Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 6

Chương 06: Mưu đồ làm loạn
Nhị hoàng tử Nguyên Lãng rất biết lôi kéo lòng người, sau khi hắn chiếm lại Bạch thành, ngoại trừ hạ lệnh cho một đội nhân mã truy kích quân Bắc Di còn sót lại, còn làm hai chuyện nữa để thu mua lòng người.
Một chuyện là làm một tang lễ long trọng cho các tướng sĩ tử trận, chức quan như Đường Nghiêu, Du Vạn Thanh, thì dựng bia mộ, tính cả con cái của bọn họ là Đường Giác cùng Du An đều có chỗ mai táng bên cạnh mộ của phụ thân mình.
Một chuyện khác chính là chăm sóc vị tiểu thư giả mồ côi trung liệt của Đường gia.
Thi cốt của Đường Nghiêu cùng Du Vạn Thanh, tính cả Du An đã tìm được, mặc dù khó tránh khỏi sẽ có thiếu thốn, nhưng tóm lại cũng còn có thể xác nhận là bản nhân họ, thuận lợi hạ táng. Nhưng Đường Giác không còn hài cốt, ngày đó tập kích quân doanh Bắc Di, cuối cùng thi cốt bị người Bắc Di xử lý, ngay cả xử lý chỗ nào cũng không thể tìm ra, cũng chỉ có thể lập mộ chôn quần áo và di vật, thậm chí những đồ vật đặt vào bên trong cũng không phải là vật thiếp thân của Đường Giác, mà là một bộ khôi giáp chuẩn bị tạm thời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Anh quỳ gối trước mộ bọn họ, toàn bộ dốc núi tất cả đều là nấm mồ của những tướng sĩ trấn thủ biên cương, lít nha lít nhít chen chút nhau, thân mật như lúc bọn họ còn sống, cùng ăn cùng ngủ, cùng ra cùng vô, cùng nhau chinh chiến, cuối cùng lại cùng ngủ một chỗ.
Trương Thanh quỳ ở sau lưng nàng mấy bước, chăm chú nhìn thiếu nữ im lặng hai vai run rẩy, chậm rãi cúi xuống, cái trán dán chặt lấy mặt đất trước mặt, ngón tay vẫn luôn móc bia mộ của Đường Nghiêu, thật giống như muốn móc một cái động trên bia mộ, cuối cùng ngược lại móc rách ngón tay, nhuộm đỏ bia đá.
Trong lòng của hắn cực kì khó chịu, thế nhưng cũng không biết an ủi thiếu nữ gầy gò này như thế nào, chỉ có thể dời ánh mắt, nhìn biển mây bồng bềnh trên đỉnh núi xa xa, chậm rãi nói: "Ta đi lại trong thành nghe ngóng một vòng, nghe nói ngày đó lúc đại soái cùng thiếu tướng quân được hạ táng, vị tiểu thư giả kia cũng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, nghe nói vị tiểu thư giả đó khóc choáng tại linh đường rồi bệnh không dậy nổi, ngày hạ táng cũng không vực dậy được, cũng không ai nhìn thấy bộ dáng vị tiểu thư giả đó, cũng không biết nàng ta là từ đâu xuất hiện."
Thiếu nữ lẳng lặng quỳ gối trước mộ, dán mặt lên bia, vẫn luôn ôm lấy bia đá lạnh lẽo kia, giống như bộ dáng tiểu nữ nũng nịu lúc ôm Đường đại soái khi còn sống.
Trương Thanh dập đầu mấy cái, lặng yên lui xuống, đi xa một chút, xa hơn chút nữa, chỉ có thể xa xa nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhỏ của thiếu nữ ốm yếu bất lực co quắp ở trước mộ.
Trong gió dường như ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc, lắng nghe kĩ hơn lại dường như không hề có.

Lúc mặt trời xuống núi, Đường Anh bái tế phụ thân, huynh trưởng cùng Du Vạn Thanh, cuối cùng ngừng lại trước mộ Du An, nàng ngồi xổm người xuống, sờ chữ trên bia mộ, nói giọng khàn khàn: "Ngươi nói tương lai có một ngày, ngươi muốn dẫn ta vào kinh thành đạo một vòng, mang ta đi ăn món ăn ngon nhất, mua cho ta y phục đẹp nhất..."
Thiếu niên thao thao cầu nguyện đó giống như đứng ngay trước mắt nàng, ý cười đầy mặt, lỗ mãng mà nhiệt tình, giống một đóm lửa vĩnh viễn sẽ không bị dập tắt, khi còn bé bị nàng âm thầm khi dễ, quay đầu lau khô nước mắt lại tiếp tục quấn lấy nàng. Lớn một chút không biết bị nàng hố bao nhiêu lần, mỗi lần đều nhớ ăn không nhớ đánh, đều không cần nàng cho một khuôn mặt tươi cười, cũng đi mua đồ ăn vặt trên đường về lấy lòng nàng...
Trong cổ họng của nàng giống như ngậm phải hạt cát, mỗi một chữ đều nói vô cùng gian nan: "Du An, ngươi nói mà không chịu làm. Các ngươi tất cả mọi người, cha, đại ca, còn có ngươi... Các ngươi đều nói thương ta, thế nhưng là các ngươi đều lừa ta, các ngươi... Đều bỏ lại ta một mình..."
"Ta phải đi rồi, đi vào kinh xem thử." Nàng thẳng sống lưng, đứng như tùng trúc, bộ dáng mà trong quá khứ Đường Nghiêu vô số lần dạy bảo nàng như thế: "Xương cốt người Đường gia chúng ta đều cứng rắn, nào có đạo lý đổ vai sập eo?"
"Thanh danh người Đường gia không thể suy thoái! Ta muốn đi vào kinh xem thử, rốt cuộc là ai dám to gan giả mạo ta?"
** ** **
Ngàn dặm ngoài kinh thành, bây giờ hai người đều không có đồng nào.
Ngày thường Đường Anh không có thói quen mang đồ trang sức, huống chi còn làm thân vệ cho Đường Nghiêu, trên thân chút mùi vị son phấn đều không có, ngày đó lúc thành bị công phá, quân tình như lửa, làm sao còn có thời gian cân nhắc đến chuyện lấy chút vàng bạc.
Trương Thanh nghe nói nàng muốn vào kinh thành, mặc dù nội tâm rất ủng hộ ý nghĩ của nàng, dù sao cũng không thể để người khác đội lấy thanh danh của tiểu thư, giẫm lên thi cốt của phụ tử Đường gia để trèo cao nhận phú quý, thế nhưng một văn tiền rất quý giá, huống chi là tiểu thư Đường gia chưa bao giờ biết kiếm tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu thư, chúng ta cũng không thể... Ăn xin vào kinh thành nha?"

Đường Anh ngồi xổm ở bên đường quan sát sinh hoạt hàng ngày của tên ăn mày, cảm thấy đây là nghề nghiệp có độ khó tương đối cao, đầu tiên phải bị người khác dẫm đạp nhổ vài ngụm nước bọt trên mặt mình, sau đó còn phải chuẩn bị tốt tư tưởng bị người qua đường đạp cho mấy cái, cũng chưa chắc có thể có thể kiếm chút đồ ăn.
"Ngươi và ta đều không phải là người có thể làm chuyện này, quên đi thôi."
Khi còn bé Trương Thanh đã từng lấy lòng để được hàng xóm đồng hương cho miếng cơm ăn, nhưng khi đó còn nhỏ da mặt dày, vì có cơm ăn nên cũng bất chấp. Sau khi vào Đường gia, sống nhiều năm trong sự no đủ, bất tri bất giác lòng tự trọng được nuôi dưỡng trở lại, thực sự khó làm lại cái nghề nghiệp khi còn bé.
Đường Nghiêu không muốn tranh lợi với dân, nhà ở Bạch Thành nhưng ngay cả một cửa hàng cũng không hề có, hắn thật không ngờ sau khi hắn qua đời, có một ngày nữ nhi yêu dấu của hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Đường Anh mang theo Trương Thanh đi lòng vòng một ngày bên ngoài, cuối cùng nhắm ngay một tiêu cục, hai người giả trang thành một đôi huynh muội, tự đề cử mình muốn làm một người mở đường.
Sau cuộc chiến Bạch thành được trùng tu, thương nhân trục lợi vận chuyển dược liệu hàng hóa đến đây để mua bán, sợ sau trận chiến gặp phải lưu dân thổ phỉ, liền mướn tiêu sư áp giải hàng hóa ở ngay địa phương.
Tiêu sư của tiêu cục có năm sáu người, đều là nam nhân cao lớn vạm vỡ, còn mang theo bốn năm người dẫn đường để mở đường, để cho bọn hắn sai bảo. Thấy dung mạo vị ca ca bình thường, nhwung bất ngờ là muội muội khá xinh đẹp, sắc mặt trắng bệch giống như bệnh nặng một trận, nhưng ánh mắt lạnh lùng, lại rất có công hiệu giải mệt.
Tổng tiêu đầu hơn bốn mươi tuổi, phía dưới đều là mấy người tiêu sư vô vị nhàm chán, nghe nói hai người không muốn tiền công chỉ cần có cơm ăn, liền khuyến khích Tổng tiêu đầu lưu lại, còn có ý riêng: "Tổng tiêu đầu, chúng ta đi đường đều là nam nhân, ngủ ngoài trời hoang vu đều không tiện, ngay cả nữ nhân biết nấu canh đều không có, không bằng giữ hai huynh muội bọn hắn ở lại?"
Một người trong đó còn âm thầm nháy mắt, nhỏ giọng thầm thì: "Không có canh nóng nước nóng thì thôi, ngay cả cái chăn ấm cũng đều không có."
Sau trận chiến, gia tài của rất nhiều nhà đều bị mồi lửa thiêu sạch, vì cuộc sống không thể không bán con cái của mình, cho nên gần đây đường làm ăn của người môi giới rất tốt.
Như hai huynh muội này là quỷ nghèo đói không có đồng nào lại muốn vào kinh thành tìm người thân, trên đường thuyết phục muội muội phục thị mấy người bọn hắn, nói không chừng sẽ vô cùng đồng ý nữa nha.

Muội muội kia khá xinh đẹp, mặc dù nhìn khá lạnh lùng, nói không chừng mỹ nhân bị người Bắc Di dọa cho bể mật, nói không chừng được bọn hắn ôm vào lòng sưởi ấm, cũng có thể khiến nàng ôn nhu hiền hòa trở lại.
Dầu gì, Tổng tiêu đầu cũng có thể nạp nàng làm thiếp thất, dọc đường cũng có người thiếp thân chăm sóc, cho dù bọn hắn ăn không được, thì nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Trương Thanh cũng không nghe thấy mấy người kia nhỏ giọng thầm thì ô ngôn uế ngữ, chỉ nghĩ rằng bọn hắn thật sự đúng là muốn để Đường Anh nấu cơm, vội nói: "Muội muội ta từ nhỏ cũng chưa từng xuống bếp, không biết nấu cơm." Muốn để Đường gia tiểu thư phục thị các ngươi, cũng xứng?
Chúng tiêu sư: Thì ra là một đại tiểu thư?
Cô gái nhà nghèo thì ai mà không xuống bếp? Ba bốn tuổi liền theo mẫu thân học tập, hơi lớn một chút đã có thể làm cơm canh cho người nhà, nữ nhi không giỏi chuyện bếp nút hẳn là tiểu thư nhà giàu có nha hoàn hầu hạ.
Hai huynh muội này vốn dĩ là con cái nhà có của cải?
Mấy tên tiêu sư trao đổi ánh mắt lẫn nhau, âm thầm vui vẻ.
Từ xưa đến nay từ tiết kiệm rồi trở nên xa xỉ, chứ mà từ xa xỉ rồi tiết kiệm thì khó càng thêm khó. Cô gái nhà nghèo chịu khổ từ nhỏ, nói không chừng có thể nhịn được một đường vất vả, nhưng nữ nhi nhà giàu chưa chắc có thể chịu được một phần khổ này, đến lúc đó không cần bọn hắn mở miệng, hai huynh muội này nói không chừng đã bò đến cầu xin.
Mấy tên tiêu sư lập tức ồn ào: "Chúng ta chỉ thuận miệng nói, làm sao có thể để Trương cô nương nấu cơm?"
Đường Anh thính lực kinh người, nghe hết những lời nói thì thầm không có ý tốt của những người kia vào tai, lại không lên tiếng, mặc cho Trương Thanh thương lượng cùng bọn hắn.
Theo bản năng Trương Thanh cảm thấy mấy người này không dễ chọc, thế nhưng Đường Anh khăng khăng muốn đến kinh thành, nếu như ởlaij Bạch Thành cũng không có con đường phát tài, suy nghĩ thêm về thân thủ của đại tiểu thư, hắn lại tăng thêm dũng khí, cảm thấy cũng không có gì đáng sợ.
Ngay cả người Bắc Di cũng là vong hồn dưới tay đại tiểu thư, huống chi mấy người như vậy.
Tổng tiêu đầu kia khoảng bốn mươi, nhìn vẻ mặt cũng ôn hoà, nói chuyện cũng khá thấu tình đạt lý: "Hai huynh muội các ngươi ở Bạch thành gặp binh tai? Nếu đã tìm đến trước mặt Mạc mỗ, há có thể thấy chết không cứu, cứ an tâm đi theo đội xe, Mạc mỗ có một miếng cơm ăn, tất không để hai huynh muội ngươi bị đói."

Trương Thanh nhanh chóng nói lời cảm ơn với hắn, Đường Anh chỉnh đốn trang phục muốn bái tạ, lại bị Mạc tổng tiêu đầu ngăn cản: "Trương cô nương ngàn lần không cần phải khách khí. Ta nhìn khí sắc cô nương không tốt, bị bệnh sao?"
Đường Anh đã cùng Trương Thanh giả vờ làm huynh muội, liền theo họ của hắn, che môi ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Làm phiền Tổng tiêu đầu quan tâm, bệnh mãi không khỏi, nên kéo tới bây giờ mới vào kinh tìm người thân."
Lúc nàng không mở miệng, có loại phong thái của mỹ nhân bị bệnh, nhưng khi mở miệng thì khác biệt hoàn toàn, một khuôn mặt nhỏ tái nhợt sinh động hơn rất nhiều, sự lạnh lẽo trong mắt giảm xuống, như là cây trúc nhỏ trong gió, có loại khí khái cứng cỏi không nói ra được, ngay cả một thân quần áo vải thô cũng khó che lấp phong thái yểu điệu của nàng.
Ánh mắt Mạc tổng tiêu đầu sáng lên.
Đường Anh cùng Trương Thanh thành công trà trộn vào thương đội, còn chào hỏi với những thương nhân buôn bán vận chuyển hàng hóa kia. Tiêu cục có thêm người cũng không liên quan đến thương đội của bọn họ, ông chủ Khương khoảng năm mươi tuổi cũng không lắm để ý, chỉ khách khí hai câu liền lùi về xe ngựa.
Mạc tổng tiêu đầu thấy thân thể Trương cô nương yếu đuối, mới khỏi bệnh, mặc dù không tốt đến nỗi để cho nàng một cỗ xe ngựa, nhưng để nàng ngồi trên xe vận chuyển hàng hóa thì cũng có thể làm chủ được.
Đường Anh ngồi lên xe vận chuyển hàng, mặt ủ mày chau, vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Trương Thanh, ung dung nói: "Ca ca, chân của huynh còn chưa tốt lên đâu, có thể đi đường được không?"
Tiêu sư cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, cũng là đi bộ, không thể so với mấy tên tiêu sư cưỡi ngựa.
Mạc tổng tiêu đầu nhìn kỹ hắn, quả nhiên phát hiện người trẻ tuổi kia đi đường hơi có chút cà thọt, còn ân cần hỏi một câu: "Trương huynh đệ bị thương à?"
"Lúc người Bắc Di công phá thành chém trúng, thương tổn đến xương cốt, còn chưa hoàn toàn chữa khỏi."
Mạc tổng tiêu đầu nghe thấy lời ấy, lập tức liền mở miệng để hắn cũng ngồi lên xe vận chuyển hàng hóa: "Đã là đả thương đến xương cốt, Trương huynh đệ sao không nói sớm?" Sự nhiệt tình khách khí đó, giống như cố nhân, chỉ muốn đổi lấy một tiếng cười cảm kích của Trương cô nương.
 

Bình Luận (0)
Comment