Uông Hữu Đình về đến viện liền đi thẳng đến cửa phòng Triệu Hàm Ninh muốn hỏi nàng vì sao lúc nãy lại đi về như vậy thì vô tình nghe một màn đối đáp của chủ tớ cả hai người, thấy nàng không thèm trả lời y không nhịn được mà đẩy cửa bước vào bên trong.
"Gặp qua Vương gia!" – Triệu Hàm Ninh cùng với a Hồng nhanh chóng hành lễ, ánh mắt Uông Hữu Đình đặt lên người nữ nhân vẫn còn choàng áo Hắc Lang trên người đang ung dung trước mặt mình.
"Ừ!" – Uông Hữu Đình ánh mắt vẫn không rời Triệu Hàm Ninh, y chậm rãi ngồi xuống đối diện nàng. A Hồng nhanh chóng bước ra bên ngoài đóng cửa lại.
"Hiện trời cũng khuya Vương gia và Vương phi cần nghỉ ngơi sớm, mọi người chia nhau ra canh gác không để người khác làm phiền, nếu như không có chuyện gì gấp sáng ngày mai hãy báo! Tất cả đất xa một chút, xem như không nghe, không thấy gì!" – A Hồng nhanh chóng phân phó với đám a hoàn và lính canh bên ngoài, tất cả đều nhanh chóng hiểu ý chia nhau ra mỗi người một vị trí.
"Vương gia, có chuyện gì sao ạ?" – Triệu Hàm Ninh đúng là bị dọa đến hoảng, cuối cùng phải lên tiếng trước tiên.
"Nàng nói xem!" - Uông Hữu Đình nhìn Triệu Hàm Ninh nhướng mày.
"Trời cũng khuya Vương gia nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn phải dậy sớm nữa mà!" – Triệu Hàm Ninh cười tươi rối nói, trong long liên hồi không yên.
"Đúng vậy ta cũng đang có ý đó!" – Uông Hữu Đình không thể hiện thái độ nói, thật sự y cũng muốn xem lần này nàng sẽ thoát thân như thế nào.
"Vậy để thần thiếp báo người..." – Triệu Hàm Ninh nói chưa dứt câu thì đã bị một lực mạnh kéo cứ thế cả người té xuống giường, Uông Hữu Đình cứ thế ở phía trên đối mắt với nàng.
Nói kiếp trước nàng vẫn chưa gả cho ai cả, người yêu cũng có vài người nhưng tất cả đều dừng ở nụ hôn chưa tiến xa hơn, còn về kiếp này thì thật sự đến tay còn chưa được nắm thì làm sao có thể có kinh nghiệm từng trải cho được. Trong lòng dù vô cùng hỗn loạn nhưng bên ngoài Triệu Hàm Ninh vẫn cố gắng giữ vẻ mặt vô cùng bình thản nhìn thẳng ánh mắt như mặt hồ của Uông Hữu Đình.
"Vương gia! Đối với người thiếp không khác gì bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nhưng nếu như người vẫn cương quyết thì đương nhiên một người vợ sẽ phải phục tùng phu quân của mình." – Triệu Hàm Ninh ngưng câu nói của mình lại, bàn tay tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng sự run rẩy vẫn có thể nhận ra, nàng chậm rải cố gắng mở từng chiếc cúc trên áo của mình. Ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn thẳng ánh mắt Uông Hữu Đình.
Khi chiếc cúc thứ ba được tháo rời thì bàn tay nàng đang lạnh vô cùng đột nhiên được truyền đến hơi ấm, Uông Hữu Đình nắm lấy bàn tay nàng, y không nghĩ đôi bàn tay đó lại lạnh như vậy. Những câu nói, những cử chỉ dù chỉ là sự run rẩy khe khẽ của nàng y cũng có thể cảm nhận được, người đủ thông minh liền có thể hiểu rõ trong câu nói của nàng chứa đựng sự hâm dọa vô cùng.
"Ngủ đi!" – Uông Hữu Đình giọng nói có chút khàn nói, y nhẹ nhàng lách ra khỏi người nàng và nằm yên vị bên cạnh. Nhắm mắt an yên không nói bất kỳ điều gì cũng không thể hiện bất kỳ một biểu hiện gì trên gương mặt, trong lòng y hiểu rõ, Triệu Hàm Ninh vẫn chưa chấp nhận y, chưa từng có ý định chấp nhận y cho dù y đã cố gắng thể hiện lòng mình với nàng.
"Vương gia! Ngủ ngon!" – Triệu Hàm Ninh vô cùng bất ngờ trước hành động của y, bàn tay lạnh giá của nàng vẫn còn vương hơi ấm của lòng bàn tay y, hơi ấm khiến người khác cảm thấy nghiện đến nao lòng. Nằm yên bên cạnh Uông Hữu Đình, Triệu Hàm Ninh cũng không dám nhúng nhít, nhìn nét mặt không cảm xúc của người bên cạnh trong lòng nàng thở dài.
"Ừ!"
Trời vừa ửng đỏ thì Uông Hữu Đình liền rời giường, nhìn người nằm bên cạnh vẫn còn say giấc nồng mà trong lòng trổi lên một chút tức giận - "Vì sao có thể ngủ ngon như vậy, trong khi y gần như cả đêm không chợp nổi mắt!"
Khi mặt trời sáng tỏ hơn chút a Hồng liền đẩy cửa vào gọi Triệu Hàm Ninh dậy, thấy sắc mặt nàng uể oải thì mặt nàng ta ửng đỏ cười khoái chỉ khiến Triệu Hàm Ninh dở khóc dở cười, không lẽ mọi người nghĩ một màng ôm xồm hôm qua chính là... Nghĩ đến đây chính mặt của Triệu Hàm Ninh cũng nóng rang lên thầm trách da mặt sao mỏng quá.
"Vương phi, người nhanh chóng chuẩn bị! Vương gia đã dậy từ rất sớm hiện đang dùng bửa với Trầm trắc phi ạ!" – a Hồng ngưng lại cười quái dị khiến Triệu hàm Ninh vô cùng ái ngại – " Vương gia nói, để Vương phi ngủ thêm chút hãy gọi nàng dậy! Sớm sương còn nhiều lạnh lắm!"
"Ờ!" – Triệu Hàm Ninh nghe thấy có chút vui vẻ, ít ra tên đó cũng có chút lương tâm.
"Vương phi nhanh chóng còn kịp ăn điểm tâm!" – A Hồng cười nói, nhìn mặt nàng ta coi bộ còn hạnh phúc hơn chủ nhân nhận được lời quan tâm đó nữa cơ chứ.
"Ngươi đó, đừng có trưng bộ mặt đó cho người khác thấy, không khéo người ta nghĩ ngươi có hỷ sự!" – Triệu Hàm Ninh lắc lắc đầu chậm rãi xoay người ra cửa.
"Vương phi người cứ chọc nô tỳ!" – A Hồng có chút mắc cỡ.
Chưa kịp đi đến cửa thì cửa đã mở ra, bên ngoài một a hoàn đang bê gì đó cũng có chút giật mình khi thấy Vương phi đang đứng ngây cửa.
"Tham kiến Vương phi!"
"Ừ!"
"Bẩm Vương phi! Đây là thức ăn vương gia cho người chuẩn bị cho người! Mời người dùng cho nóng!" – a Hoàn nhanh chóng đặt thức ăn xuống bàn. Triệu Hàm Ninh nhếch bên mày thư thái ngồi xuống bàn nhìn những món ăn đang được bày trên bàn.
"Vương gia đang ở đâu?" – Triệu Hàm Ninh lơ đễnh, tay bắt đầu múc muỗng cháo nóng lên miệng nói.
"Dạ bẩm, hiện Vương gia cùng Trầm trắc phi đang đi dạo một chút!"
"Ừ! Ngươi lui ra đi!" – Triệu Hàm Ninh nghe vậy gật gù, khoát tay cho a hoàn lui đây.
"Vương phi, người đừng mắng nô tỳ nhiều chuyện, nhưng hiện mối quan hệ giữa người và Vương gia đã cải thiện, người nên tận dụng thời gian này để có được tâm ý của Vương gia..." – A Hồng thấp giọng nói, nàng vừa nghe nói Vương gia đang dạo chơi cùng Trầm trắc phi liền thấy bất bình cho chủ nhân mình.
"A Hồng, ngươi sống cùng với Thu Vân nhiều quá nên bị lây tính nói nhiều của nàng ta rồi à?" – Triệu Hàm Ninh nghe vậy không giận cũng không vui nhàn nhạt nói. Sáng nay tỉnh dậy nàng thấy thời tiết có chút lạnh hơn nên trong người liền có chút không thoải mái, nếu được chọn nàng liền cáo bệnh trốn luôn trong phòng.
"Vương phi..." – A Hồng nghe vậy toan mở miệng nói thêm nhưng Triệu Hàm Ninh giơ tay ngăn lại, nàng thật sự không có tâm tình nghe những thứ như vậy, chuyện Uông Hữu Đình muốn ở cùng ai, ăn cùng ai, đi cùng ai nàng hoàn toàn không quan tâm, nói với nàng những việc đó khi tâm tình nàng không thoải mái chỉ khiến nàng thêm có chút bực mình.
"Thay y phục giúp ta!" – Nhận ra tâm tình chủ nhân không tốt nên a Hồng nhanh chóng không nói thêm lời nào, nhanh tay thay y phục đi săn cho nàng.
Quả như đã dự đoán bộ y phục săn bắn của Vương phi Triệu Hàm Ninh vô cùng đơn giản, chỉ một màu đơn thuần không quá nổi bật cũng không có cầu kỳ kiểu cách, nhưng được cái lại nhìn nàng bận có phần nhanh nhẹn. Riêng Triệu Hàm Ninh lại thấy bận bộ đồ này thật sự thoải mái, những trang phục cổ đại quá rườm rà khiến nàng cảm thấy bộ trang phục này vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.
"Vương phi người khoác áo choàng này nhé!" – A Hồng tuy vô cùng không hài lòng về bộ y phục vương phi chọn, nên tìm chiếc áo choàng màu xanh biển có thiêu hoa bên dưới vô cùng sắc sảo nổi bậc đưa đến trước mặt nàng với ý muốn nàng chọn nó để làm giảm nét đơn điệu của bộ y phục đang bận.
"Không ta lạnh lắc Hắc Lang vẫn thích hợp nhất!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt hướng Hắc Lang nói, a Hồng đành ngậm ngùi lấy Hắc Lang khoác lên bên ngoài cho chủ nhân mình.
Đến khi Triệu Hàm Ninh di chuyển đến bãi tập kết thì hầu như mọi người cũng đã có mặt gần như đông đủ. Nhìn sơ qua buổi săn bắn này giống như sàn trình diễn thời trang của các phu nhân, tiểu thư các nhà quyền quý, không nói đến những người có địa vị cao như Trầm quý phi, những người khác cũng vô cùng lòe loẹt, có người còn không khoác cả áo choàng, Triệu Hàm Ninh thầm than vãn – "Họ không biết lạnh sao!"
"Gặp qua Vương gia!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi đi đến bên cạnh Uông Hữu Đình, nhún người hành lễ.
"Ừ!" – Y đã nhìn thấy nàng từ xa, cả người đều giấu gắt gao bên trong Hắc Lang, đứng giữa những người cố ý ăn diện thật nổi bật này, người đơn sắc như nàng lại vô cùng nổi trội không lẫn vào đâu. Y gật nhẹ đầu với nàng rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với Uông Hữu Đại.
Uông Hữu Đại cũng đã nhìn thấy Triệu Hàm Ninh từ xa, hoàn toàn không ngoài dự đoán của y, nàng vẫn chọn cho mình kiểu riêng biệt, đơn thuần nhưng hoàn toàn không tầm thường. Dù không thể hiện như khí chất luôn cao ngạo. Nhưng điều làm y có chút đau lòng chính là ánh mắt nàng nhìn chỉ thấy Uông Hữu Đình mà thôi.
"Tỉ tỉ kim an!" – Trầm trắc phi tuy vô cùng chướng mắt chiếc Hắc Lang Triệu Hàm Ninh đang khoác trên người cũng như việc Uông Hữu Đình đêm qua không qua phòng nàng ta, nhưng sáng nay thấy y choàng áo nàng tặng cùng như cùng nàng ăn sáng, tản bộ liền cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
"Hôm nay muội muội thật sự rất xinh đẹp!" – Triệu Hàm Ninh đưa ánh mắt khen tặng nhìn lướt qua Trầm trắc phi, nếu nói những nữ nhân kia lòe loẹt thì người đứng trước mặt nàng thật sự rất biết phối trang phục và màu sắc, tuy cùng chọn màu sắc nổi bật là màu đỏ tươi nhưng khi phối những đường thiêu tinh xảo cùng như chiếc áo choàng màu đỏ lông thú trắng bên ngoài lại nhìn vô cùng khí thế, cả người nàng ta toát ra sự ngạo mạng nhưng cao quý.
<dr.Mèo hoang>