Lúc Triệu Tử Thiêm tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở trên chiếc giường quen thuộc của nhà cậu, người ngồi kế bên giường không ai khác chính là mẹ Triệu. Triệu Tử Thiêm lúc đầu có chút bất ngờ, sau đó liền cảm thấy sợ hãi không dám đối diện với mẹ Triệu. Hai người cứ im lặng như vậy không lên tiếng, chẳng biết qua bao lâu mẹ Triệu vẫn là người đầu tiên mở lời trước:
“Chuyện về cậu Lương đó mẹ coi như không biết, lúc trở về sẽ không nói gì với ba con cả. Đổi lại, mẹ hy vọng con sau này tốt hơn hết là đừng có bất cứ liên lạc gì với cậu ta”
Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường, tựa lưng vào phía sau, hai tay đặt trên đùi khe khẽ siết chặt lại với nhau. Cuối cùng vẫn thở dài đáp ứng. Mẹ Triệu có điểm bất ngờ, nhưng dù sao cũng cảm thấy nhẹ lòng khi Triệu Tử Thiêm dễ dàng gật đầu như vậy. Mẹ Triệu đứng dậy xoay người bước ra khỏi phòng ngủ:
“Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa dạy ăn cháo”
Mẹ Triệu đi rồi, Triệu Tử Thiêm lại một mình thất thần ở trong phòng. Kết quả như thế này coi như cũng rất tốt, mẹ Triệu không chấp nhận Lương Đông, bản thân cậu cũng không thể chấp nhận một người lừa dối cậu được. Có điểm đau lòng, không phải là một chút mà là thương tâm ngập tràn, Triệu Tử Thiêm đau khổ một tay đưa lên phía ngực trái bóp chặt, cảm thấy trái tim giống như là bị hàng trăm nghìn cây kim đâm xuống. Nếu như Lương Đông hiện tại xuất hiện ở trước mặt cậu, Triệu Tử Thiêm không biết nên phải đối mặt với hắn sao nữa.
Lại nói đến Lương Đông, hắn đã gọi rất nhiều cuộc gọi cho Triệu Tử Thiêm, gọi đến mức đầu dây bên kia phát ra tiếng nói quen thuộc thông báo điện thoại không liên lạc được. Lương Đông đã đi khắp tất cả những nơi, đến từng nhà người quen mà Triệu Tử Thiêm từng đến, nhưng trước sau đồng dạng vẫn là không thấy bóng dáng sóc nhỏ nhà hắn đâu.
Bất tri bất giác chiếc xe thế nhưng dừng lại ở trước khu nhà của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông ngồi trong xe ngẩng đầu lên nhìn khu nhà đó, hắn không biết mẹ Triệu đã về hay chưa, hắn cũng không biết Triệu Tử Thiêm có ở trong đó hay không. Nhưng bây giờ chỉ có nơi này là nơi duy nhất hắn chưa đến, Lương Đông chậm rãi mở cửa xe bước xuống, hắn đứng ở trước thang máy để đợi. Thang máy rất nhanh đưa Lương Đông đến tầng sáu, một đường quen thuộc đi xuống phía dưới, căn nhà của Triệu Tử Thiêm nằm ở cuối hành lang, Lương Đông nhìn ở bên dưới khe cửa phát hiện ra bên trong có ánh sáng, trong nhà nhất định có người.
Lương Đông nhấn chuông cửa, hắn đợi khoảng hai phút không có ai ra mở cửa. Lương Đông lại kiên trì đứng nhấn chuông, không biết qua bao nhiều hồi chuông báo, cánh cửa kia cuối cùng cũng được mở ra. Người đứng trước mặt Lương Đông hiện giờ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, cúc áo vẫn còn chưa đóng lại cẩn thận để lộ ra khuôn ngực cân xứng, có điều nhìn dáng vẻ của người trước mặt này có vẻ như bệnh rồi, gương mặt hơi trắng bệch như là không có sức sống.
Triệu Tử Thiêm lúc đầu giật mình, nhưng lúc sau liền thay bằng bộ mặt lạnh lùng thờ ơ, không nói một lời trực tiếp đóng cửa lại. Lương Đông nhanh tay chặn cửa:
“Đại Thiêm, em sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm thật sự cảm thấy vô cùng bất ngờ, từ khi nào thì Lương Đông lại có thể diễn kịch giỏi như vậy rồi. Hắn rõ ràng là đã có cô gái khác, thế nhưng còn làm ra vẻ lo lắng quan tâm đến cậu lắm. Triệu Tử Thiêm đẩy tay Lương Đông ra hét lớn:
“Đủ rồi, em không muốn nói chuyện với anh nữa”
Đúng lúc này mẹ Triệu từ siêu thị trở về, trên tay vẫn còn xách hai túi lớn nhỏ vừa nhìn thấy Lương Đông liền tức giận không thôi, túi nhỏ trên tay cũng ném xuống chạy nhanh về phía Lương Đông quát:
“Cậu còn đến đây làm cái gì, tôi nói cho cậu biết lần sau cách xa Đại Thiêm nhà chúng tôi ra một chút”
Lương Đông không để ý đến phản ứng kia của mẹ Triệu, điều hắn quan tâm hiện tại chính là biểu cảm trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm. Sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc vì sao chỉ trong một buổi sáng liền trở thành như vậy:
“Đại Thiêm…”
Mẹ Triệu chán ghét Lương Đông, dùng hết sức lực đánh vào người hắn ý muốn đuổi hắn đi. Lương Đông một chút nhíu mày kêu đau cũng không có, chỉ như vậy thủy chung nhìn chằm chằm người trước mặt. Triệu Tử Thiêm nội tâm bất an, cậu thật sự không muốn Lương Đông bị đau, vẫn biết chỉ bằng sức lực kia của mẹ mình không thể làm tổn thương hắn được, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn là mềm lòng nhịn không được nhanh chóng cản mẹ Triệu lại rồi lạnh mặt nói với Lương Đông:
“Được rồi, lần sau anh đừng tìm đến đây nữa. Mẹ, chúng ta vào nhà thôi”
Lời nói kia rõ ràng không có một tia ấm áp nào, giá rét cuối đông cũng không thể so sánh với sự lạnh nhạt của Triệu Tử Thiêm lúc này. Lương Đông thất thần đứng ở trước cửa, đối diện hắn chỉ là cánh cửa gỗ sơn màu nâu tối đóng kín, sóc nhỏ nhà hắn đã không thấy đâu.
Lương Đông ngày hôm nay trải qua hết sự việc này đến sự việc khác, từ áp lực của mẹ Lương đến sự lạnh lùng của Triệu Tử Thiêm. Hắn hiện tại quả thật rất mệt mỏi, mọi thứ hắn đều có thể chịu đựng được vì Triệu Tử Thiêm, nhưng Triệu Tử Thiêm đến cuối cùng thì sao, ngay cả một cậu giải thích cũng không có cứ như vậy mà ghét bỏ hắn.
Triệu Tử Thiêm vừa đóng cửa liền nhanh chóng bước vào phòng ngủ chui vào trong chăn, dáng vẻ quật cường vừa rồi sớm đã biến mất thay vào đó là bộ dạng yếu đuối, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống. Mẹ Triệu chạy vào theo sau, liên tục gọi cậu, Triệu Tử Thiêm cắn chặt môi, cố gắng không để phát ra tiếng khóc trả lời mẹ Triệu:
“Mẹ, con không sao. Hiện tại có chút mệt muốn nghỉ ngơi một chút”
Mẹ Triệu nghe ra được giọng nói khác biệt kia, liền hiểu ý im lặng bước ra ngoài đóng cửa lại. Triệu Tử Thiêm ở trong chăn khóc đến nước mắt như mưa, mọi hình ảnh trước đây chẳng biết tại sao lại hiện về một lần nữa. Cậu bây giờ thật sự muốn ai đó hay đến lấy mất những ký ức giữa cậu và Lương Đông đi, lấy hết không còn bỏ sót một thứ gì, để cho cậu vĩnh viễn không thể nhở ra trong cuộc đời của cậu có một người gọi là Lương Đông, để cho cậu mãi mãi không thể nhớ được có một người dùng những lời nói ngọt ngào kia lừa dối cậu.
Có một loại tình yêu gọi là khắc cốt ghi tâm, có lẽ đối với cậu đây chính là cực hình lớn nhất đời. Nếu như không phải là khắc cốt ghi tâm thì tốt quá, nếu như chỉ hời hợt thoáng qua thì hay rồi, nhưng mà… Một thời gian sau đó, Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy lo sợ cho tương lai. Lương Đông đi rồi, suốt cả một thời gian đó cậu không thể nào yêu bất cứ một cô gái nào khác, thậm chí ngay cả một chàng trai, Triệu Tử Thiêm sợ hãi mình sẽ như vậy sống hết cuộc đời, cứ như vậy cô đơn không có người đồng hành. Tất cả những người có ý định muốn kết thân với cậu, cậu đều lấy Lương Đông ra làm chuẩn mực mà so sánh, so sánh phải trái trước sau vẫn không có người nào có thể tốt như Lương Đông được. 4 năm 363 ngày con số nói lớn không lớn, nói nhỏ tuyệt đối không nhỏ, nhưng nó cũng đủ làm cho người ta quên đi được một người, nhưng đối với Triệu Tử Thiêm thì khác, nghịch lý chính là càng cố quên lại càng nhớ, dĩ nhiên vẫn là để nói sau đi.
Triệu Tử Thiêm ngủ rồi, tỉnh dậy một cái liền đến một tháng sau. Lương Đông và cậu một tháng nay đã không liên lạc, không nói chuyện, ngoài việc cùng nhau ở một chỗ để quảng bá cho bộ phim Vô Hạn Đấu Giới chuẩn bị ra mắt thì thời gian còn lại đều tránh mặt nhau. Nói tránh mặt nhau thì cũng không hẳn, bởi vì chỉ có Triệu Tử Thiêm là người không muốn gặp Lương Đông mà thôi.
Lương Đông thông qua Miên Miên biết được lý do Triệu Tử Thiêm tại sao đột nhiên lại trở thành như vậy, có điều Lương Đông lại chọn cách im lặng không giải thích. Hắn cảm thấy thật ra như vậy cũng có cái tốt, cứ để cho Triệu Tử Thiêm hiểu lầm hắn, để cho cậu cảm thấy chán ghét hắn, để cho Triệu Tử Thiêm dần dần không còn cần hắn nữa, chỉ có như vậy đến khi hắn rời đi rồi sóc nhỏ nhà hắn mới có thể tự chăm lo cho bản thân được.
Ngày hôm nay khi kết thúc buổi họp báo ra mắt phim Vô Hạn Đấu Giới, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông phải cùng nhau tham dự show Âm Duyệt Đại Khách. Trên đường đi ra khỏi hội trường vẫn là người đi trước người đi sau, mỗi người ngồi một xe đi đến địa điểm quay hình. Nếu không phải bởi vì chương trình yêu cầu có một số cảnh phải nói chuyện vui vẻ, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông hẳn cũng sẽ không nói với nhau câu nào.
Lúc Lương Đông vào phòng hóa trang, Triệu Tử Thiêm tình cờ đi ngang qua đó. Mắt thấy cánh cửa phòng còn chưa khép chặt, cậu liền ghé đầu vào đó xem thử, phát hiện ra Lương Đông thế nhưng một mình ngồi ở trong phòng. Hắn ngồi trên một chiếc ghế đơn đối diện bàn trang điểm, đôi chân thon dài vắt chéo, cả người thoải mái tựa vào thành ghế phía sau. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông hai tay cầm điện thoại di động để trên đùi, khóe miệng rất nhanh kéo lên cao, đôi mắt kia nheo lại nhìn vô cùng vui vẻ. Triệu Tử Thiêm tức giận, hai tay nắm chặt lấy thành cửa nhìn chằm chằm Lương Đông. Sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt vốn đang chăm chú nhìn người trong phòng liền rũ xuống, thay vào đó là sự buồn phiền đau lòng. Lừa lớn sớm đã không phải là của cậu nữa rồi.
Triệu Tử Thiêm vừa rời đi, Lương Đông liền ngẩng đầu lên nhìn. Đáng tiếc hắn không thể phát hiện ra được nãy giờ luôn có một con sóc nhỏ lén lút nhìn hắn. Lương Đông lại cúi đầu nhìn xuống dưới màn hình điện thoại, trong đó có hình ảnh Triệu Tử Thiêm mặc áo cử nhân ở lễ tốt nghiệp cười đến vui vẻ, nụ cười kia rõ ràng là vô cùng hạnh phúc. Lương Đông bất giác thở dài, bọn họ sớm đã không còn như lúc trước kia, không phải Lương Đông không luyến tiếc quãng thời gian tươi đẹp đó, mà là hắn không nỡ để cho Triệu Tử Thiêm thêm một lần nữa đau lòng. Chuyến đi Pháp của hắn đã sớm được định sẵn, chỉ cần hắn hoàn thành xong bộ phim Vô Hạn Đấu Giới này là hắn sẽ rời đi. Thà rằng cứ để Triệu Tử Thiêm hiểu nhầm hắn như vậy, để cho cậu hận hắn, còn hơn là để cho Triệu Tử Thiêm đau lòng nhớ nhung hắn.
Âm Duyệt Đại Khách có một trò chơi để cho một người đeo bịt mắt, người còn lại sẽ dán 8 miếng dán có mùi thơm khác nhau lên người mình, người kia phải tìm ra được hai miếng dán có mùi giống nhau. Lương Đông là người bịt mắt trước, Triệu Tử Thiêm dán mấy miếng dán nhỏ trên đùi, cánh tay, rồi cả ngực mình. Đến khi dán xong rồi liền có chút không được tự nhiên lắm ngồi ở một chỗ.
Lương Đông bước đến, bước đầu vẫn là đưa tay sờ lên tóc Triệu Tử Thiêm một cái, hắn đã lâu lắm rồi không được sờ vào mái tóc mềm mượt kia, xúc cảm quen thuộc mãnh liệt ập tới. Lương Đông nắm lấy tay phải của Triệu Tử Thiêm đưa lên cao, cúi đầu xuống ngửi xuống chỗ đó. Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay mặc áo ngắn tay cho nên Lương Đông có thể cảm nhận được da thịt trơn bóng của sóc nhỏ nhà mình. Hắn cố tính ngửi một lần rồi lại một lần nữa rồi mới luyến tiếc vòng qua phía sau lưng của Triệu Tử Thiêm, hai tay đặt trên vai cậu khẽ di chuyển xuống dưới ngực, Lương Đông lại cúi người ngửi xuống miếng dán trên ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm mất tự nhiên cúi người né tránh, Lương Đông thấy đối phương như vậy liền trầm giọng nhắc nhở:
“Em đừng nhúc nhích”
Lương Đông lại cúi người ngửi xuống phía đùi của Triệu Tử Thiêm, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí hai miếng dán giống nhau, nếu không cứ kéo dài như vậy hắn sợ mình nhịn không nổi mất.
Trò chơi lại đổi ngược lại là Triệu Tử Thiêm là người bịt mắt, có 8 miếng dán nhưng Lương Đông chỉ dán duy nhất bốn miếng mà thôi. Hai miếng ở trước ngực, một miếng ở cánh tay, miếng còn lại chính là ở trên tóc. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng cúi đầu xuống ngửi lên cánh tay Lương Đông rồi chuyển hướng sang vị trí khác. Lương Đông có thể cảm nhận được Triệu Tử Thiêm dường như có điểm mất tự nhiên cho nên cậu chỉ cúi đầu ngửi xuống ngực hắn qua loa rồi thôi. Lương Đông nắm lấy tay Triệu Tử Thiêm đặt lên tóc mình, đầu ngón tay thon dài hơi hơi run rẩy, Triệu Tử Thiêm cúi người ngửi lên tóc của Lương Đông, vẫn là mùi keo vuốt tóc quen thuộc đó, vẫn là sự ôn nhu này nhưng mà Lương Đông sớm đã không còn là của cậu nữa rồi.
“Em ngửi thấy mùi keo vuốt tóc” Triệu Tử Thiêm lên tiếng nói.
Bởi vì hiện tại đang quay hình cho nên bọn họ đương nhiên phải nói chuyện với nhau, Lương Đông ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng, sóc nhỏ nhà hắn ngửi mấy thứ hóa chất này gần như vậy nhất định sẽ không tốt:
“Anh quên mất hôm nay anh có vuốt tóc”
Triệu Tử Thiêm lại đổi vị trí ngửi sang cánh tay khác của Lương Đông, Lương Đông biết là Triệu Tử Thiêm phát hiện ra hai miếng dán giống nhau rồi, nhưng thời gian lại quá ít, hắn quả thật luyến tiếc sự thân thiết này thế cho nên nhân lúc Triệu Tử Thiêm không để ý, Lương Đông liền dùng tay đổi miếng dán qua chỗ khác. Đến khi Triệu Tử Thiêm ngửi lại mới giật mình khó hiểu như thế nào mùi lại không giống:
“Nha, sao lại không phải?”
Lương Đông cố gắng nhịn cười, Triệu Tử Thiêm đứng ở phía sau Lương Đông, một tay vòng ở phía sau giữ chặt miếng dán trên tay hắn, một tay lại giữ miếng dán trên ngực hắn cúi xuống ngửi lần nữa rồi nhanh chóng tách hai miếng dán đó ra khỏi người Lương Đông:
“Hai cái này giống nhau!”
Âm Duyệt Đại Khách còn yêu cầu Triệu Tử Thiêm giúp Lương Đông đo số đo ba vòng. Khi nhân viên đưa thước dây cho Triệu Tử Thiêm cậu vẫn còn chưa hết lúng túng. Triệu Tử Thiêm ho nhẹ, buột miệng nhìn thước dây nói ra một câu thế này:
“Cái này chắc không đủ dài so với vòng ngực của anh”
Sau đó Triệu Tử Thiêm giống như nhận ra rằng mình không nên nói câu này, kết quả liền rơi vào lúng túng không biết nên làm cách nào đo vòng ngực Lương Đông. Lương Đông mắt thấy sóc nhỏ nhà mình như vây thì kéo thước dây về phía sau nói:
“Em phải đứng từ phía sau đo thế này”
Triệu Tử Thiêm rất nhanh từ phía sau vòng tay lên phía trước dùng thước dây quấn chặt vòng ngực của Lương Đông rồi bỏ ra luôn hướng máy quay nói:
“Ngực 120cm, anh ấy là cúp C”
Triệu Tử Thiêm nhìn xuống dưới eo Lương Đông, cậu hơi cúi người vòng tay qua eo hắn vừa làm vừa nói:
“Cái bụng này chắc chắn là B, eo của anh ấy là 71cm”
Triệu Tử Thiêm vòng dây xuống mông Lương Đông, rất nhanh liền lấy được số đo rồi ngay lập tức đứng cách xa hắn:
“101cm, là C B C tôi nói không sai đâu”
Nhân viên ngồi ở phía dưới phỏng vấn Lương Đông:
“Vậy bây giờ đối với số đo này cậu có thỏa mãn hay không?”
Lương Đông mỉm cười:
“Nói sao nhỉ, thật ra đối với 3 vòng tôi không hiểu lắm…”
Lương Đông nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền cúi đầu nhìn xuống mũi giày mình, cậu nhớ cậu đã từng nói cậu thích người có đường nét, kể từ khi ấy Lương Đông liền nâng cao chế độ tập gym của mình. Sau đó mỗi lần từ phòng tập bước ra hắn luôn chạy đến hỏi cậu số đo 3 vòng như thế này đã được coi là có đường nét hay chưa. Hiện tại Lương Đông lại nói đối với số đo 3 vòng hắn không hiểu lắm, Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rằng Lương Đông đang nói dối.
Người bên dưới lại hỏi:
“Vậy mục đích cậu tập gym là gì?”
Lương Đông rất nhanh nói:
“Vì muốn lộ…” ra cho sóc nhỏ nhà tôi thấy. Sau đó Lương Đông mới giật mình, trong vài giây ngắn ngủi khẽ liếc qua nhìn Triệu Tử Thiêm rồi xua tay:
“Tôi nói đùa đó, thật ra là vì tập gym giúp cơ thể khỏe mạnh, có cơ thể tốt lúc đó sẽ có thể bảo vệ được người bên cạnh”
Triệu Tử Thiêm im lặng ngồi nghe Lương Đông nói, khi nghe đến từ “người bên cạnh” kia trong lòng bất giác liền trùng xuống, “người bên cạnh” trong lời nói của Lương Đông sớm đã không phải là cậu nữa rồi, Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng, giọng nói kia đặc biệt nhỏ, cậu không biết Lương Đông có nghe thấy lời cậu nói hay không, nhưng dù sao câu kia cũng không quan trọng lắm. Triệu Tử Thiêm nói:
“Cố lên”
Sau khi kết thúc show quảng bá cho Vô Hạn Đấu Giới, vài ngày sau đó Triệu Tử Thiêm lại tiếp tục quảng bá cho EP HONG riêng của mình. Triệu Tử Thiêm bay tới Thượng Hải mở cuộc họp báo, mọi việc diễn ra đều vô cùng suôn sẻ. Ngoài việc lúc ở trên sân khấu sẽ thường nghe được những câu hỏi về Lương Đông của người hâm mộ ra thì Triệu Tử Thiêm không có gì là khó giải quyết cả.
“Đại Thiêm, hai người gần đây có gặp nhau không?” Một cô gái cầm hình của cậu lên đợi ký tên hỏi.
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn người đối diện rồi khẽ mỉm cười:
“Có gặp”
Lại một cô gái khác ở phía sau hỏi:
“Đại Thiêm, hẹn ước mười năm như thế nào”
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên xoa đầu cô gái đó không nói gì, chỉ tặng cho người ta một nụ cười thật ngọt ngào.
Có một chàng trai nhìn qua là sinh viên đeo một chiếc ba lô rất lớn ở phía sau lưng đứng trước bàn hỏi cậu:
“Thiêm ca, anh có thể về nhắc Đông ca thường xuyên up weibo được không. Còn nữa em có cái này muốn nhờ anh đưa cho anh ấy… Màu xanh là của anh, màu tím là của anh ấy” Người kia đưa cho Triệu Tử Thiêm hai bức thư để trong phong bì khác màu. Triệu Tử Thiêm nhận lấy hai bức thư kia cẩn thận hỏi lại:
“Màu xanh là của tôi, màu tím là của anh ấy sao?”
Nam sinh gật đầu:
“Đúng vậy, anh nhất định giúp em gửi cho anh ấy có được không”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười:
“Được!”
Hai ngày sau đó Triệu Tử Thiêm từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh, vốn nghĩ không có ý định ghé qua nhà Lương Đông nhưng vì bức thứ của người hâm mộ kia mà đành phải ghé qua nhà hắn một chuyến. Lúc xe dừng lại trước khu nhà Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền từ trong túi xách lấy ra một bức thư màu xanh đưa cho trợ lý Miên Miên:
“Miên tỷ, giúp tôi chuyển bức thư này cho anh ấy, nói là người hâm mộ tặng anh ấy”
Trợ lý Miên Miên biết Lương Đông rất ít khi đọc thư của người hâm mộ, dù sao thì số lượng thư gửi đến mỗi ngày cho Lương Đông vô cùng nhiều thế cho nên Lương Đông căn bản cũng không có khả năng ngồi ở một chỗ đọc. Triệu Tử Thiêm có chuyển bức thư này cho Lương Đông hay không cũng không quan trọng, người hâm mộ kia sẽ chẳng thể biết được, nhưng có điều cô nhận ra được, Triệu Tử Thiêm chẳng qua chỉ là muốn đến nhà Lương Đông, nhưng đã đến rồi lại không có đủ dũng khí để gặp mặt người ta.
Trợ lý Miên Miên cầm bức thư ở trong tay do dự nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Hay là cậu tự lên đưa cho cậu ấy đi”
Triệu Tử Thiêm nhắm mắt giả bộ không nghe thấy những lời kia, Miên Miên liền thở dài bước xuống xe đi vào trong khu nhà. Lúc trợ lý Miên Miên rời đi, Triệu Tử Thiêm mới chịu mở mắt, cậu mở cửa xe bước xuống đứng tựa vào thành xe nhìn xa xăm. Triệu Tử Thiêm là người ngốc nghếch cậu chỉ dám đứng ở dưới này nhìn lên nhà của người ta, chỉ cần nhìn trong khung cửa sổ kia có ánh điện biểu hiện cho chủ nhân của căn nhà đó có nhà, chỉ cần âm thầm cảm nhận được sự tồn tại của Lương Đông là cậu đã mãn nguyện rồi. Dù sao thì đoạn tình cảm này ngay từ lúc bắt đầu chính là trái với luân thường đạo lý, vẫn là không nên dây dưa quá nhiều thì tốt hơn.
Khi chiếc xe quen thuộc kia dừng trước khu nhà, Lương Đông tình cờ đang đứng ở bên cửa sổ. Hắn giật mình, trái tim bắt đầu đập hoảng loạn liên hồi, Triệu Tử Thiêm như thế nào lại đến nhà hắn. Lương Đông đã nghĩ ra hàng loạt những lý do có thể, nhưng trong lòng hắn hy vọng hơn hết là Triệu Tử Thiêm đến đây là vì nhớ hắn, sẽ nhanh chóng chạy đến cọ cọ vào lòng hắn. Có điều người bước xuống xe chỉ có duy nhất mình trợ lý Miên Miên, ánh mắt hắn chợt nhíu lại. Lương Đông im lặng đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống chiếc xe quen thuộc kia, sau đó từ bên trong đó bước ra một bóng dáng nhỏ bé, người này chính là người hắn ngày nhớ đêm mong, có thể nhìn thấy được nhưng lại không dám tiến đến nói chuyện.
Triệu Tử Thiêm đứng ở đó tựa vào thành xe, rút một điếu thuốc từ trong bao bỏ vào miệng. Lương Đông lạnh mặt, đã từ rất lâu rồi hắn không thấy sóc nhỏ nhà mình hút thuốc. Lương Đông còn nhớ lần cuối cùng hắn thấy Triệu Tử Thiêm hút thuốc là hai năm về trước, khi Triệu Tử Thiêm ở trong đoàn làm phim Lỡ Yêu Tình Địch. Lương Đông khi ấy nói Triệu Tử Thiêm hút thuốc nhìn rất giống lưu manh. Sóc nhỏ nhà hắn đương nhiên là một người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, nghe hắn nói vậy kể từ đó về sau liền không hút thuốc trước mặt hắn nữa.
Lương Đông còn đang trầm mặc trong suy nghĩ riêng của mình, ngoài cửa liền có tiếng chuông kéo hắn về thực tại. Lương Đông giật mình, nhanh chóng xoay người bước ra mở cửa. Hắn không bất ngờ một chút nào bởi vì hắn đã nhìn thấy Miên Miên ở dưới sân từ lúc trước rồi.
Miên Miên đưa cho hắn một phong thư màu xanh:
“Là người hâm mộ nhờ Đại Thiêm gửi cho cậu”
Lương Đông nhận lấy bức thư kia rồi hỏi:
“Em ấy tại sao không tự đưa”
Trợ lý Miên Miên nhún vai không nói. Miên Miên vừa rời đi, Lương Đông lại nhanh chóng bước đến cửa sổ muốn nhìn bóng dáng nhỏ bé kia nhiều một chút. Có điều người nọ đã sớm biến mất rồi, có lẽ là đã ngồi vào trong xe. Lương Đông thở dài cười khổ cứ đứng như vậy cho đến khi chiếc xe kia hòa vào lòng đường lớn.
Lương Đông rất ít khi đọc thư người hâm mộ gửi, nhưng lần này lại ngoại lệ. Có lẽ hắn hiện tại đang rảnh rỗi, cũng có lẽ người giúp hắn chuyển bức thư này là một người đặc biệt. Lương Đông mở bức thư đó ra xem, dòng đầu tiên chính là “To Triệu Tử Thiêm” Lương Đông nhíu mày khó hiểu, càng đọc bức thư kia gương mặt hắn càng khó coi, đến cuối cùng liền vò nát nó vứt sang một bên.