*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: Jane
Lúc Hà Tử Vi mở mắt ra chỉ cảm giác cả người cứng nhắc, huyệt thái dương đau nhói từng cơn khiến suy nghĩ của cậu đình trệ, cậu nhắm chặt mắt lại, tính ngồi dậy mới phát hiện tình huống không đúng, từ trên xuống dưới cả người cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, hai tay và hai chân bị người tách ra, dùng băng keo trong suốt quấn chặt dán trên bốn cái cột giường. Giãy giụa mãnh liệt khiến ván gỗ dưới giường phát ra tiếng kẽo kẹt, thế nhưng hiệu quả chẳng thấm vào đâu.
“Tỉnh?” Đáy lòng Hà Tử Vi thoáng hồi hộp. Đường Chu ngồi trên giường đối diện, bưng nửa bát cháo trứng muối thịt nạc thong thả ăn, thấy cậu nhìn sang thì nuốt cháo xuống hất cầm về phía cậu: “Thích không? Băng keo dán bưu kiện đấy”. Dứt lời lại cười nhạo một tiếng: “Cậu có thể mong đợi, lát nữa chúng ta sẽ chơi một trò thật thú vị.”
Đường Chu bật đèn bàn, rèm cửa sổ khép kín khiến trong phòng có chút tối tăm, nhưng từ khe hở nhìn ra ngoài thì trời đã sáng choang. Lý Tín Hiệt và Tôn Thời Triều đều là dân bản địa, nếu không có chuyện gì đột xuất sẽ kiên trì về nhà cuối tuần, đương nhiên tuần này cũng chẳng ngoại lệ.
Cuối tuần, say rượu, hai người, hoàn toàn thiên thời địa lợi nhân hòa, mặc kệ đây có phải là cố ý trả thù hoặc hứng thú nhất thời hay không, Hà Tử Vi cảm thấy hôm nay mình nhất định sẽ bỏ mạng ở đây. Trong lòng Hà Tử Vi đã chào hỏi hết tổ tiên ba đời nhà Đường Chu mấy lần rồi, mà vẫn nghĩ mãi không ra. Thế là chợt nảy sinh ý định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, song giờ phút này ngay cả động tác quỳ xuống đất cũng chả làm được.
Hà Tử Vi chỉ có thể liều chết nhìn Đường Chu chằm chằm, hi vọng đối phương có thể nhận ra ánh mắt sắc bén đầy chính nghĩa của mình mà hoàn lương, đương nhiên người trong cuộc kia cũng không có tư tưởng giác ngộ cao như vậy. Đường Chu hứng chịu hai ánh mắt đó rút tờ giấy ở trên bàn học lau miệng, cột chặt bao đồ ăn thừa ném vào thùng rác, lật tung cái bàn xốc xếch lộn xộn của Hà Tử Vi tìm đồ, một lát sau lôi được cái dao rọc giấy, khẽ rạch vài đường trên mặt vở, rồi cầm cán dao đến chỗ Hà Tử Vi.
Hà Tử Vi lập tức vùng vẫy, nhảy đành đạch trên ván giường y như cá trên thớt: “Đường Chu, cậu tính làm cái gì?! Cởi trói cho tớ! Đây là giam giữ trái phép!”
“Có muốn tớ báo cảnh sát giúp cậu hay không?” Đường Chu hừ lạnh một tiếng, cắt ngang câu trả lời của Hà Tử Vi: “Là cái này đúng chứ?”
“Hả?” Hà Tử Vi chưa hiểu hướng phát triển của kịch bản, lập tức ngẩn người lặp lại: “Cái này là cái gì?”
“Dao dùng để rạch hộp bưu kiện của tớ, hẳn là nó nhỉ.”
Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng khẳng định, Hà Tử Vi khóc không ra nước mắt, xé bưu kiện với cái dao kia thì lan quyên méo gì?!
Đường Chu quan sát biểu cảm trên mặt Hà Tử Vi, bình tĩnh nói: “Ồ, xem ra là cái này. Vậy chúng ta bắt đầu trò chơi đi.”
Hà Tử Vi bị Đường Chu dùng sức giữ chặt nửa người trên, mắt thấy hắn cầm con dao lướt xuống nửa người dưới của mình, lập tức sợ hãi hét ầm lên: “Đường Chu! Đường Chu cậu tính làm gì thế? Cậu đừng manh động có gì từ từ nói!”
Đường Chu đè lại cái chân đang giãy dụa kịch liệt của Hà Tử Vi xuống: “Đậu má đừng có nhúc nhích! Còn cử động thiến luôn dưa leo của cậu!”
Cả người Hà Tử Vi chợt cứng đờ, cậu cảm giác được lưỡi dao rọc giấy sắc bén đang kề sát dương v*t mình, kim loại cực kì lạnh buốt dán vào nơi đó, cảm giác sợ hãi từ đầu dây thần kinh tập kích về phía đại não, sau đó dưới loại tác động khiến người ta run sợ hồi hộp này, cậu phát hiện mình cương rồi, giống như bị điện giật, càng sợ hãi khoái cảm càng mãnh liệt, thân thể hoàn toàn mất tự chủ, đầu óc trống rỗng, chỉ có hưng phấn kéo dài không ngớt là chân thật, y hệt cơn sóng khí thế hung hăng cuốn sạch lấy cậu.
Có lẽ là hai mươi giây, có lẽ là một phút, thời gian bao lâu cũng chẳng quan trọng nữa, Hà Tử Vi chỉ biết là, thời điểm cậu phản ứng lại, đã bắn tinh xong rồi, dưới tình huống không hề có bất kỳ sự đụng chạm nào. Tinh dịch của Hà Tử Vi rất nhiều, chất lỏng màu sữa sền sệt phun ra ngoài từng chút từng chút một, cả buổi sau mới ngừng, quần lót thấm ướt mảng lớn, khiến màu xanh lam đậm trông càng giống với màu đen hơn.
Người dưới thân đột nhiên cao trào để lộ vẻ mặt ngơ ngác, Đường Chu nhất thời cũng chả biết phản ứng sao cho hợp lý dưới tình huống bất ngờ này, chỉ có thể nhìn gò má Hà Tử Vi nóng dần lên vì xấu hổ sau khi tỉnh táo lại, làn da trắng nõn trở nên đỏ bừng. Qua một lúc Đường Chu mới hỏi: “Cậu bắn?” Giọng điệu phức tạp, không phân biệt nổi là do kinh ngạc hay là kết luận hiện trạng.
Hà Tử Vi không nói lời nào, cậu chỉ xoay mặt úp vào tường. Có một số người sẽ sinh ra tính khoái cảm dưới tình huống hồi hộp hoặc sợ hãi, trước kia Hà Tử Vi đã từng trải qua một lần, hồi thi môn vật lí cuối kì lớp mười một cậu lỡ ngủ gật, chưa kịp làm hết bài, cậu phải hứng chịu khoái cảm xâm nhập đến choáng ngợp ngay trước mặt mọi người, may mà mùa đông mặc quần áo dày, mới tránh khỏi lúng túng. Mà lần này, lại là giữa ánh mắt kì dị của Đường Chu, cậu cảm giác được đường nhìn ấy muốn thiêu bỏng cậu.
Đường Chu thấy cậu như vậy cũng chả thèm để ý, cúi đầu tiện tay gảy núm vú Hà Tử Vi mấy cái, rõ ràng phát hiện người dưới thân co rúm một chút, mấy giây sau núm vú phồng lớn gấp đôi, run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, chẳng khác gì đóa mai đỏ nở rộ trên làn da trắng tựa men sứ. Đường Chu khẽ mỉm cười, như thể lúc tẻ nhạt tình cờ tìm ra món đồ chơi thú vị, tiếp tục nắn bóp lúc nặng lúc nhẹ, mũi Hà Tử Vi bắt đầu hô hấp gấp gáp, đột nhiên quay mặt sang nhìn hắn, cảm giác xấu hổ vì bắn tinh còn chưa biến mất, chỉ có thể dùng thẹn quá hóa giận che giấu: “Đường Chu cậu là biến thái hả!”
Mai đỏ
“Thầy phụ đạo tìm tớ khắp nơi để chửi.” Đường Chu đứng dậy ngắm nghía dạo rọc giấy, dùng lưỡi dao móc một góc quần lót của Hà Tử Vi lên, nói chuyện chả liên quan gì đến nhau: “Cậu định đền bù cho tớ thế nào?”
Hà Tử Vi cắn môi dưới hít sâu một hơi, vụ này mà không giải quyết thì coi bộ không xong rồi: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Hay tớ mua vài hộp bao cao su về đưa cậu xé ha?”
“Ý kiến hay đấy.” Đường Chu dời khóe mắt xuống liếc cậu, trên tay dùng chút sức, lưỡi dao lập tức cắt đứt vải vóc, chất lượng quần lót rõ ràng không tốt lắm, dần dần bị xẻ thành cái miệng lớn, dường như Đường Chu cảm thấy làm việc theo thứ tự hơi nhàm chán, bèn ném dao rọc giấy đi, hai tay siết chặt chỗ rách kéo cái roạt sang hai bên, quần lót Hà Tử Vi dứt khoát đi đời nhà ma.
Tinh dịch vừa mới bắn còn dính trên vải vóc, bụng dưới cũng nhớp nháp cả mảnh nom hết sức dâm mỹ, Đường Chu có vẻ hài lòng gật đầu, đứng dậy rút điện thoại di động ra: “Khỏi cần phiền toái như vậy, bưu kiện mở cũng mở rồi, trùng hợp chỗ tớ quen đang thiếu trai bao, giờ đúng dịp gởi mấy tấm ảnh nude của cậu, lại cho ông chủ thêm cái đánh giá năm sao.”
Chờ đến lúc Hà Tử Vi muốn mở miệng ngăn cản, Đường Chu đã chụp xong mấy tấm rồi, bởi vì da dẻ nam sinh quá trắng, nên màu sắc vùng kín cũng nhạt, dương v*t không coi là nhỏ lại khá thanh tú, Đường Chu bị ma xui quỷ khiến cầm lấy tuốt vài lần, ngón cái mạnh mẽ xoa ấn trên đỉnh lỗ nhỏ, Hà Tử Vi chưa kịp đề phòng chuyển biến bất ngờ nên bật ra tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, thân thể mãnh liệt giãy giụa.
Hà Tử Vi chống cự, nhưng chỉ làm cho thân dưới ma sát kịch liệt với bàn tay thanh niên hơn hơn, lòng bàn tay thanh niên có vết chai, ắt hẳn là do luyện xà đơn hoặc bị mài khi dùng dụng cụ, lúc tuốt mạnh vừa đau vừa kích thích, khoái cảm bên trong tê dại cả da đầu, cậu mất kiểm soát cương cứng.
“Đậu má cậu buông tay! Á…” Hà Tử Vi cắn chặt môi dưới, thở dốc kịch liệt tràn ra khỏi xoang mũi, động tác trên tay Đường Chu vừa nhanh vừa mạnh, trên mặt lại chẳng có biểu cảm dư thừa, dáng vẻ vẫn giống như bình thường nhìn cậu, lạnh lùng châm chọc, bây giờ còn có trả thù hoặc thứ gì khác, tầm mắt của cậu bị tình dục hun đến thoáng mơ hồ, bèn quay mặt nhắm mắt tự giận chính mình.
Có lẽ vì đã bắn lúc trước, thời gian lần này của Hà Tử Vi kéo dài hơi lâu, Đường Chu nhìn chằm chằm Hà Tử Vi mười mấy phút, dương v*t nóng bỏng của đối phương phồng lớn trong tay hắn, thân thể dần toát ra lớp mồ hôi mỏng, để lộ chút ánh sáng trong suốt, người dưới thân bị khoái cảm thiêu đốt, cả lồng ngực và cổ đều bị nhuộm hồng. Đường Chu dùng ánh mắt vuốt ve từng tấc da thịt tinh tế của người dưới thân đang nỗ lực kìm nén rên rỉ lẫn thở dốc, cảnh tượng trước mắt không hề khiến người ta ghét bỏ, thậm chí, đối phương có cảm giác khi nằm trong tay của hắn khiến hắn cảm thấy hưng phấn bí ẩn. Đường Chu phát hiện bản thân có chút mê muội, hắn bỗng nhận ra hình như mình cũng hơi cương rồi.
Đường Chu chợt nhớ tới lần duy nhất phòng ngủ xúm lại xem phim hành động tập thể hồi mới vào đại học, là của một nữ diễn viên khiêu dâm Nhật Bản nào đó, ngực tấn công mông phòng thủ. Ngồi xem hơn một giờ, lúc chiếu tới đoạn giữa, Hà Tử Vi bèn nghẹn đỏ mặt bật dậy đi phòng vệ sinh, khoảnh khắc Đường Chu vô tình nhìn lướt qua cậu, chợt bắt gặp một đôi mắt ướt át, quét sạch sành sanh phong cách u ám ngày thường.
Cảm giác được đối phương sắp cao trào, Đường Chu gỡ một cái bao cao su tròng lên, mở chế độ chụp hình. Hà Tử Vi khàn khàn rên rỉ phóng tinh, không sền sệt bằng ban nãy, nhưng vẫn rót đầy chóp đỉnh hẹp của bao cao su.
Đường Chu cầm điện thoại tùy ý chụp vài bức, nhìn sơ không hài lòng lắm, lại cố ý mở chế độ phát sáng, tách tách, giơ ra ngay trước mắt Hà Tử Vi để cậu nhìn. Ba chữ “khách làng chơi” vô cùng rõ ràng hoàn mỹ, hắn nghĩ phen này Hà Tử Vi sắp tức chết rồi, nhưng ngoài dự đoán chính là, Hà Tử Vi chẳng nói lời nào.
Đường Chu giương mắt nhìn cái ót của Hà Tử Vi, mái tóc phía sau bị mồ hôi chảy bết dính từng sợi vào nhau, nam sinh chẳng thèm nhúc nhích, nghiêng đầu về một phía che khuất biểu cảm, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy khóe mắt bên trái ửng đỏ, lông mi ướt nhẹp, vẫn còn sót lại chút nước mắt. Ban đầu Đường Chu cứ ngỡ là nước mắt sinh lý, mãi đến khi đột nhiên phát hiện bả vai Hà Tử Vi khẽ run, mới bắt đầu ý thức được Hà Tử Vi đang khóc.
Đường Chu lập tức xoay đầu nam sinh lại, Hà Tử Vi hung dữ nguýt hắn một cái, sau đấy bèn nhắm tịt mắt, nước mắt vẫn cứ rơi xuống cuồn cuộn, ga trải giường dần dần bị thấm ướt một bãi nhỏ.
Bỗng dưng Đường Chu có chút lúng túng, suốt ba năm qua Hà Tử Vi không châm chọc khiêu khích thì cũng là bất đồng ý kiến, luôn là bộ dạng chanh chua khắc nghiệt, đừng nói là khóc, thậm chí ở trong ấn tượng của hắn còn chẳng lộ được mấy cái mặt mày tươi cười. Bất thình lình vỡ òa thế này đúng là có chút kinh dị, chớ nói chi chuyện này còn do chính hắn gây ra.
Đường Chu cảm thấy mình trả đũa hơi quá đáng, đành phải vớt vát rút khăn giấy lau sạch tinh dịch trên người nam sinh, sau đó giúp cậu nhặt quần lót tơi tả lên che lại. Giọng điệu có chút giễu cợt mở miệng: “Đến mức đó luôn hả? Khóc cái con khỉ khô, giống hệt đàn bà, tuốt ống cho cậu cậu không thoải mái sao?”
Cũng chả rõ chữ nào chọt trúng tim đen Hà Tử Vi, dường như cậu muốn phản bác một chút, nhưng vừa mở miệng lại không nhịn được bật khóc, cả người kích động run rẩy, nấc cụt liên tục, thút tha thút thít từng hồi, cậu chửi bậy đứt quãng: “Cậu — đậu xanh rau má — câm, câm mồm —”
Giọng mũi dày đặc đan xen tiếng khóc nức nở rõ ràng chẳng uy hiếp được ai, làn da nam sinh cực kì trắng trẻo, giọt lệ dọc theo khóe mắt chảy vào trong tóc mai thưa thớt. Đường Chu đột nhiên cảm thấy Hà Tử Vi thế này hình như có chút đáng yêu tiềm ẩn, hoặc chắc hẳn là do đầu óc của mình có vấn đề thôi.
Hắn rón rén cắt băng keo quấn trên cổ tay Hà Tử Vi, còn chưa kịp nói gì, nắm đấm lập tức thẳng tắp chào hỏi tới trước mặt hắn, Đường Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ được, mạnh mẽ ép trở về. Quả nhiên đầu óc của hắn có vấn đề mới cảm thấy loại tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi giống Hà Tử Vi đáng yêu!
Vốn dĩ toàn thân Hà Tử Vi đều cứng đờ vì phải duy trì một tư thế trong suốt thời gian dài, vừa rồi giận quá mất khôn mới vung ra được một quyền, bấy giờ cả người lập tức đau nhức mệt mỏi. Đường Chu phải ngăn cản cú đấm ban nãy của cậu, đè hết cả nửa người trên thân cậu, ánh mắt sắc bén nhìn cậu chằm chằm dưới khoảng cách chưa tới ba mươi centimet, như thể muốn khoét cả cái động trên mặt cậu vậy. Hà Tử Vi công kích vũ lực thất bại bèn chuyển sang công kích tinh thần, cậu quật cường mở miệng oán hận, vẫn còn chút thút tha thút thít nức nở: “Cái thứ cô hồn các đảng hà bá đụ… Phắn ngay cho bố… Lăn xuống mau…”
Đường Chu quả thực giận quá hóa cười, hắn thờ ơ nhìn người trước mắt, hai người chưa từng giáp mặt nhau ở khoảng cách gần thế này, quan sát một chút, lần đầu tiên Đường Chu phát hiện ra hình như Hà Tử Vi vén tóc mái lên còn rất dễ thương.
Đường viền lông mày bằng phẳng nhưng khá mỏng hẹp, mọc trên mặt nam giới thì có chút nữ tính, đôi mắt hơi hẹp dài, đuôi cong lên, mỗi lần liếc mắt nhìn người khác đều trông hết sức ngứa đòn, nhưng giờ phút này khóe mắt ửng hồng còn chưa phai, để lộ mấy phần ngụ ý tình sắc, ánh mắt mờ mịt mở to, khiến ngũ quan hơi nhạt nhẽo ngày thường hiện rõ nét quyến rũ diễm lệ. Lúc này còn cố gắng tỏ vẻ hung ác, dở dở ương ương lại đầy ắp cám dỗ. Sống mũi không cao lắm nhưng rất thanh tú, bờ môi rất mỏng nhưng non mềm hồng hào, nom vô cùng ướt át, bờ môi hé mở, lồng ngực thỉnh thoảng phập phồng thút thít một chút, một giây sau lại liên tục văng phụ khoa hết sức khó nghe.
Đường Chu cảm thấy cái miệng này dùng để khẩu nghiệp thì có chút phí của trời, miệng xinh nên dùng để… Dùng để làm gì nhỉ? Đường Chu tạm thời cũng chưa nghĩ ra được, Hà Tử Vi giãy giụa ngày càng dữ dội, thêm chút nữa là có thể thoát thân rồi, mồm mép vẫn luôn bận rộn phun ra vô số tạp âm khó nghe, khiến đầu óc hắn cực kì choáng váng bực bội. Thế là hắn gia tăng lực độ đè chặt người dưới thân, tức tốc cúi đầu hôn xuống. Khoảnh khắc bờ môi chạm vào nhau mềm mại kỳ lạ, mang theo ẩm ướt bồng bềnh, hắn không tự chủ được cắn nhẹ một chút, giây phút đó hắn nghĩ, cái miệng này hẳn là dùng để hôn.
Cứ như vậy trong chớp mắt, Đường Chu nhận ra hắn bị Hà Tử Vi kích thích, mặc dù trong lòng hết sức bài xích tình cảm với đối phương, nhưng về mặt sinh lý lại xuất hiện tiềm thức dục vọng.
Hắn như thể bị ý nghĩ này dọa sợ, bỗng dưng giật bắn lui về sau một bước dài.
Trong lúc nhất thời Hà Tử Vi cũng quên khóc quên chửi rủa, đại não ngưng trệ cứng ngắc thật lâu, lại có chút phản ứng không kịp, cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn khuôn mặt vô cảm của Đường Chu, mấy lần định mở miệng nói, cuối cùng chỉ nhả ra được một câu: “Đm Đường Chu cậu có bị hâm không!”
Đường Chu nhìn cậu giống như nhìn rác rưởi mà đáp: “Tớ đổi ý, khách làng chơi có vẻ không chuộng kiểu cậu lắm, tốt nhất vẫn nên đăng lên diễn đàn trường học đi.”
“Đậu má thích đăng thì cứ đăng! Bố cóc sợ!” Hà Tử Vi giận phát run.
“Được.” Đường Chu gật đầu.
Mắt thấy đối phương thực sự truy cập diễn đàn trường học bắt đầu soạn bài viết, Hà Tử Vi nhào qua ôm chặt cánh tay Đường Chu, âm điệu khẽ run rẩy, giống như sắp bật khóc: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?! Tớ biết lỗi rồi mà! Chỉ mới lỡ lời một lần cậu có cần phải làm đến mức này không?”
“Một lần? Cậu bịa đặt tin đồn thất thiệt về tớ kể ba ngày ba đêm chưa hết, hay là chúng ta cẩn thận đếm lại xem? Cậu nói xạo nhiều như vậy, dù sao tớ cũng nên ngồi vững hình tượng đó một lần chứ.” Đường Chu cười lạnh nói tiếp, “Không muốn tớ công khai đúng không, cũng được, cậu cứ đưa mông cho tớ chịch, chừng nào sử dụng xong mấy hộp này, lúc ấy coi như thanh toán xong.”
“Mơ đi cưng!”
“Vậy được thôi, bây giờ tớ sẽ tạo topic, cậu tự chọn.” Đường Chu thờ ơ nhíu mày, biểu cảm bình tĩnh mà nghiêm túc, chẳng mảy may nhìn ra chút thủ đoạn độc ác hay ham muốn trả thù nào, tốc độ gõ chữ của hắn rất nhanh, mắt thấy đã đến bước upload hình lên diễn đàn, chuẩn bị gởi thật, Hà Tử Vi quyết liều chết tới cùng hét to: “Tớ đồng ý! Tớ đồng ý cậu.”
“Đồng ý rồi?” Đường Chu như thể có chút tiếc nuối, nhìn một lát mới cất di động vào, “Thời gian địa điểm số lần tớ quyết định, cậu không có quyền từ chối.”
“Vậy ảnh đâu?” Hà Tử Vi sốt ruột hỏi.
“Sau khi dùng xong đống bao tớ sẽ xóa toàn bộ, nói được thì làm được.” Dứt lời Đường Chu bèn đạp cửa ra khỏi phòng ngủ.
“Đệt!” Hà Tử Vi mắng to về phía cánh cửa lay động, sau đó ngẫn ngờ ngồi trên giường, vẫn chưa thông hết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu xoa xoa vết đỏ bị ghì trên cánh tay, nghĩ lung tung ban nãy giãy dụa quá dữ dội, nói không chừng ngày mai mấy dấu này sẽ biến thành máu bầm mất.
Vô duyên vô cớ xảy ra quá nhiều chuyện, Hà Tử Vi chỉ thoáng cảm giác được, quan hệ giữa cậu và Đường Chu sau này sẽ càng thêm phức tạp, mà cũng thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.