Năng Lực Của Đồng Tiền

Chương 3

7.

Bách Hạc dẫn tôi đi tìm chiếc điện thoại bị tôi vứt bỏ. Bấy giờ tôi mới biết anh không thể tự cầm di động lên được.

Về nhà tôi mới phát hiện ra, máy vẫn dùng được nhưng gặp phải tình trạng nước tràn vào màn hình.

- Mai em sẽ đi sửa ngay.

Bách Hạc “Ừ” với tôi, nét mặt có hơi mỏi mệt.

Tôi lấy máy sấy định sấy khô tóc cho anh nhưng nghiêng đầu nhìn thì thấy anh đang tựa vào sofa ngủ thiếp đi rồi.

Tôi im lặng ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn ngắm khuôn mặt anh.

Anh đẹp trai quá đi mất. Ngọc trắng không tì vết cũng chỉ đến vậy thôi.

Ngón tay tôi chạm nhẹ vào hàng mi dài của Bách Hạc, anh bỗng mở mắt, nhìn vào ánh mắt tôi.

Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng. Tôi buộc phải thừa nhận rằng mình đã bị vẻ đẹp ấy hớp hồn, và rồi tôi cúi xuống hôn lên môi anh.

Tôi chợt ngẩng đầu lên khi nhận ra mình đang làm chuyện gì. Nhưng Bách Hạc phản ứng nhanh hơn tôi, vòng tay giữ đầu tôi lại, tiếp tục nụ hôn ấy.

Mãi sau anh mới buông tôi ra, đôi mắt anh mịt mùng như chìm trong dòng nước.

Anh nói: “Đánh dấu rồi, sau này em không được bỏ tôi lại nữa.”

Kể từ hôm ấy, dường như tôi và Bách Hạc đã bắt đầu yêu nhau.

Mỗi khi tôi đi làm, anh sẽ trốn trong điện thoại kề bên tôi mọi lúc mọi nơi, đến khi tan làm cả hai sẽ về nhà cùng nhau.

Bấy giờ tôi mới thấu được ưu điểm của chiếc điện thoại thành tinh. Những gì có thể tra trên điện thoại, Bách Hạc sẽ làm được hết.

Ví dụ như anh có thể sao chép toàn bộ video của các blogger ẩm thực một cách hoàn hảo. Anh cũng sẽ xem tất cả các bộ phim mà tôi đang đu và những chủ đề tôi theo dõi, chẳng cần phải lo nghĩ đến chuyện không hoà hợp được với bạn trai.

Thậm chí anh còn học rất chăm, ngày nào cũng chủ động tiếp thu đủ mọi kiến thức, học cả cái gì mà “108 điều bạn trai phải biết”, “201 bí quyết dỗ bạn gái nhất định phải học”.

- Thật ra anh không cần phải học đâu.

Tôi bật cười, nhưng Bách Hạc lại lo lắng không nguôi: “Lỡ làm em cụt hứng, em chạy theo người khác thì sao bây giờ?”

Thực ra tôi muốn nói với anh rằng, trước khi anh xuất hiện, tôi chưa từng yêu ai hết. Chỉ có mình anh mới coi tôi là báu vật.

Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian bên nhau, tôi dần nhận ra Bách Hạc không còn giống như hồi trước.

Hình như da anh càng ngày càng trắng. Ngày mới quen anh, anh có làn da rám nắng khoẻ khoắn, vậy mà bây giờ lại thành màu trắng lạnh.

Màn hình điện thoại của tôi cũng ngày một kém đi.

Không biết có phải do trận mưa lần trước không nữa?

Tôi có hơi bận tâm, liệu nó có làm ảnh hưởng đến Bách Hạc hay không?

8.

Mấy hôm sau, tôi cứ bị giật mắt phải mãi. Cứ cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra.

Y như rằng, tối hôm đó tôi đi xem phim với Bách Hạc nhưng anh đột nhiên biến mất. Tôi lo lắng, vội mở điện thoại lên, ngay sau ấy anh đã trở lại.

- Có chuyện gì thế?

- Không có gì.

Tôi không tin.

Bách Hạc mỉm cười: “Không có gì thật mà, anh buồn đi vệ sinh thôi, sau này sẽ không cố tình làm em sợ nữa.”

Tôi cau mày nhìn anh mãi, nhưng cũng không phát hiện ra điều bất thường nên đành tạm thời tin vào lời giải thích của anh.

Song, khi tôi lướt điện thoại vào ban đêm, màn hình chợt nhấp nháy. Tôi sực nghĩ đến sự khác thường của Bách Hạc, chẳng lẽ nó liên quan đến việc này?

Tôi đi khắp nơi để tìm thợ sửa điện thoại, nhưng thợ nào cũng bảo tôi là không sửa được.

- Máy em chắc có vấn đề về hệ thống chứ không liên quan đến phần cứng.

- Không có cách nào để sửa hả anh?

Người ta lắc đầu.

Tôi lại càng thấy hổ thẹn hơn, nhưng Bách Hạc lại vỗ về tôi: “Không liên quan đến em đâu, thật đấy, em thấy anh vẫn ngon lành thế này còn gì.”

Nhưng tối hôm đó, cái người bảo mình ngon lành ấy lại không thể chui ra khỏi điện thoại.

- Noãn Noãn, hôm nay anh thấy hơi mệt.

Trong màn hình, Bách Hạc xoa thái dương: “Anh ngủ một lát rồi đi gặp em ngay.”

Vậy mà ngày hôm sau, anh vẫn không ra ngoài. Chính anh cũng bắt đầu sốt ruột. Anh giơ tay gõ vào màn hình nhưng lại chẳng có gì xảy ra hết. Như thể anh đã bị phong ấn ở bên trong.

Tôi rơi vào đường cùng, cầm điện thoại đi tìm thầy bói.

Bây giờ thầy bói không gào thét bắt tôi phải cho thầy số điện thoại nữa, ông liếc nhìn tôi rồi đứng dậy dẫn tôi vào một tiệm sửa di động xập xệ.

Thợ sửa đúng là người tàn ác, chẳng nói chẳng rằng đã tháo rời các bộ phận trong máy ra.

- Đây là máy secondhand.

- Máy secondhand là sao?

“Là hàng xài rồi, người khác dùng xong tân trang lại máy cho cô.” Thợ vừa nói vừa chỉ vào một bộ phận: “Thấy không, đây là mẫu máy từ mấy năm trước rồi.”

Đầu năm nay Hứa Diệu tặng chiếc điện thoại này cho tôi, anh làm việc ở công ty vận hành, bảo đó là phúc lợi dành cho nhân viên.

Tại sao lại là mẫu máy từ mấy năm trước được?

- Thế phải làm sao bây giờ, còn sửa được nữa không?

Thợ sửa nhìn tôi: “Sửa thì vẫn sửa được, nhưng sửa xong nó không còn là cái máy này nữa.”

- Là sao ạ?

Thợ sửa cũng không giải thích: “Tôi đã sửa lại một số thứ, chắc là sẽ dùng được ít ngày, không biết còn sử dụng được bao lâu thôi.”

Tôi và thầy bói đi ra khỏi cửa tiệm, ủ rũ cúi đầu. Thầy bói nhìn tôi.

- Cô không cần phải phiền muộn như thế, tất cả đều có nhân quả của mình. Cô chỉ cần tìm ra nguyên nhân thì sẽ nhận về được kết quả thôi.

Ánh mắt tôi sáng lên: “Thầy có cách giải quyết ạ?”

“Có cái đách.” Thầy mở mã QR trong máy ra, sự ngu ngơ vừa nãy đã biến tan, ổng thúc giục tôi liên hồi: “Phí tư vấn hôm nay là 500 tệ, trả tiền nhanh lên cho tôi về nhà ăn cơm đây.”

Thầy bói có khác.

Đắt ghê.

9.

Sau khi sửa điện thoại, rốt cuộc tối nay Bách Hạc cũng đã được ra ngoài.

Anh ôm tôi rồi thở dài: “Nhớ em quá.”

Tôi chạm anh từ đầu đến chân, cuối cùng cũng xác nhận được đây là sự thật.

Giọng tôi nức nở: “Em tưởng anh không bao giờ ra ngoài được nữa, làm em chết khiếp.”

Giờ khắc này tôi mới thấu được Bách Hạc quan trọng với tôi đến nhường nào.

Đương cái lúc mặn nồng như này, nét mặt anh lại trở nên kì lạ: “Có ai bảo em là không được phép đụng chạm đàn ông như thế này chưa?”

Tôi ngây ngô thắc mắc: “Anh là đàn ông ư, không phải điện thoại à?”

- Anh cảm giác hình như em hiểu lầm anh cái gì đó.

Bách Hạc ôm tôi, đè tôi lên giường, cúi xuống hôn môi tôi.

Ngay vào khắc tôi tưởng sẽ đến bước tiếp theo, anh bỗng r3n rỉ rồi lăn ra khỏi người tôi.

- Không được không được không được.

Tôi hoàn hồn khỏi cơn mê man: “Anh... Không được?”

Tôi chưa từng xử lí những chuyện như thế này nên cũng không biết an ủi anh ra sao: “Chắc chắn là do điện thoại có vấn đề, anh đừng nản chí, sẽ ổn thôi. Với cả anh yên tâm, em không chê anh.”

Bách Hạc sửng sốt, đỏ bừng từ cổ đến gò má: “Anh không nói là anh không được, anh bảo cái đấy không được!”

Có gì khác nhau sao?

Anh thở dài: “Anh không biết mình có thể ở bên em được bao lâu, cũng không thể vô trách nhiệm như vậy…”

Anh nói xong tôi mới sực vỡ lẽ, cũng rơi vào thinh lặng.

Lời nói của người thợ hôm nay tựa như một tảng đá đ è xuống chúng tôi, nặng trĩu.

Mãi sau tôi mới ngoắc ngoắc ngón tay anh, thủ thỉ: “Em không ngại đâu.”

Ánh mắt Bách Hạc sáng lên, cúi đầu hôn chụt xuống môi tôi: “Anh không hi vọng một ngày nào đấy em sẽ hối hận.”

Tôi muốn nói rằng, bỏ lỡ anh thì tôi mới hối hận nhưng cuối cùng tôi cũng không cất lời.

Con người mà, dù sao cũng phải có đôi chút nhớ nhung mới cố gắng sống tiếp được, đúng không nào?

Tôi bị đánh thức vào ban đêm bởi những tiếng rên khe khẽ. Người ngủ bên cạnh tôi chau mày, dường như anh đang nói gì đó.

Tôi nín thở, nghe loáng thoáng được câu anh nói: “Nhanh nhanh nhanh, vẫn còn cơ hội.”

Sau đó, gương mặt anh càng ánh lên nỗi đớn đau, dường như còn có nước mắt tuôn trào.

- Bách Hạc, Bách Hạc?

Tôi lay anh dậy: “Hình như anh gặp ác mộng.”

“Anh ư?” Anh cau mày: “Anh không nhớ gì cả.”

Tôi xoa đầu anh: “Thế đừng nhớ nữa.”

Mấy hôm sau, tôi quyết định đi gặp Hứa Diệu. Truy hỏi anh về nguồn gốc của cái điện thoại này.

Sau khi Bách Hạc biết tin, anh lại không đồng tình: “Em đi gặp thằng đểu đó thì hỏi được cái gì?”

- Em hết thích anh ta rồi.

Tôi thấu hiểu nỗi lo lắng của Bách Hạc: “Thực ra hôm ấy anh nói đúng, với anh ta, em chỉ là lốp xe dự phòng, nếu không đã chẳng có chuyện giấu em mà đi hẹn hò với Lâm Lâm rồi.”

- Thầy bói nói rồi, có nhân ắt có quả, em không biết đi gặp anh ta có ích gì hay không, em chỉ biết em phải làm chuyện này để cho mình không phải hối hận.

Hứa Diệu vô cùng vui sướng khi tôi chủ động gặp anh, nhưng đến khi tôi hỏi về chiếc điện thoại thì anh ta lại tránh né rõ ràng.

- Công ty tặng thôi.

Đúng lúc đấy đồng nghiệp Hứa Diệu đi ngang qua, trêu chọc: “Từ bao giờ công ty mình lại có đãi ngộ xịn xò như này, tặng cả điện thoại?”

Lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt anh ta tối sầm đi.

“Em chỉ muốn biết anh mua nó ở đâu thôi.” Giọng tôi sốt sắng: “Xin anh hãy nói cho em đi.”

Hứa Diệu bị tôi dồn ép: “Em không muốn thì cứ trả lại cho anh, đã nhận quà rồi còn hỏi chỗ mua để làm gì?”

Tôi đỏ mặt vì lời nói của anh, đành phải rời đi. Không nhận được thông tin hữu ích nào nhưng phản ứng của anh khiến tôi nghi ngờ. Tôi cảm giác anh đang nói dối tôi chuyện gì đó.

Ngay khi manh mối bị đứt gãy, tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ ngân hàng. Nhân viên nói rằng mấy tháng trước, tài khoản ngân hàng của một vị khách đột nhiên xuất hiện một số giao dịch đáng ngờ. Khi điều tra, địa chỉ gửi hàng của người mua được xác định là địa chỉ của tôi nên họ muốn tìm hiểu sự việc với tôi.

Tôi vừa nghe xong đã hiểu ra ngay, “kẻ tiêu tiền như rác” mua sạch giỏ hàng cho tôi đã mò đến cửa rồi.

Sau khi Bách Hạc nhận được tin, anh nhất quyết muốn tự mình đến đó.

- Anh định giải thích thế nào, nói xin lỗi với người ta rồi bảo tôi là điện thoại thành tinh à?

Khuôn mặt Bách Hạc áy náy vô cùng.

Tôi dỗ dành: “Không sao đâu, nợ bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn không chắc lắm. Tôi sợ Bách Hạc vẫn chưa ra ngoài nên tôi đã đi trước.

Hai bên hẹn nhau ở phòng VIP của ngân hàng, khi bước vào, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề. Ngoại hình trông hao hao Bách Hạc.

Thái độ của anh rất khách sáo: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi, em đừng căng thẳng quá.”

Tôi gật đầu.

Anh nhờ nhân viên ngân hàng in bảng sao kê và đưa cho tôi: “Chuyện là thế này, hiện giờ em tôi vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, nhưng mấy tháng trước thẻ ngân hàng của nó lại xuất hiện một loạt giao dịch nên tôi đã nhờ người kiểm tra giúp, kết quả hiển thị ra địa chỉ nhận hàng của em. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, em… Có quen em trai tôi không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên nằm ở góc trên bên trái của bảng sao kê ngân hàng, người tôi bắt đầu run nhẹ.

- Em anh tên là Bách Hạc?

Người đàn ông gật đầu.

Nước mắt tôi chảy dài.

Bách Hạc là người, không phải ma!

Hết chương 3.
Bình Luận (0)
Comment