Nàng Hoàng Lan

Chương 42


Hoàng Lan nghe xong câu trả lời của Thanh Thu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

Nén lại cảm giác khó chịu đang ngày một lên men trong lòng.

Hoàng Lan thả chậm cước bộ của chính mình, từ đằng sau vòng lên phía trước ngồi xổm xuống ngay trước mặt Thanh Thu.

Nàng nắm lấy tay em, giọng điệu thập phần lo lắng, đâu đó trong lời nói còn mang theo nồng đậm cảm giác chua xót.
- Thế...thế em trả lời anh ta thế nào...?
Thanh Thu khẽ mĩm môi lại, đầu cuối xuống tựa như đang đối mặt với Hoàng Lan, tay em nâng lên khẽ xoa nhẹ vào lòng bàn tay chị như thể đang xoa dịu đi cõi lòng tràn ngập bất an của chị.

Rồi ngoan ngoãn thuật lại toàn bộ sự tình ban trưa ngày đó.
- Anh ấy nói ra tình cảm dành cho em.

Bảo rằng em chờ anh ấy, chờ anh ấy thi đỗ trạng nguyên vinh quy bái tổ sẽ sang dạm hỏi lấy em làm vợ.

Em...
Nét buồn rầu trên khuôn mặt Hoàng Lan ngày càng nồng đậm, ánh mắt nàng hằn rõ rệt sự không cam tâm.

Nổi bất an trong lòng tựa như con thú dữ từng bước cắn nuốt sự mạnh mẽ của bản thân nàng khiến nàng trở nên ngày một sợ sệt, ngày một thiếu tự tin.

Cắt ngang lời nói của em, Hoàng Lan thế mà lại dứt khoát hơn bao giờ hết.
Nàng sợ, sợ điều em sẽ nói ra tiếp theo đây rồi sẽ lại lần nữa khiến nàng rơi tuột vào hố sâu tuyệt vọng.

Sợ bản thân sẽ không tài nào chống chế lại lời nói tựa như dao cắt của em.

Sợ bản thân sẽ lại kích động biến thành bộ dạng điên cuồng dọa em sợ hãi.

Nàng sợ, sợ lắm...
Nén đi một tràn những cảm xúc phập phồng lo sợ, Hoàng Lan cố trấn tỉnh lại bản thân, thật cố gắng kiềm nén lại chua xót dâng tràn nơi đầu mũi, môi lấp bấp hỏi ra:
- Vậy em...em có...có đồng ý không.
Thanh Thu dường như nhận ra biến hóa trong lời nói của Hoàng Lan, liền một mực kiên định lắc đầu.

Giọng nói nhỏ nhẹ phát ra an ủi chị.
- Em không có đồng ý, cũng không có ý định gì với anh ấy cả.

Em chỉ coi anh ấy là anh trai em thôi.

Tình cảm khi xưa phai nhạt gần như quá nửa, em làm sao có thể đồng ý lấy người mà em không thương cho được.
Lấy một hơi thật dài, Thanh Thu lại tiếp tục bộc bạch tỏ tường với Hoàng Lan.


- Hơn nữa, không phải em còn có chị hay sao, làm sao em có thể bỏ chị bơ vơ như vậy được.

Em luyến tiếc chị, cũng luyến tiếc cuộc sống thiếu chị.
Tách...tách...tách...
Dòng nước mắt hạnh phúc rời rạc rơi xuống trên khóe mắt Hoàng Lan.

Nổi sợ hãi dồn dập khi nãy hoàn toàn bị đánh bay sau lời nói tràn đầy thâm tình ấy.

Hoàng Lan vui đến nổi khóe mi đẫm lệ tự bao giờ chẳng biết.

Nàng cứ ngồi đó như trời trồng ánh mắt cong cong theo khuôn miệng đẹp đẽ mà giương lên lộ rõ sự hạnh phúc mĩ mãn.
Rồi như nhận ra được điều gì đó, nàng chẳng nói chẳng rằng trực tiếp đứng thẳng dậy hướng về phía Thanh Thu mà nhào tới.

Thanh Thu chưa kịp định hình được bất cứ điều gì liền rơi vào cái ôm chặt chẽ của chị.

Mặt em đơ ra song khóe môi tự bao giờ đã nhếch lên trông thấy.

Em vẫn cứ im lặng mặc cho người trước mặt kích động vồ vập ôm lấy em không ngừng.
Hoàng Lan không kiềm được xúc động trong lòng, ngẩn đầu dậy kéo Thanh Thu ghì chặt vào lòng, khẽ tựa cằm lên đỉnh đầu em.

Chóp mũi ướt át khẽ hít hít mấy cái trông đáng yêu vô cùng.
Trước làn sóng kích động bao phủ Hoàng Lan chẳng mảy may chuyện gì, môi liền chẳng tự chủ liền ghé xuống chậm rãi đặt một nụ hôn nhẹ trên đỉnh đầu em.

Nụ hôn này nhẹ lắm, nhẹ đến nổi Thanh Thu dường như chẳng cảm nhận được điều đó, em vẫn vô tư vòng tay ôm đáp lại chị, thi thoảng vỗ về mấy cái giúp chị an tâm hơn.
Bên đây hai người vui vẻ bao nhiêu thì cách đó không xa, bóng dáng cao lớn nấp sau bụi cây lại cứng đờ trông thấy.

Vũ Nhất thất thần mắt mở to đứng ngay tại chỗ, đôi tay thoáng chút run rẩy nắm chặt lại.

Đôi mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo lại một tấc không rời hình ảnh trước mắt.
"Thanh Thu sao có thể để...để cho cô ta làm điều ghê tởm đó với em ấy...tại sao.

Hai người đó có mối quan hệ như thế nào, sao lại thân mật đến độ ấy."
Hàng tá những câu hỏi thi nhau nhảy loạn trong đầu Vũ Nhất.

Anh ta bần thần đứng đó hồi lâu, mãi cho đến khi hai người kia dần dần khuất bóng thì hắn ta mới chậm rãi từ trong bụi cây bước ra.

Ánh mắt chẳng biết từ khi nào đã biến hóa, mà trong đó chỉ còn lại tràn ngập sắc bén cùng lạnh lẽo.
____________________

Tối đến, Vũ Nhất lại lần nữa bén mảng đến phòng Thanh Thu với lí do thăm hỏi, hắn cứ ngồi đó một mực không chịu rời đi.

Vũ Nhất không biết đã lôi ra bao nhiêu chuyện xưa cũ mà nói.

Nói nhiều đến nổi Thanh Thu có chút mệt mỏi song vì lịch sự nên cô chỉ có thể ngồi đó chịu trận lặng lẻ lắng nghe.
Hoàng Lan lại càng khó chịu không kém, nàng nhiều lần ngắt lời anh ta thế nhưng kĩ năng tiếp lời của hắn tương đối cao.

Thế nên lần nào Vũ Nhất cũng uyển chuyển đáp trả Hoàng Lan không chịu thua lấy một lần.
Nói mãi cuối cùng chủ đề vẫn là quay lại vấn đề lần trước hắn đã hỏi qua em.

Vũ Nhất thích Thanh Thu, thích em rất nhiều năm.

Lần thi trạng nguyên lần này, nếu đúng như sở liệu của hắn, vinh quang đỗ được trạng nguyên.

Hắn nhất định sống chết xin nhà Vua một tâm nguyện mà bấy lâu nay hắn ấp ủ.

Đó là tâm nguyện hắn khắc cốt ghi tâm đã từ rất lâu
"Tìm lại cố nhân xưa, người mà hắn tâm tâm, niệm niệm"
Nhưng hiện tại cố nhân ngay trước mắt, mục tiêu của hắn thế mà lại lần nữa xoay chuyển đến nghiêng trời lệch đất.

Lần này hắn phải quyết tâm bắt lấy cơ hội này mà làm nên chuyện.
Thanh Thu bối rối khi anh ta lần nữa hỏi vặn lại vấn đề mà lúc trước cô khó khăn lắm mới tránh thoát được.

Lần này lại có vẻ vô cùng quyết liệt, khí thế thập phần lớn mạnh.
- Em không...không có ý định nên vợ nên chồng với anh.

Huống hồ em còn là một cô gái mù lòa, chẳng có lấy một ưu điểm gì cho cam, làm sao xứng với anh đây.

Anh còn trẻ, còn sự nghiệp, còn tiền đồ lồng lộng phía trước, đừng vì em mà chậm trễ tiến độ thành danh.

Một ngày nào đó anh nhất định sẽ tìm được người vợ ưng ý.

Em xin lỗi.
Hoàng Lan chẳng chịu bỏ qua cơ hội liền như thế thuận đà dập tắt ngọn lửa nồng nhiệt đang hừng hực rực cháy của Vũ Nhất, bồi thêm đôi, ba câu.
- Thanh Thu nói rất đúng.

Tôi nghĩ anh chỉ vì xúc động nhất thời vì gặp được cố nhân khi xưa.


Từ đó, mà sinh ra cảm giác muốn đến gần thậm chí là lẫn lộn cảm xúc.
Vũ Nhất ủ rũ không thôi, hắn nhìn thật lâu vào khuôn mặt thanh tú trước mắt, nổi tiếc nuối lần lượt dâng trào.

Bỏ ngoài tai lời nói của Hoàng Lan, Vũ Nhất vẫn kiên quyết thuyết phục Thanh Thu.
- Anh không phải là nhất thời gặp được cố nhân xưa mà kích động muốn đến gần.

Anh đã tìm em rất lâu rất lâu về trước.

Năm nào anh cũng về nơi chúng ta từng gặp mặt tìm kiếm em nhưng hết thảy đều là một nỗi thất vọng tràn trề.

May thay ông trời cho anh gặp được em, còn cứu em một mạng, anh cảm thấy đây chính là ý trời, ý trời cho chúng ta gặp mặt.
Thanh Thu vẫn một mực lắc đầu, giọng nói tràn ngập cảm giác khó xử.
- Em...em không...
- Có phải em vì cô ta nên mới từ chối anh không.
Nổi kích động như che mờ lí trí Vũ Nhất.

Cùng hàng loạt hình ảnh ban trưa thi nhau hiện lên khiến cho Vũ Nhất gần như mất kiểm soát mà buộc miệng nói ra
Hoàng Lan ngớ người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận của Vũ Nhất.

Nàng mím môi khó chịu nhanh chân bước qua chỗ Thanh Thu che chắn trước mặt em.

Giọng điệu thập phần lạnh lùng.
- Em ấy vì ai thì có liên quan gì đến anh, anh có tư cách gì mà chất vấn em ấy.

Em ấy đã không muốn thì cớ làm sao lại kích động đến như vậy.

Em ấy có sự lựa chọn riêng của em ấy, anh không thể can thiệp vào đó.
Thân ảnh Hoàng Lan che chắn trước mặt Thanh Thu làm cho Vũ Nhất ngày càng tức giận.

Đôi tay hắn nắm chặt lại, trên mu bàn tay run rẩy chằng chịt gân xanh, như thể chỉ vài giây nữa thôi anh ta sẽ mất đi lí trí mà ra tay luôn với cả Hoàng Lan.
- Nhưng sự lựa chọn của em ấy chính là cô, là cô đã phá vỡ tình cảm bền chặt của chúng tôi.
Thanh Thu bị dồn ép qua lại một hồi liền không chịu được tiếng cãi vã của hai người mà nhẹ giọng khuyên răng.
- Đây là quyết định của chính bản thân em, không liên quan đến chị ấy, anh đừng đổ lỗi bất kỳ chuyện gì cho chị ấy hết.
Vũ Nhất nào có tin lời Thanh Thu nói, hình ảnh ban trưa rõ rành rành thế kia làm sao hắn có thể tin cho được.

Cổ tức giận chẳng những không vơi mà ngày càng tăng vọt lên.

Vũ Nhất khó chịu lườm nguýt Hoàng Lan.

Ánh mắt trăm vạn lần đều không mấy dễ chịu gì cho cam.
- Tình cảm của hai người tốt thật đấy nhỉ.

Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, chuyện này tôi sẽ theo tới cùng.
Nói đoạn hắn tiến hai bước về phía trước Hoàng Lan cũng theo đó mà lùi lại về sau còn gắt gao bao bọc lấy Thanh Thu, ánh mắt cảnh giác gấp bội.
Vũ Nhất khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.


Một đứng, một ngồi thế mà hòa hợp đến lạ.

Khó chịu trong lòng không biết giấu đi đâu cho hết.
Nhưng khi ghé mắt sang trông thấy khuôn mặt dịu dàng của Thanh Thu, ngọn lửa rực cháy trong lòng Vũ Nhất vẫn là dịu lại đôi chút.

Giọng nói tràn ngập tức giận khi nãy liền biến đâu mất chỉ còn lại giọng nói ôn hòa
xen lẫn đâu đó sự dỗ dành khó che giấu.
- Thanh Thu, suy nghĩ kĩ một chút, đừng vì một phút suy nghĩ nông nổi nhất thời mà đánh mất đi hạnh phúc trọn đời của em.

Em cứ từ từ suy nghĩ, anh vẫn sẽ chờ em, chờ em cho anh câu trả lời thõa đáng.
Nói xong liền quay người rời đi, bước chân cũng theo đó dồn dập rồi dần dần tắt hẳn.

Màn đêm lại lần nữa rơi vào khoảng không yên tĩnh.
Đợi Vũ Nhất hoàn toàn rời khỏi phòng Hoàng Lan liền quay đầu lại đối mặt với Thanh Thu.

Nhẹ giọng khuyên:
- Hay là chúng ta rời khỏi đây đi em.

Ở đây miết như vầy, anh ta sẽ lại tìm mọi cách tiếp cận em khiến em khó xử gấp bội mất.
Em có thể thấy đấy, anh ta là người có tính tình nóng nảy biết nhường nào nhỡ đâu anh ta cậy mình là đàn ông liền như vậy mà uy hiếp chúng ta thì phải làm sao.

Em đừng quên nơi đây là nhà anh ta, chúng ta hoàn toàn bất lợi khi ở đây.
Nói xong một tràn, trong lòng Hoàng Lan cũng chẳng dịu đi được mấy phần.

Dựa vào thái độ gắt gao vừa rồi của Vũ Nhất, Hoàng Lan thật sự không an tâm dù chỉ là một chút nếu cứ để Thanh Thu ở lại nơi đây.

Vì thế nàng liền không nghĩ nhiều một mực muốn tìm mọi cách rời khỏi đây cốt để tránh đi sự hiện diện của Vũ Nhất.

Huống hồ thời gian hai người xảy ra lục đục cho đến biến cố gần đây đã lấy đi rất nhiều thời gian quý báo của cả hai.

Hơn nữa ngôi nhà của họ đang đi vào giai đoạn hoàn thành, nếu tính toán không sai chỉ còn sau hơn một tuần nữa đã hoàn thành.

Hoàng Lan không muốn ở lại nơi này chút nào.

Dù rằng Vũ Nhất thật sự đã cứu sống Thanh Thu, Hoàng Lan vẫn là không muốn thấy cảnh tượng Thanh Thu vì chuyện này mà dốc hết tâm can ra trả lại ơn nghĩa của hắn.

Thà rằng để Hoàng Lan thay Thanh Thu trả lấy món nợ này vẫn là tốt hơn việc để Thanh Thu tự mình gánh vác.

Đó đích xác là mối nguy hại, một mối nguy hại lớn lao mà Hoàng Lan sớm phải chắt đứt để tránh lâu ngày dài tháng mọi thứ lại rối tung cả lên.
______________________
Hai ẻm tình tứ bị Vũ Nhất phát hiện.

Lại gặp ngay thanh niên cứng, về sau hai chị chắc lại càng khó khăn hơn ????.

Bình Luận (0)
Comment