Nàng Không Là Góa Phụ

Chương 14

Rex trông có vẻ như đang chuẩn bị để tiếp tân tại nhà hàng Carlton, Clarissa đã nói với anh như thế khi bà thấy anh. Chiếc áo khoác màu xanh là loại đắt giá nhatá của nhà hàng Weston. Anh mặc quần ống túm tận đầu gối màu xám, mặc chiếc ghilê màu bạc, cổ tay áo bằng vải trắng có viền đăng ten. Người hầu của Claude - anh để người hầu ở tại Stratton - đã thắt khăn quàng cổ cho anh phồng phồng trông rất tuyệt.

- Anh trông ra vẻ chú rể rồi - Claude nói, ông vỗ tay lên lưng anh và cười toe toét. Chốc chốc người ta lại nghe anh kêu ca nào là cà vạt quá chật, nào là không khí trong phòng nóng quá.

Anh cảm thấy mệt mỏi. Anh cứ nghĩ anh đang mải miết đi trên đường. Đi hết đường, lại không được nghỉ xả hơi mà phải bắt tay vào việc chuẩn bị làm đám cưới ngay và phải làm ra vẻ vui tươi.

Dĩ nhiên nàng cũng trông đẹp hơn - và mệt hơn. Mắt nàng đã hết thâm quầng. Trông nàng ít hốc hác, ít lo âu hơn. Thế nhưng vẫn có nhiều điều khó hiểu hiện ra nơi mắt nàng. Mắt nàng trông có vẻ như... trống vắng. Anh phải dùng từ ấy mới diễn tả được tâm trạng của nàng hiện ra trong đôi mắt.

Có rất nhiều người đến dự lễ cưới ở nhà thờ, anh thật quá đỗi ngạc nhiên. Daphne liền nói cho anh biết trong thời gian anh vắng mặt, họ đã bận rộn như thế nào. Claude và Clayton thường xuyên ghé thăm các nhà quanh vùng để nói cho mọi người biết, còn bà với Clarissa thì dẫn Catherine đến chơi với các cô các bà trong làng, và uống trà với họ đến nỗi muốn bể bụng.

Anh đợi trước bàn thờ với em trai. Nàng không đến trễ, mà vì anh đến sớm. Ước gì anh rời khỏi đây được, nhảy lên lưng ngựa và cứ phi mãi cho đến khi không đi xa hơn được nữa. Anh muốn đi xuống Dunberton để thăm Ken và các bạn. Như những ngày xưa cũ vậy.

Nàng không muốn lấy anh. Mặc dù nàng thấy bộ mã của anh rất lôi cuốn hấp dẫn, nhưng nàng vẫn không muốn anh. Nàng đã từ chối ăn nằm với anh, không chịu làm tình nhân, không muốn làm vợ anh - thật khó tin chuyện anh đề nghị cưới nàng chỉ vì anh hết sức muốn ngủ với nàng. Nàng trả lời không.

Thế mà bây giờ rốt lại nàng buộc lòng phải lấy anh, vì anh đã nổi cáu và thất vọng khi rời khỏi nhà nàng vào tối hôm ấy mà không chịu ngó trước nhìn sau để xem có ai ngoài đường không.

Ôi, phải, ước gì anh đi xa khỏi đây ngàn vạn dặm.

Bỗng có tiếng lao xao vang lên ở phía sau nhà thờ, rồi nàng xuất hiện với Clayton, Daphne đi theo sau, bà tươi cười và làm cái gì đấy ở vạt áo sau của nàng. Rồi họ tiến đến phía anh.

Lạy Chúa, nàng đẹp quá. Anh ngây ngất trước sắc đẹp của nàng như ngày đầu tiên gặp nàng, khi nàng đứng trước cổng nhà, gật đầu chào Clarissa ngồi trên xe, rồi quay qua nhẹ nhún chân mỉm cười chào anh.

Nàng mặc áo xa tanh trắng. Chiếc áo cắt may đúng thời trang, thắt eo, cổ thấp xuống lưng chừng ngực, hai tay ngắn và phồng. Hai đường viền ở lai và một đường viền nhỏ ở tay áo đều được thêu quanh bằng những nụ hồng màu vàng, trông thật hợp với bó hồng nàng cầm trên tay.

Nàng ra vẻ cô dâu quá, anh ngốc nghếch nghĩ.

Nàng đúng là cô dâu.

Là vợ anh.

Khi nàng đến gần, anh thấy hai má nàng ửng hồng. Mắt nàng sáng long lanh - vẻ trống trải hôm qua đã biến mất. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh.

Sau này, khi anh nhớ lại ngày đám cưới, anh không nhớ nổi hôm ấy có ai ngồi dự lễ trong nhà thờ. Thậm chí anh không nhớ cảnh Clayton dẫn Catherine đi, vì không có người đàn ông nào bà con thân thích của nàng làm nhiệm vụ này, hay là không nhớ cảnh Claude đưa chiếc nhẫn cưới cho anh. Cho đến việc ông Mục sư làm lễ ra sao anh cũng không nhớ nốt.

Anh chỉ nhớ đến nàng thôi, anh nhớ nàng đứng bên cạnh anh mảnh mai, xinh đẹp, bình tĩnh. Thỉnh thoảng nàng nhìn xuống - khi ấy anh thấy hai hàng mi dài có màu sẫm hơn mái tóc vàng của nàng - nhưng thường nhìn lên anh hơn. Bàn tay nàng mát lạnh trong tay anh. Những ngón tay nàng dài, mảnh, những ngón tay của nhạc sĩ dương cầm, với các móng tay ngắn, chăm sóc rất cẩn thận. Anh nhớ khi ấy anh tự hỏi tại sao nàng không có gia nhân để làm việc nhà, mà lại có thể giữ gìn được hai bàn tay mềm mại đẹp đẽ như thế. Chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh và màu vàng nổi bật trên ngón tay nàng.

Anh chỉ nhớ đến nàng thôi, nhớ cảnh khi nàng được hỏi có muốn lấy anh làm chồng không, thì nàng ngước mắt nhìn anh và trả lời “tôi muốn” với giọng bình tĩnh nhưng chắc nịch. Anh nhớ nàng hứa sẽ thương yêu, tôn trọng và vâng lời anh cũng bằng giọng nói bình tĩnh như thế.

Nhìn lại, anh lấy làm thích thú khi nhớ cảnh đám cưới hôm ấy, anh nhớ những lời thề nguyền hai người nói với nhau hôm ấy nghe thật nghiêm trang, không có vẻ đùa bỡn mà cũng không xúc phạm đến Chúa. Họ đã hứa trước mặt mọi người và trước mặt Chúa là họ yêu nhau suốt đời.

Khi anh hôn nàng, môi nàng mềm mại và mát lạnh.

Nàng là vợ anh. Người đàn bà này, người đàn bà mà nhan sắc đã thu hút mắt anh ngay từ lần đầu gặp gỡ, người đàn bà mà anh đã ham muốn ngay từ khi mới thấy, là vợ anh. Vợ anh suốt đời.

Sau đó, anh nhớ anh cảm thấy thật bình an, không hoang mang lo sợ. Chỉ phân vân một chút về hạnh phúc của mình thôi. Vì sự việc xảy ra nhanh quá. Có thật anh đang nắm hạnh phúc trong tay? Thật đấy. Nàng là của anh.

***

Nàng thường nghĩ anh thật đẹp trai, cũng như nàng thường nghĩ ông Adams - Claude - đẹp trai. Bây giờ nàng phải gọi ông là Claude. Ông là em chồng của nàng.

Nàng thường cho chồng nàng đẹp trai. Nhưng hôm nay vẻ đẹp của anh đã làm cho nàng nghẹn ngào. Giống như cô gái bị tiếng sét ái tình, nàng không rời mắt khỏi anh từ lúc Daphne sửa lại vạt áo của nàng cho ngay thẳng và nàng nhìn lên bàn thờ, thấy anh.

Thế nhưng nàng cảm thấy không yêu anh.

Anh ăn mặc như một triều thần chứ không phải chú rể, nàng nghĩ như thế. Anh mặc áo quần rất chải chuốt, rất lộng lẫy để cưới vợ. Nàng bán tính bán nghi rằng chuyện đám cưới chắc không quan trọng đối với anh, rằng anh mặc áo quần cưỡi ngựa để đến làm lễ cưới.

Đối với nàng, việc đám cưới cực kỳ quan trọng. Nàng nhớ khi còn nhỏ nàng đã mơ ước làm đám cưới với một người chồng đẹp trai đáng yêu biết bao. Giấc mơ của tất cả các cô thiếu nữ, mơ được sống hạnh phúc đời đời. Nàng nhớ cảnh thất vọng đắng cay của nàng, khi đến tuổi lấy chồng thì bị hoãn mãi đến năm 19 tuổi, cái tuổi người đời cho là đã quá lứa. Và sau cái tuổii lấy chồng không bao lâu, thì tất cả những giấc mơ, hy vọng, tương lai của nàng đi đến chỗ tan tành. Rồi tám tháng sau, đứa con của nàng chết, là một vố tàn ác cuối cùng giáng xuống đầu nàng. Suốt năm năm trời, nàng sống không mơ mộng, không hy vọng. Năm năm, nàng sống chỉ mong được bình yên.

Và bây giờ, rốt lại nàng cũng lấy chồng. Một người chồng đẹp trai giàu có, một tử tước. Nàng biết anh chỉ muốn hành lạc với nàng chứ không muốn lấy nàng, không yêu nàng. Nàng phải có chồng, có người chung giường, ít ra cũng cho đến lúc anh chán nàng hay là đến khi nàng có con.

Có lẽ nàng phải có lại một đứa con. Đứa con phải đợi cho đủ 9 tháng mới sinh hạ. Một đứa con phải sống.

Nàng không yêu người đàn ông nàng lấy. Thậm chí nàng cũng không thích nữa. Nàng không muốn lấy anh. Nhưng nàng phải lấy. Nàng thấy hy vọng tái sinh, tái sinh một cách bất ngờ và đau đớn. Hy vọng một tương lai sẽ đến, một tương lai không chỉ được sống trong cảnh yên ổn buồn chán.

Cõ lẽ anh sẽ cho nàng một đứa con.

Họ đứng trên thềm nhà thờ một hồi lâu, bắt tay khách khứa, vài người ôm hôn họ, họ cười với mọi người. Sau đó nàng nhận ra rằng anh cố tình giữ nàng ở đấy, mặc dù họ có thể lên xe đi ngay về nhà rồi chào anh ở nhà cũng được. Anh giữ nàng lại ở đấy là để cho dân làng thấy họ, nhiều người đã tụ đến ngoài đường cách xa nhà thờ một đoạn, tất cả đều ngước mắt nhìn về phía nhà thờ.

Họ đi xe về trang viên Bodley, chiếc xe cô dâu trang hoàng lộng lẫy. Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người ngồi trên xe với nhau. Nhưng họ im lặng khi xe chạy, nàng để một tay lên ống tay áo của anh, và tay còn rảnh của anh để trên bàn tay nàng. Nàng không nghĩ ra điều gì để nói hết. Hình như anh không quan tâm đến việc tìm cách nói chuyện nữa.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần đầu tiên nàng nhận thấy hôm ấy trời đẹp, bầu trời trong xanh nắng ráo. Lần đầu tiên nàng nhận ra nàng không cảm thấy lạnh, mặc dù nàng không mặc áo khoác hay thậm chí không quàng khăn nữa.

Thế rồi trong buổi tiệc và sau khi tiệc xong, anh giữ nàng ở bên anh, anh cười, nhìn nàng với ánh mắt ấm áp, ngợi khen, anh dẫn nàng đi quanh để nói chuyện với mọi người đến dự tiệc - và dĩ nhiên những người được mời đều đến dự hết, họ rất muốn đến để xem cặp vợ chồng mà mới đây đang mang tai mang tiếng khắp làng. Khi họ nói chuyện vói khách, chốc chốc anh lại nói: “em yêu”

Đáng cười nhất là anh cứ nhắc lui nhắc tới tên họ mới của nàng trước mặt khách cho người ta nhớ, để người ta quên chuyện không hay trước đây, để người ta khỏi đồn đãi lung tung chuyện tai tiếng vừa qua ra ngoài phạm vi của Bodley và vùng phụ cận.

Anh là nhà quí tộc biết thận trọng, thật đáng kính, nàng nhận ra thế, anh bảo vệ thanh danh của nàng, nhận lấy lỗi về mình, lỗi đã bất cẩn, không kín đáo. Nàng hiểu hết chuyện này và biết ơn anh vô cùng. Mà cũng bất bình, phật ý về chuyện này. Đàn bà quả thật yếu đuối nhẹ dạ. Họ là những con tốt cho đàn ông. Họ bị đàn ông dụ dỗ, đưa đẩy vào con đường tội lỗi, rồi các ông lại ra tay cứu vớt, đưa vào con đường ngay chính.

Nhưng đời là thế.

Mọi người ở lại chơi cho đến chiều tối. Nhà có khu vườn đẹp đẽ, mặc sức mà dạo chơi trong ngày đẹp trời này. Lại có phòng khách lộng lẫy, cứ ngồi mà tán gẫu và uống trà.

Thậm chí có người nổi hứng, dắt nhau qua phòng khiêu vũ để nhảy theo nhạc ở chiếc dương cầm, mặc dù phòng này không trang hoàng để dùng cho tiệc cưới.

Khi màn đêm buông xuống, là lúc phải ra về. Lúc cô dâu chú rể phải ra về. Họ động phòng hoa chúc ở nhà của nàng và sáng mai sẽ đi Stratton.

Chiếc xe của ông Claude, vẫn còn trang hoàng, đợi họ ngoài cửa chính để đưa họ về.

Daphne ôm hôn hai người thật mạnh, bà khóc rồi cười. Ông Claude ôm hôn anh trai, ông im lặng một hồi lâu mới quay qua Catherine, cười thân ái và hôn lên hai má nàng. - Catherine thân mến, chị hãy chăm sóc anh ấy nhé - ông bình tĩnh nói - anh ấy là cục vàng của tôi chứ không phải đồ bỏ đâu, chắc chị biết rồi - mắt ông như rươm rướm nước mắt.

Nàng ước chi được lấy cả nhà chứ đừng lấy một người. Nhưng ước muốn của nàng thật vô lý, nàng yêu Claude và Daphne.

Clayton và Clarissa cũng ôm hôn nàng, với ông em rể của chồng, nàng nháy mắt, còn với bà em dâu của chồng, nàng gượng cười.

Những người khác cưỡi ngựa, gật đầu chào - có hàng mấy chục người còn đứng ngoài hành lang.

Rồi ngài Rawleigh đưa tay đỡ nàng lên xe và anh nhảy lên ngồi bên nàng. Có người đứng ngoài đóng cửa xe lại cho họ, và bỗng nhiên họ ngồi sát bên nhau kín đáo trong bóng tối lặng ngắt như tờ. Chiếc xe giật mạnh di chuyển.

Tử tước Rawleigh! Nàng có thể nghĩ đến tên tuổi mới của nàng được rồi. Nàng có thể chỉ nghĩ đến anh bằng tước vị thôi. Rex. Không biết nàng có gọi to tên này được không. Chồng nàng. Mặc dù lễ cưới đã diễn ra vào lúc gần trưa và tiệc tùng liên hoan chúc mừng diễn ra suốt cả buổi chiều tối, nhưng bây giờ bỗng nhiên nàng lại cảm thấy tất cảđều phi thực. Chồng nàng. Anh ngồi tựa người ra sau ghế nệm, hai mắt nhắm lại.

Một lát sau anh nói:

- Tốt rồi, Catherine. Thanh danh đã được phục hồi. Em lại được mọi người kính trọng.

Nàng vẫn ngồi im lặng. Nếu nàng hoạt động, chắc nàng sẽ tát mạnh vào mặt anh. Tát mạnh.

Catherine Adams, Phu nhân Tử tước Rawleigh - anh nói - Bây giờ vấn đề là em là bà Winters hay cô Winsmore không còn quan trọng nữa.

Vậy là những dấu vết cũ của nàng biến mất. Nàng đã thuộc về anh, không tách ra khỏi anh được. Nàng mang họ của anh và là vật sở hữu của anh. Vật sở hữu của anh. Vậy mà anh không muốn. Có lẽ ngoại trừ việc chung chăn gối để hưởng lạc và để sinh con.

Nàng thở từ từ, đều đặn, cố để cho mình không bực tức, nổi giận. Giận thì mất khôn, nàng đã rút kinh nghiệm trong cuộc sống như thế.

Khi xe chạy ra khỏi cổng và rẽ vào đường chính qua làng, anh lại cất tiếng nói. Nhưng hai mắt vẫn nhắm. Anh nói:

- Catherine, nói cho anh biết vợ anh còn trinh không?

Nàng đã đoán thế nào anh cũng biết sự thật khi thấy nàng sống một mình và thay tên đổi họ như thế này. Nàng đã nghĩ rằng, nếu anh nghi ngại thì chắc thế nào anh cũng hỏi nàng trước khi cưới nàng. Phong cách của anh thật cao quí. Nhưng anh đã từng là sĩ quan kị binh nhiều năm trời. Cho nên đối với anh, phong cách cao quí đáng giá hơn cuộc sống.

- Không - nàng đáp, giọng rõ ràng chắc nịch, và nàng cảm thấy hổ thẹn khi nói ra từ này một cách tự nhiên trong khuôn khổ bịt bùng của chiếc xe.

- Như anh đã dự đoán - anh dịu dàng đáp.

- Daphne, xin cô cảm phiền nhé, tôi muốn chúng ta đừng nói chuyện nữa.

Hai anh em im lặng, ngồi yên bên nhau trong xe trên đường trở về trang viên Bodley.

Con chó của nàng ở trong nhà suốt ngày, mặc dù vào buổi chiều cô Downes có đến để cho nó ra ngoài năm phút. Nó mừng rỡ sủa vang để chào hai người, khi nàng cúi xuống để ôm nó, nó chồm lên người nàng và liếm mặt nàng.

- Nó cần ra ngoài - nàng nói nhỏ, con chó săn nhỏ chạy trước nàng ra cửa sau, vừa chạy vừa sủa gâu gâu, vẻ rất khoái chí. Nàng không chỉ để nó ra ngoài một mình, mà nàng cũng ra ngoài với nó, lâu đến 10 phút.

Anh thắp hai ngọn đèn cầy trong nhà bếp. Anh không nhen lửa trong lò. Đêm không lạnh lắm, mà họ cũng không ở dưới này làm gì.

Anh cảm thấy tức giận. Không tức giận vì nàng không còn trinh. Anh đã đoán trước rồi. Anh sẽ kinh ngạc nếu nàng trả lời còn trinh. Quả vậy, đêm nay anh sẽ được thanh thản trong lòng khi biết trước chuyện này, như thế thì không bận tâm đau khổ về việc nàng đã mất trinh.

Không, không phải chuyện nàng mất trinh làm cho anh tức giận, mà anh tức là vì nàng không niềm nở với anh như nàng đã niềm nỡ với gã đàn ông nào đấy - hay với nhiều gã đàn ông. Có lẽ đây là một vố đau đớn cho anh, một vố đánh vào lòng tự phụ của anh, có lẽ thái độ thờ ơ lạnh nhạt của nàng là cái vố đau nhất cho anh.

Dĩ nhiên chuyện gì đã xảy ra cho nàng bây giờ đã rõ ràng rồi. Nàng đã thông dâm với một gã đàn ông, và gã này vì một lý do gì đó không chịu cưới nàng, nên nàng bị đuổi ra khỏi nhà để đến sống một nơi hẻo lánh ở thôn quê cho gia đình khỏi nhục. Chắc gia đình nàng trợ cấp cho nàng sống chừng nào mà nàng còn ở nguyên chỗ đã định.

Anh ghét thái độ nàng xem cuộc sống bị đày ải này là sung sướng hơn cuộc sống mà anh đã mang lại cho nàng. Anh ghét chuyện anh phải dùng áp lực mới lôi được nàng ra khỏi ngôi nhà ấm cúng này của nàng, và có lẽ làm thế, anh đã làm trái với ý muốn của nàng. Anh ghét ý nghĩ cho là anh hiếp dâm, cho dù là hiếp dâm hợp pháp, vì anh mới cưới nàng.

Thật ma đưa lối quỷ dẫn đường! Anh vừa mới cười Nat và Eden, vì hai anh này chạy trốn đàn bà trối chết. Còn anh, anh không chạy trốn được. Anh tự hỏi hai ông bạn có cười khoái trá trước số phận của anh không. Anh đã viết thư gởi đến Dunbarton cho họ để báo anh sắp làm đám cưới. Nhưng anh nghĩ chắc họ không cười đâu. Chắc họ hiểu tình trạng khó khăn của anh và hiểu tâm trạng của anh. Chắc họ sẽ thương cảm. Mẹ kiếp, anh không muốn ai thương hại anh hết.

Cửa sau mở, Toby chảy vào nhà bếp. Catherine chậm rãi đi theo sau. Chiếc áo dài xa tanh lấp lánh trong ánh đèn cầy, trông không hợp với khung cảnh trong nhà bếp.

Anh thổi tắt bớt một ngọn nến rồi cầm ngọn kia lên. Anh nói:

- Dẫn anh lên phòng ngủ - Kéo dài việc không tránh được chẳng ích gì, mặc dù đêm vẫn đang còn sớm. Nhớ lại lần anh yêu cầu nàng việc này, tính ra mới hơn hai tuần thôi.

Lần ấy anh quá say mê nàng. Bây giờ cũng thế. Nhưng bỗng anh nghĩ chuyện thèm khát phải có quá có lại mới thú.

Không có một tiếng, nàng quay người đi trước, leo lên chiếc thang lầu hẹp bằng gỗ để lên phòng ngủ. Anh ngạc nhiên thấy căn phòng thóang đãng và đặc biệt có hơi hướng đàn bà. Trần nhà trên giường cao, xuôi xuôi theo mái nhà xuống tận bức tường bên kia. Anh để cái giá cây đèn cầy xuống bàn trang điểm, chiếc giường sô trên bàn phản chiếu ánh sáng làm cho căn phòng sáng thêm ra, anh nghĩ: chắc nàng phải hồi hộp lạ lùng lắm khi sau 5 năm sống một mình trong phòng, rồi bây giờ có ngươì đàn ông đến ngủ với mình.

Nàng quay lại, lặng lẽ nhìn anh. Nàng cũng can đảm đấy chứ, vợ anh. Thế nhưng nàng đã mất trinh.

- Đến đây - anh nói rồi đưa tay vẫy nàng đến. Nàng đến, anh nói tiếp: - quay lại.

Có đến khoảng hai chục hạt nút bằng ngọc trai nhỏ li ti dọc theo phía sau áo dài của nàng, mỗi hạt gài trong cái khuy còn nhỏ hơn nữa. Anh lần lượt cẩn thận mở nút ra rồi tháo kim cài tóc trước khi kéo chiếc áo dài và áo sơ mi trật xuống vai rồi kéo xuống hai tay. Khi anh quay người nàng, để cho cái áo tuột xuống chân, nàng run lên. anh quì xuống để kéo đôi vớ dài ra. Nàng lần lượt đưa hai chân lên cho anh cởi vớ rồi bước ra khỏi đống áo quần. Anh đứng thẳng người lên để nhìn nàng.

Nàng nhìn anh không nhấp nháy mắt, mặt khuất trong bóng tối của mái tóc vàng. Mái tóc dài xõa xuống tận eo, đúng như anh đã đoán trước. Anh nói:

- Anh không thấy trên người em có nơi nào có thể gọi là không hoàn hảo hết.

- Vì anh phải sống với tôi suốt đời - nàng đáp - nên anh hài lòng về vật sở hữu của mình, thế là điều quí hóa.

Anh nhướng cao bộ lông mày.

- Phải, đúng thế - anh nói, rồi đưa lên một bàn tay, dùng phía sau các ngón tay vuốt ve một bên hàm xai nàng cho đến cằm.

Anh từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, đôi môi nàng cũng vừa hé mở. Anh không vội. Còn cả đêm lo gì. Anh đưa tay sờ vào người nàng, bắt đầu hai bên hông, chiếc hông nhỏ đều đặn, rồi hai tay chuyển dần lên tận vú. Cặp vú ấm áp, mềm mại. Cặp vú không lớn nhưng chắc và vểnh lên. Hấp dẫn. Hai núm vú bỗng cứng lên liền khi anh áp hai ngón cái vào đấy. Anh chuyển hai tay ra phía sau, vuốt nhẹ xuống theo sống lưng cho đến mông, hai tay anh ôm lấy hai mông. Anh giữ một khỏang hở giữa hai người.

Nàng rùng mình thật mạnh và anh kéo nàng sát vào người mình, xòe một bàn tay giữ cho nàng đứng yên, rồi đưa bàn tay kia áp lên vú nàng. Anh hôn nàng thật mạnh.

Cảnh anh ăn mặc kín đáo ôm một phụ nữ trần truồng trông gợi dục không chịu được.

Anh muốn thưởng thức cớ thể nàng, không vội, nhưng lòng dục bùng lên mãnh liệt khiến anh muốn cởi hết áo quần ra, đặt nàng nằm lên giường rồi leo lên nàng cho thoải mái.

Mặc dù nàng trần truồng trong phòng không có lửa để sưởi, nhưng anh cảm thấy nàng ấm lên sau năm phút. Anh cảm thấy hai tay nàng ôm quanh anh, miệng hé mở cho anh hôn. Khi anh di chuyển tay trên người nàng, nàng cong người áp vào anh.

Ít ra anh cũng hài lòng vì biết nàng muốn những gì sắp xảy đến. Đây không phải là hiếp dâm, cho dù trong hôn nhân cũng có khả năng hiếp dâm.

Cuối cùng anh nói trên môi nàng.

- Vào giường thôi. Chúng ta sẽ hoàn thành cuộc hôn phối trên giường.

Nàng nằm trên giường nhìn anh cởi áo quần. Anh cởi áo quần một cách từ tốn, chậm rãi, mắt mải miết chiêm ngưỡng thân thể lõa lồ của nàng, tâm tưởng nghĩ đến chuyện mây mưa. Nàng nhìn anh, không giả vờ làm ra vẻ thùy mị hay e thẹn. Anh quyết định không tắt đèn khi vào giường với nàng.

Nàng nằm yên thụ động, không nhúc nhích chống đối. Nàng không tỏ thái độ hăng hái tìm hiểu hay màu mè vuốt ve sờ mó. Nàng chỉ tỏa ra hơi ấm và tuân thủ nhưng không kích động. Nàng sống lẻ loi suốt 5 năm. Anh cố kiên nhẫn kích thích cho nàng hứng khởi. Không vội vàng gì. Anh đã có kinh nghiệm giữ mình tỉnh táo. Anh thường thích kích thích tình dục nơi phụ nữ trước khi vào cuộc mây mưa. Anh thích thấy đàn bà nóng ran, thở hổn hển vào lúc anh nằm lên người họ.

Phải mất nhiều thì giờ mới được thế.

Cuối cùng anh nhổm người lên, tựa người trên cùi tay rồi nheo mắt nhìn xuống nàng.

Lửa dục bừng bừng trong người anh. Anh vuốt đầu ngón tay lên đôi môi mọng ướt của nàng rồi hỏi:

- Bao nhiêu lần rồi?

Nàng nhìn anh, đôi mắt ngạc nhiên, không hiểu.

- Một lần à? - anh hỏi - Chục lần à? Trăm lần à? Nhiều lần quá em không nhớ nổi à?

Bỗng nàng hiểu ra, nhưng nàng không trả lời liền. Nàng nhìn anh rồi cuối cùng nói nhỏ: - Một lần.

A. Thế thì cũng gần như còn trinh, có khác gì đâu. Mà lại đã xảy ra cách đây 5 năm rồi.

Anh lần bàn tay xuống giữa hai chân nàng, nhẹ vuốt vào đấy. Nàng nhắm mắt lại.

Nàng không tỏ ra bị kích thích, nhưng cơ thể sẵn sàng. Anh leo lên người nàng, tựa mình trên hai cánh tay, dùng chân hất chân nàng mở rộng ra. Nàng mở mắt.

- Êm ả thôi - anh nói. Rốt lại nàng cũng vui vẻ - Hãy thưởng thức khoái cảm. Cứ để cho khoái cảm diễn ra.

Anh nhìn mặt nàng khi đẩy vào trong nàng, từ từ, lút cán. Răng nàng cắn môi dưới, nhưng nàng không có dấu hiệu gì đau đớn. Cơ bắp bên trong co thắt quanh anh, khiến nàng cảm thấy đau, nàng liền nhắm mắt lại.

Anh di chuyển chậm rãi, nhịp nhàng, mỗi lần đưa vào, anh đẩy lút hết nhưng từ từ để có thì giờ thưởng thức. Để cho nàng ôn tập những điều cơ bản của bài học giao hợp.

Nàng có thể học tập vào những dịp sau những điều anh mong đợi và những yêu cầu để nàng trở thành người bạn đời chung chăn chung gối tuyệt vời.

Anh vuốt ve nàng nhiều phút nàng mới nhúc nhích hai chân bên chân anh, rồi đưa đầu gối lên kẹp vào hai bên hông anh. Nàng thút thít khóc một lần rồi lại thút thít khóc lần nữa. Anh dừng ở trước cửa mình của nàng, đợi cho sự căng thẳng do cơn khao khát trong người nàng dâng lên đến cực điểm, đợi cho cơ thể anh nhận biết đã đến lúc ấy, anh mới đẩy mạnh vào thật sâu, rồi để yên như thế trong nàng.

Nàng lại thút thít khóc lần nữa và rùng mình.

Anh đợi cho sự căng thẳng trong người nàng hết đi để thay vào đó sự êm ả. Anh đợi cho đến khi hai chân nàng để xuống giường lại. Rồi cuối cùng, sung sướng biết bao, anh thấy khoái cảm ào ào nổi lên và anh phun giống vào người nàng.

Anh mệt lử. Đây là ý thức rõ ràng đầu tiên anh cảm nhận được. Anh vẫn nằm ì trên người nàng. Chắc anh đã chợp mắt ngủ - anh mong rằng không lâu lắm. Anh không nhẹ nhàng gì. Anh ân hận, cẩn thận nhổm người lên rồi nằm lăn sang một bên. Anh cảm thấy cơ thể như ngủ suốt một tuần. Chiếc giường thật êm ái và nàng ấm áp, mê ly. Rồi anh sẽ rất thú vị được dạy nàng và hưởng thú vui cùng nàng hàng tuần hàng tháng sắp đến. Nàng không biết gì nhiều. Anh thật quá sức hài lòng về điều này.

Anh đưa tay kéo tấm chăn để đắp cho hai người, anh định đưa cánh tay chuỗi dưới người nàng để ôm nàng sát vào anh. Nhưng nàng vội xoay người nằm nghiêng quay mặt về phía kia.

Anh nhìn nàng nằm khuất trong bóng tối do ánh đèn cầy chiếu vào - cây đèn hình như sắp cháy hết. Nàng không ngủ và thậm chí cũng không thoải mái. Anh không thấy mặt nàng. Anh không nghe được hơi thở của nàng nữa.

- Anh làm em đau à? - anh hỏi.

- Không - nàng đáp.

- Anh đã xúc phạm đến em sao?

- Không.

Bỗng anh lấy làm kinh ngạc, nghĩ rằng nàng khóc, mặc dù hai vai nàng không rung động và cũng không có tiếng thút thít. Ngần ngừ một lát, anh đưa tay sờ mặt nàng. Nàng quay mặt, úp kín vào gối nhưng anh cũng vừa kịp thấy nước mắt dính ướt trên tay anh.

Anh giận điếng người. Anh bặm tay lại. Quá giận.

Anh vùng dậy ra khỏi giường, quơ hết áo quần rồi lấy cây đèn cầy và đi xuống thang lầu.

Con Toby đang nằm trên ghế xích đu, nó vẫy đuôi mừng rỡ.

- Xuống khỏi đấy đi, ngài - ngài tử tước gay gắt ra lệnh, rồi mặc lại bộ áo quần cưới đẹp nhất vào người.

Toby nhảy xuống.

Lạy Chúa, anh giận quá. Anh muốn đập phá ly tách bát đĩa trong nhà bếp cho hả giận.

Anh đã cẩn thận với nàng để nàng được hạnh phúc, để nàng khỏi cảm thấy cuộc giao hoan của họ là cuộc hiếp dâm. Thế mà nàng lại khóc.

Hai người phải gắn bó nhau suốt đời kia mà.

Nhưng trời đất quỷ thần ơi, anh mệt gấp mười lần giận. Anh ngáp đến quẹo cả hàm xai. Anh nhìn quanh hy vọng tìm được cái gì để ngủ, nhưng cái vật duy nhất giống cái gối là tấm thảm thêu lót trên ghế xích đu, và vật duy nhất có thể dùng làm chăn là tấm khăn trải bàn.

Anh cố tìm một thế nằm cho thoải mái với hai thứ duy nhất này. Anh không tìm được thế nằm nào cho thoải mái được, nhưng khi con chó Toby nhảy lên nằm cuộn mình trong lòng anh, anh cảm thấy ít ra cũng được ấm áp đôi chút. Dù sao thì anh cũng ngủ chập chờn được suốt đêm.
Bình Luận (0)
Comment