ, Lương Đông đương nhiên cũng hiểu sóc nhỏ nhà mình, thế cho nên khi người nào đó vẫn còn đang thất thần nghe nhạc, hắn liền kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng:

“Tùy tiện nghe người ta nói một chút, nhưng quyết định vẫn là ở mình”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn Lương Đông một cái, sau đó giống như là nghĩ ra điều gì đó liền khẽ mỉm cười gật đầu, cái đầu nhỏ không tự giác cọ cọ vào lòng ngực Lương Đông ngân nga hát theo bài hát của mình:

“Anh chẳng còn quan tâm những thứ đó

Anh chỉ muốn tình yêu của em…”

Lương Đông cũng lên tiếng hát theo Triệu Tử Thiêm:

“Xin hãy cho anh một lý do để rời xa bầu trời sao của em”

___

Vài ngày sau đó Lương Đông nhận được cuộc gọi từ mẹ Lương nói Lương Đông về nhà một chuyến, mẹ Lương nhớ con trai nhưng nhiều lần gọi điện Lương Đông đều bận chụp hình, quay show,… Ngày hôm nay coi như được nghỉ, nhưng mà Triệu Tử Thiêm lại hẹn hắn đi ăn cơm thế cho nên Lương Đông do dự, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền đứng ở trước mặt Lương Đông gật đầu, mở lớn khẩu hình ý nói Lương Đông đồng ý đi.

Lương Đông nhíu mày nhìn người trước mặt một lúc cuối cùng cũng quyết định về nhà:

“Được, lát nữa con sẽ về!”

Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm để cậu ngồi lên đùi mình nói:

“Rất nhanh trở về cùng với em, buổi tối sẽ cùng em đi ăn”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu, cậu biết mấy ngày nay Lương Đông không có bận rộn gì, đa số thời gian đều rảnh rỗi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm không thể ích kỷ như vậy:

“Không cần, cứ ở nhà vài ngày đi, anh mấy khi mới rảnh rỗi một chút cũng nên ở nhà với ba mẹ”

Lương Đông đưa tay xoa xoa đầu Triệu Tử Thiêm một cái:

“Ai nha, như vậy bảo bối của anh ở nhà tính sao đây?”

Triệu Tử Thiêm tuy rằng trong lòng không nỡ để Lương Đông rời đi, nhưng ngoài mặt vẫn là bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ:

“Sao cái gì, anh tốt nhất cách xa em một chút đi”

Triệu Tử Thiêm nói thì nói vậy thôi, cơ mà tối hôm ấy liền nhịn không được phải gọi điện cho Lương Đông ngay. Triệu Tử Thiêm gọi một cuộc điện thoại Lương Đông không bắt máy, gọi hai ba cuộc cũng như vậy. Triệu Tử Thiêm trong lòng lo lắng bồn chồn nghĩ ngợi lung tung, có khi nào ba mẹ Lương cũng giống như mẹ cậu muốn Lương Đông về nhà xem mắt một cô gái nào đó, sau đó Lương Đông liền thích người ta rồi hay không.

Triệu Tử Thiêm bất an, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đợi Lương Đông gọi lại cho mình. Lương Đông vừa rồi ở trong phòng tắm, khi sấy tóc xong mới cầm đến điện thoại, phát hiện ra ba cuộc gọi nhỡ của sóc nhỏ nhà hắn, chính vì vậy Lương Đông mới không do dự một phút giây nào gọi lại ngay.

Triệu Tử Thiêm ở bên này có điểm nóng nảy nghe máy:

“Anh vừa rồi đi đâu vậy?”

Lương Đông hơi hơi nhíu mày rồi mỉm cười:

“Mới vừa rồi đi tắm”

Triệu Tử Thiêm nghi ngờ:

“Có thật không?”

Lương Đông nghe ra được giọng điệu của vị kia nhà mình không bình thường, trong lòng không khỏi buồn cười, hắn mấy ngày nay phát hiện ra Triệu Tử Thiêm rất hay ghen, một khi ghen tuông đều nóng nảy như vậy:

“Đương nhiên là thật, anh còn có thể đi đâu được chứ?”

Triệu Tử Thiêm im lặng một chút cuối cùng liền nhẹ giọng nũng nịu một chút:

“Khi nào thì quay trở lại?”

Người buổi sáng nói hắn nên cách xa một chút, nói hắn cứ ở lại nhà một thời gian, thế mà bây giờ đã nhịn không được hỏi hắn đến khi nào thì về. Lương Đông đang định lên tiếng, phía dưới nhà liền có giọng gọi lớn của mẹ Lương:

“Đông Nhi…”

Lương Đông dạ một tiếng rồi tiếp tục quay trở lại trêu chọc sóc nhỏ nhà mình:

“Như thế nào? Có phải buổi tối không quen hay không?”

Triệu Tử Thiêm cũng nghe thấy tiếng mẹ Lương, nghĩ lại mình thật sự là có hơi ích kỷ rồi, cậu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lương Đông, nhưng ba mẹ Lương mấy tháng mới có thể nhìn thấy hắn, chính vì vậy Triệu Tử Thiêm liền thay đổi thái độ lên giọng đáp:

“Giường rộng ngủ đặc biệt thoải mái, anh tốt nhất lâu một chút mới quay trở lại đi”

Triệu Tử Thiêm nói xong liền cúp máy luôn, Lương Đông nhìn chằm chằm điện thoại trong tay lắc đầu khẽ thở dài: Sóc nhỏ nhà hắn trong bụng nghĩ một đằng, ngoài miệng lại nói một nẻo.

Lương Đông bước xuống nhà, mẹ Lương liền cười vỗ vỗ ghế bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống:

“Con trai, dạo gần đây gầy đi, có phải công việc bận rộn lắm hay không?”

Lương Đông liếc nhìn ba Lương một chút, tuy rằng vẻ mặt của ông cũng không biểu hiện quá nhiều sắc thái không vừa ý gì, nhưng mà Lương Đông biết ba Lương đối với vấn đề hắn theo học ngành diễn xuất cho đến hiện tại vẫn không tán thành. Lương Đông cầm một múi cam đưa lên miệng nhấm nháp rồi mới trả lời câu hỏi của mẹ Lương:

“Cũng tạm, không quá mệt mỏi”

Mẹ Lương đau lòng:

“Ai nha, nếu mệt mỏi liền chuyển công việc đi, công ty của chú con…”

Mẹ Lương còn chưa nói hết câu, Lương Đông đã từ tốn cắt lời:

“Thật ra con hiện tại sống vô cùng tốt!”

Mẹ Lương hiểu tính Lương Đông, con trai bà một khi đã quyết định chuyện gì là không thể khuyên bảo được, ngay cả chuyện Lương Đông muốn học diễn xuất bà vạn phần không tán thành, nhưng cuối cùng vẫn phải nhắm mắt nghe theo:

“À, nghe bà nội con nói vị Nghiêm tiểu thư nào đó con đã gặp rồi đúng không?”

Lương Đông nghe ra được ý tứ trong lời nói của mẹ Lương, vị Nghiêm tiểu thư kia chính xác là Nghiêm Nghinh Hạnh, người con gái này Lương Đông thật không muốn nghĩ tới, không phải vì những chuyện cô ta đã ở sau lưng hắn nói dối Triệu Tử Thiêm, còn là vị chuyện cô ta chính là mối tình đầu của sóc nhỏ nhà hắn, thế cho nên Lương Đông hiện tại giọng nói lạnh đi rất nhiều trực tiếp đưa ra nhận định:

“Tính tình không tốt!”

Mẹ Lương kín đáo quan sát sắc mặt của con trai một lượt rồi lại chuyển sang cô gái khác:

“Bà nội cũng nói, con có bạn học tên Tưởng Đồng Đồng đúng không? Khi nào rảnh dẫn cô ấy đến đây chơi”

Lương Đông quay sang nhìn mẹ Lương rồi cười một cái:

“Tại sao mẹ đột nhiên lại muốn con dẫn cô ấy đến nhà, dù sao quan hệ cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi”

Mẹ Lương nhấp một ngụm trà:

“Mẹ lần đó có xem qua kịch tốt nghiệp của con, nhìn qua cũng thấy quan hệ của hai đứa có chút không bình thường”

Lương Đông đưa cho mẹ Lương một múi cam:

“Mẹ cũng nói chỉ là một vở kịch tốt nghiệp thôi mà”

Mẹ Lương thấy con trai hết lần này đến lần khác trốn tránh việc này, cuối cùng cũng quyết định nhắc đến Triệu Tử Thiêm. Mẹ Lương tuy rằng không tán thành việc con trai bỏ kinh tế để theo học diễn xuất, có điều vẫn dẫn quan tâm đến tin tức của con trai. Lần đó Lương Đông về nhà thông báo sẽ đóng một bộ phim thể loại nam nam, bà lúc đó vô cùng sock một mực phản đối nhưng cuối cùng Lương Đông vẫn cứng đầu diễn bộ phim đó. Mấy ngày gần đây bà cũng nghe không ít chuyện của Triệu Tử Thiêm và con trai bà, trong lòng tuy không tin tưởng mấy lời đồn đại kia, nhưng mà bà vẫn muốn hỏi cho ra lẽ, nếu như là thật còn kịp thời ngăn chặn:

“Cái cậu Triệu gì đó, hình như lần ấy cũng tới xem kịch đúng không?”

Lương Đông nghe thấy mẹ Lương nhắc đến Triệu Tử Thiêm liền nhíu mày quay sang:

“Mẹ nói Đại Thiêm hả, có việc gì sao?”

Mẹ Lương thấy biểu cảm trên gương mặt con trai thay đổi liền thất thần mất vài giây, sau đó mới khôi phục lại tinh thần nói:

“Đúng đúng, chính là cậu Tử Thiêm gì đó… là bạn thân của con phải không?”

Lương Đông cúi đầu nhìn màn hình điện thoại bình thản nói:

“Đột nhiên mẹ lại nhắc đến em ấy?”

Ba Lương ngồi nghe nãy giờ cũng chịu lên tiếng:

“Khi nào dẫn cậu ấy qua đây chơi”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn ba Lương, sắc mặt của ông không mấy thân thiện, Lương Đông biết ba mẹ mình ở nhà đã nghe được những chuyện ở bên ngoài của hắn, hắn còn biết ba Lương vì chuyện Lương Thế Thành thích đàn ông mà từ mặt không nhận đứa em trai này, Lương Đông đến hiện tại vẫn chưa muốn để cho ba mẹ hắn biết chuyện:

“Em ấy rất bận, nếu rảnh nhất định sẽ dẫn qua nhà chúng ta chơi”

Mẹ Lương làm như lơ đãng hỏi:

“Đúng rồi, có phải là người cùng đóng bộ phim đó với con hay không?”

Lương Đông gật đầu:

“Đúng vậy!”

Mẹ Lương dò hỏi:

“Cậu ấy có bạn gái hay chưa?”

Lương Đông thờ ơ đáp:

“Vẫn chưa”

Mẹ Lương giả bộ nuối tiếc:

“Ai nha đẹp trai như vậy vẫn chưa có bạn gái, hay là giới thiệu cho em họ Mỹ Mỹ của con đi”

Lương Đông kín đáo nở nụ cười trào phúng:

“Em ấy không có ý định quen bạn gái”

Mẹ Triệu hơi cứng người một chút:

“Hả?”

Lương Đông lúc này mới nói tiếp:

“Bởi vì hiện tại việc có bạn gái sẽ không có lợi cho sự nghiệp cả con và em ấy!”.
Bình Luận (0)
Comment