Nàng Iđo

Chương 7

Cuối tháng mười một, nữ giáo sĩ Iloma thì thầm với Iđo trong phòng ăn trưa:

- Cha em đang ở thủ đo đấy. Em hãy mượng báo ở phòng và giám đốc mà xem. Ông đang có vụ kiện cáo gì đó đối với một đại lý rượu người Balan.

Báo ở trong phòng bà giám đốc. Iđo không dám vào mượn. Đối với nàng, tin cha nàng đang ở thủ đô là đủ lắm rồi.

Chiếu thìa xúp trong tay nàng va vào răng lập cập, nàng không thể ăn tiếp được. Đầu óc nàng quay cuồng với ý nghĩ, dù cho cha nàng có dẫn người phụ nữ thế nào đến đây cũng được miễn là nàng được đưa về nhà. Cha nàng đã tìm được người phụ nữ như vậy chưa? Hay là vẫn phải chờ đợi? Nếu như cha nàng lại nói ông đang đợi rồi tìm thấy một người phụ nữ như một nữ tu thì sao? Cũng được, miễn là nàng thoát khỏi cái lồng này! Về nhà cho nhanh.

Buổi chiều nàng chờ đợi căng thẳng, thời gian sao dài dằng dặc. Ba giờ chiều nàng phải đi dạy thay tiết lục sử cho nữ giáo sĩ Gemma bị đau họng. Iđo lên bbục giảng nhưng không tập trung, nàng cứ lắng tai nghe ngoài hành lang xem người ta nói gì tới tên nàng không.

Cuối giờ cửa lớp mở,. nữ giáo sĩ Klara trong chiếc khăn trắng thò đầu vào gọi Iđo.

Iđo mặt xanh đi vì hồi hộp

- Cha em ư?

- Không, một cô gái nào đó.

Nàng biết ngay đó là Bôgar. Đã ba năm rồi nàng không gặp cô gái. Lần cuối là lần cô gái tìm được việc làm trong tiệm bánh kẹo. Cô không học nữa. Thỉnh thoảng iđo có nghĩ đến cô. Chắc chắn cô đã tìm được chỗ làm thích hợp - nàng nghĩ - Ở đó có nhiều chàng trai trẻ tuổi dễ thương, có cà fê, có bàn bán kem, chắc chắn ghê sngồi phải khác ghế của học sinh. Hôm nay cô gái mang tin gì đến cho nàng đây?

Ngày hôm đó là thứ Bảy. Tại sao Ela biết rằng ngày thứ bảy nàng được phép tiếp khách? Trong khi đó, cha nàng vẫn tới thăm ngày chủ nhật như thuở nàng còn là học sinh. Bây giờ dù sao cũng tốt, ít ra còn có Ela đến thăm. Cô gái đó sẽ làm dịu cơn đau trong tâm khảm nàng, như xoa dầu vậy.

Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào tấm kính cửa sổ một màu vàng óng da cam. Khi nàng bước vào phòng khách, nàng thấy trong ánh sáng rực rỡ trước cửa có một quí tiểu thư đội mũ có lông chim ưng trắng và bận một chiếc áo khoác bằng nhung màu xanh sẫm dài dưới gối. Bên dưới là một chiếc váy lụa màu đen. Đi đôi giày cao gót. Khuôn mặt vui tươi, trên vầng trán trắng trẻo là những búp xoăn đỏm dáng.

Cô ta mỉm cười chờ Iđo, chiếc cổ trắng kiêu kỳ như một bông hoa đang vươn lên nhìn.

Iđo không tin vào mắt mình nữa.

- Ela đó ư?

- Em đây. Nhưng em không còn là Ela nữa. Tên em là Nôra. Tự nhiên em đến đây theo ý thức bất chợt thôi. Em muốn đến xem chị có còn ở đây không?

Em rất mừng khi nghe bà tu sĩ ở cửa nói rằng chị vẫn ở đây.

Iđo đẩy hẳn cửa vào trong, nàng ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngào ngạt trên váy áo Ela.

Trong phòng khách lúc này không có ai.

- Xin mời ngồi, nhưng tại sao lại là Nôra?

- Cái tên Ela nghe tầm thường quá...Đến một cô gái thôn quê cũng gọi là Ela được. Chị ngạc nhiên vì em lắm phải không? Em nay đã là học sinh trường sân khấu, năm thứ hai. Em biễ diễn trên sân khấu ấy. Em còn được cả giải thưởng nữa đấy. Mọi người đều nói em có khả năng.

Cô ta còn kể lể xem vì sao cô ta lại vào được trường sân khấu: " Một lần em cúi chào một nghệ sĩ sân khấu già, sau khi thôi diễn, người đó làm thầy giáo trong trường sân khấu. Ông ta hay đến tiệm bánh kẹo để ăn món váng sữa. Ông là một người thân mật, đáng kính trọng và có trái tim tốt lành. Ngày hôm sau và cả ngày hôm sau nữa ông ta đều đến, rồi ông nhìn em và bảo: - Cô có một thân hình có thể làm bà chúa trên sân khấu được đấy."

" Nhưng làm sao mà em có thể vào trường được, em còn cần phải đi học trung học nữa chứ?"

" Không có gì trở ngại cả, rồi tôi sẽ nói giúp em, người ta sẽ nhận em, dù em chưa có bằng tốt nghiệp."

"Thế còn trường học."

" Em biết đọc biết viết không?"

" Có chứ ạ, em đã đi học ở trường phổ thông hai năm rồi."

" Thế là đủ: với một cô gái xinh đẹp thế là đủ, căn bản ăn nhau ở cái hình dáng."

" Nhưng em cũng không có áo váy đẹp."

" Rồi tôi sẽ giúp. Bà vợ tôi mất đi còn để lại tấ cả các loại áo váy..."

Thế rồi ông ta đưa cho em đủ loại thật, em phải may lại tất cả. Ông ta đúng là một con người thân thiện, tốt bụng, một nghệ sĩ lớn!

Đôi mi của Ela giương cao khi cô ta nói đến chữ nghệ sĩ lớn. Sau đó bất chợt cô ta cười phá lên nói bỗ bã:

- Một con chó lớn!

Hàm răng trắng của cô sáng lên giữa đôi môi đỏ.

Sau đó cô ta lại thoắt nghiêm trang:

- Ôi, từ dạo đó đến giờ, có nhiều chuyện xảy ra quá. Chỉ có chị vẫn ở nơi chốn cũ, tội nghiệp chị Iđo của em. Nhưng vì sao chúng mình lại nói với nhau khách sáo thế này? CHị có sẵn lòng nhận em là em gái không?...

Iđo lưỡng lự một chút, rồi nàng cũng chìa tay cho Ela, nàng thích cô ta, nói đúng hơn là thích dòng máu nhiệt tình, sôi nổi, thích cuộc sống tự do của cô ta. - Chắc chắn cô ta yêu rồi. Cô ta lại đã biễu diễn trên sân khấu. trong trường dòng, người ta không nhận những học sinh có cha hoặc mẹ là diễn viên.

Nàng đưa mắt nhìn chiếc mũ có lông chim của Ela. Khi nào nàng được ra khỏi trường, nàng sẽ mua một chiếc mũ đẹp như vậy, chỉ khác lông chim cài trên mũ sẽ nhỏ hơn của Ela thôi.

- Thế cô...à em...cũng thích nghề nghiệp ấy chứ...?

- Ôi, sao lại không thích. - Ela nhún vau vui vẻ, lên sân khấu chúng em dễ kiếm chồng hơn. Em có thể chọn cả bá tước và các công tử ấy chứ. Chị ngạc nhiên à? Không có gì khó cả, các cô gái sinh ra để làm gì, có phải là lấy chồng không nào? Bố mẹ em không thể đem lại may mắn cho em rồi. Họ không có của hồi môn cho em ngoài ba con sáo. Cũng không thể nào lấy một chàng trai nghèo được. Em phải tự tạo lấy cơ hội cho mình chứ. Hầu tước hay bá tước! Chức nhỏ hơn là em không thèm. Em sẽ thành một mệnh phụ phu nhân, và sau đó em sẽ còn vươn lên cao nữa.

Cô ta kiêu ngạo nhìn Iđo.

Nhìn quanh, mỉm cười cô hỏi:

- Ở đây có thể hút thuốc được không chị?

Mắt Iđo mở rõ to, nàng trở lại e ngại:

- Chị không biết.

- Chắc là được phép đấy, vì các ông vẫn được phép vào đây kia mà.

Và cô ta lấy một chiếc hộp thuốc lá nhỏ bằng bạc sáng loáng ra khỏi cái sắc tay. Cô mở hộp, chìa ra cho Iđo.

Iđo sợ hãi cuống quýt chối:

- Chị không bao giờ hút thuốc đâu?

- Thì chị cứ thử xem nào.

- Không, không đâu.

Đôi môi Nôra đã ngậm điếu thuốc trắng. Cô rút chiếc bật lửa bạc trông rất lịch sự ra châm thuốc. Cô ngồi bắt chéo chân lên và ngửa cổ phun ra một cột khói.

- Em quen rồi - Cô mỉm cười kiêu hãnh, - Ở sân khấu, giờ nghỉ nào, chúng em cũng hút thuốc. các chàng trai, các cô gái, tất cả những ai muốn trở thành nghệ sĩ.

Cô ta bỏ ghế nhảy lên bàn ngồi, để hai châm lên mặt ghế.

- Bọn con trai là những đứa chó đực. Tất nhiên, họ ra sức tán tỉnh bọn em, trong lúc đóng kịch thì chúng em cho họ hôn, nhưng lúc khác, chúng em cảnh cáo họ ngay.

- Các anh giai hãy coi chừng nhé, bởi vì em sẽ tát xiếc các anh giai đấy! - Thỉnh thoảng họ tỏ ra sàm sỡ mà.

Cô ta thú vị cười to.

Khi cô ta đang ngồi bắt chéo chân trên bàn, vui vẻ thở khói, thì cánh cửa xịt mở, ông Ô. Pêter hiện ra. Sau lưng ông là những đôi mắt tò mò của các nữ giáo sĩ.

Cả hai cô gái đều giật mình. Iđo mặt đỏ bừng chạy về phía cha. Ông Pêter đang mải nhìn Nôra.

- Không thể thế được - ông ngẩn người nói - phải chăng cháu là con gái của ông Bôgar? Thế người bạn già tốt nết của tôi sống ở đâu? Mời cháu cứ hút thuốc tiếp tôi cũng hút đây.

Ông tỏ ra thương cảm khi nghe nói ông Bôgar phải làm nhà máy làm việc, hàng tháng ông chỉ có một trăn năm mươi cuaron tiền lương.

- Cháu nghe đây Nôra bé bỏng, cháy hãy nói với cha cháu chuyển về ở với tôi. Tôi sẽ trả lương cho cha cháu nhiều hơn. Tôi vẫn luôn luôn băn khoăn vì một chuyện không đâu mà đã đuổi cha cháu đấy. Gia đình cháu sống ở đâu? Thôi được, tôi sẽ đến đón cha cháu về.

Ông dịu dàng nhiệt tình nói chuyện với Ela ( mà đã đổi tên Nôra). Sau đó mới quay lại phía con gái báo tim ông vẫn chưa tìm được bà phu nhân nào xứng đáng để tin tưởng, bây giờ người ta giới thiệu cho ông một bà nam tước góa chồng, bà nam tước hứa là sẽ viết cho ông nếu bà có thể đến được.

Iđo sung sướng nghe cha nói.

- Phòng mẹ con vẫn còn nguyên như khi mẹ còn sống đấy chứ? - Nàng hỏi đôi mắt mở rộng.

- CÒn nguyên.

- Cái đồng hồ, và ông già chăn cừu...

- Còn, chỉ có tiếng chuông là thỉnh thoảng lắm mới kêu thôi.

- Rồi nó sẽ đánh chuông đều nếu như con về nhà. Phòng đó sẽ là phòng của con phải không cha?

- Tất nhiên là của con.

Ông tỏ ra vui vẻ. Đôi mắt hồ hởi nhìn con gái rồi nhìn Nôra. Ông lấy từ trong hộp ra một điếu vì gà lớn.

Sau đó ông cùng đi về với Nôra.
Bình Luận (0)
Comment