34.
Phu quân muốn đưa ta trở về nước Chu.
Ta không muốn quay về, nhưng Tiểu Đào lại rất hào hứng. Nàng nói nàng muốn quay về để rửa sạch nỗi nhục trước đây.
Ta không hiểu nàng có ý gì.
Đội ngũ trở về nước Chu rất rầm rộ.
Ta không biết tại sao phu quân lại mang theo nhiều hành lý như vậy, phải dùng tới ba mươi chiếc xe ngựa mới chở được hết.
Quả nhiên hết liệt rồi thì khí phách cũng thăng lên.
Đến nước Chu, là hoàng huynh của ta và Lâm Thù Nguyên tiếp đón.
Hai người này nhìn thấy ta, mặt đầy vẻ khó tin. Thấy phu quân dìu ta, họ không vui nổi.
Không thể trách ta nha!
Tiểu Đào một hai nhất định phải cho ta ăn mặc thật đẹp.
Trên đầu đeo một đống trang sức, vừa xuống xe ta liền bị ngã. Mặt mũi lấm lem, quần áo bị hỏng, mắt cá chân bị trẹo. Sau khi thay quần áo, ta không thể đi được nếu không có phu quân dìu đỡ.
Ta rất vui khi được gặp hoàng huynh. Huynh ấy là người duy nhất không gọi ta là nhỏ ngốc. Nhưng huynh ấy không thân với ta, cũng không thân với các hoàng tỷ, hoàng muội trong hậu cung.
Chẳng qua năm ta tám tuổi bị rơi xuống hồ, là hoàng huynh đi ngang qua gọi người kéo ta lên.
“Hoàng huynh!” Ta rụt rè gọi.
Hoàng huynh khẽ gật đầu xem như đáp lại rồi nói với phu quân: “Vẫn luôn nghe đến đại danh của Cần Vương, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.”
Phu quân gật đầu, đáp lại vài câu, mỉm cười đầy thâm ý.
Trở về hoàng cung khiến ta cảm thấy không vui.
Ta và phu quân ở trong một biệt viện.
Tối nay phụ hoàng sẽ mở tiệc chiêu đãi ta và phu quân.
Ta sống ở đây nhiều năm, đây là lần đầu tiên được tham dự một bữa tiệc như thế. Ta có chút lo lắng nhưng Tiểu Đào thì không.
Tiểu Đào nói với ta, lần này ta trở về cùng Cần Vương, đừng nói ta ngốc, dù ta nổi điên trong bữa tiệc cũng không một ai dám lên tiếng.
Ta hỏi tại sao, nàng nói ta thật là đầu gỗ.
Nước Chu là chư hầu của Đại Uyên. Cho dù phụ hoàng của ta là quốc vương, còn Cần Vương chỉ là thân vương*, nhưng chàng không cần phải hành đại lễ với phụ hoàng.
(*thân vương: hoàng thân, thân thích của vua)Ta là người của Cần Vương, dĩ nhiên được thơm lây.
35.
Phu quân nói tối nay ta không cần chưng diện. Nhưng Tiểu Đào đã nói đây là cơ hội để ta nổi bật giữa đám đông.
Nàng ra sức trang điểm cho ta.
Nói thật là ta đã kinh ngạc đến phát ngốc khi nhìn vào gương. Thật sự đẹp quá!
Tiểu Đào nói bề ngoài của ta thuộc kiểu tươi sáng, uy nghi, mang đến cảm giác cao quý, đặt giữa đám đông, dù là nhỏ ngốc thì cũng có thể toát ra vẻ tôn quý độc đáo hút mắt từ cái nhìn đầu tiên.
Trang điểm xong, ta theo sát phía sau phu quân.
Tuy ta chưa từng dự tiệc nhưng ta biết phụ nữ phải ở sau đàn ông.
Dù cho mẫu hậu tôn quý đến mấy, bình thường đều ở phía sau phụ hoàng.
Ta thật sự muốn ở cùng một chỗ với phu quân.
Dường như chàng đọc được suy nghĩ của ta, đưa tay nắm chặt tay ta, song song bước vào đại điện.
Đây là lần đầu tiên ta chính thức bước vào đại điện.
Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi phía trên đại điện. Hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh ngồi ở bên.
Phía dưới là chỗ ngồi của nhiều văn võ bá quan.
Phụ hoàng và mẫu hậu nói đúng, ta thật sự không thích hợp đến đây, có quá nhiều người.
36.
Tư thế của phu quân thẳng tắp, ta cảm thấy hơi chột dạ.
Phải rồi! Cáo mượn oai hùm chính là như thế này.
“Gặp qua Chu Vương, Chu Vương hậu.”
Phu quân không cần hành đại lễ, cúi nhẹ đầu xem như hành lễ.
Ta vừa định quỳ lạy thì phu quân vội đỡ ta lên.
“Vương phi cũng giống như bản vương, phu thê một thể, tuy nàng là công chúa nước Chu nhưng cũng là vương phi của Đại Uyên ta, lễ này có thể miễn.”
Không… không cần quỳ?
Điều này thật tuyệt, chẳng trách Tiểu Đào nói ta có phúc.
“Cần Vương nói chí phải.”
Phụ hoàng mỉm cười với phu quân nhưng chưa bao giờ mỉm cười với ta.
“Khánh Dương ở bên Đại Uyên hết thảy thế nào?”
Phụ hoàng hỏi ta, nhưng lâu rồi không nghe phụ hoàng gọi ta là Khánh Dương nên ta có chút mông lung.
“Tốt chứ! Ăn ngon mặc đẹp! Không có người đánh tay, không có người phạt quỳ, cũng không có người gọi nàng là nhỏ ngốc.” Phu quân lạnh lùng đáp.
“Đúng đó, tốt lắm nha! Phụ hoàng còn cho con kẹo.”
Nghe ta gọi phụ hoàng, sắc mặt phụ hoàng của ta không được tốt.
Cảnh tượng khá là lúng túng, hoàng huynh phải đứng ra giải vây, dẫn theo văn võ bá quan đến hành lễ với phu quân.
Ta có cảm giác lần này phu quân đến đơn thuần chỉ vì muốn tính sổ.
“Bản vương và vương phi, phu thê một thể, tại sao các ngươi không hành lễ với vương phi?”
? Để hoàng huynh và hoàng tỷ hành lễ với ta?
Ta lắc đầu thật mạnh, xua tay, chuyện này là không thể!
Nhìn hoàng tỷ có vẻ không vui, mặt còn lạnh lùng, hoàng huynh thì cung kính hành lễ với ta và phu quân.
Ta lập tức đỡ hoàng huynh đứng lên.
Thấy hoàng huynh hành lễ với ta, các hoàng tỷ, hoàng muội cũng miễn cưỡng hành lễ.
“Tham kiến Cần Vương, Cần Vương phi.”
Ta định đi qua đỡ hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội đứng lên, nhưng phu quân nắm chặt tay ta, ta không đi được, đành ngồi nhìn bọn họ hành lễ với mình.
Bọn họ hành lễ xong thì tới lượt các văn võ bá quan, thân vương và quận vương theo sau.
Làm ta thấy ngại ngùng quá!
37.
Bữa tiệc bắt đầu.
Ta chăm chú nhìn các vũ công trong cung. Họ nhảy thật sự rất đẹp.
Ta vui vẻ ăn đồ phu quân gắp cho, không để ý tới hoàng tỷ đang trừng mắt nhìn ta, cũng không thấy ánh mắt đầy hứng thú của phu quân lướt qua người hoàng tỷ.
Phụ hoàng không ngừng giới thiệu với phu quân, nhưng ta thấy phu quân chỉ đang diễn cho có lệ.
Điệu nhảy kết thúc.
Phu quân không có hứng thú, vừa bóc vỏ tôm cho ta vừa nói: “Nhảy không đẹp bằng nàng.”
Cuối cùng cũng lộ ra mục đích đến đây.
Tiểu Đào nói trường hợp của ta gọi là hòa thân, tức là hoàng đế Đại Uyên chỉ vung tay một cái, ta được chọn gả vào Đại Uyên.
Phụ hoàng và mẫu hậu của ta căn bản không có tư cách để từ chối.
Tuy nhiên, danh phận của ta vẫn chưa được định, hôn lễ chưa được cử hành, thuộc diện ở tạm.
Mặc dù lúc đó tam hoàng tử bị liệt, nhưng ta vẫn thuộc dạng trèo cao.
Chẳng qua phu quân lên tiếng đã trực tiếp nâng cao địa vị của ta lên nhiều.
“Đại Uyên Tiêu Khể Hoàn xin hỏi cưới công chúa Khánh Dương của nước Chu.”
Phu quân đứng lên, nắm lấy tay ta, mặc dù là hỏi xin nhưng không có một chút ý tứ cầu xin nào cả.
Phu quân nói vậy là muốn viên phòng với ta? Sau này sẽ không hưu ta nữa?
Phụ hoàng và mẫu hậu có vẻ kinh hãi, một mực không nói gì.
Ta có chút lo lắng vội giơ tay lên, sợ phu quân hối hận.
“Con, con gả!”
Phu quân nhìn ta, lần đầu tiên cười rạng rỡ như vậy.
Mọi người đang có mặt, chỉ cần không ngu ngốc thì đều có thể nghe ra ý tứ của Cần Vương.
Cần Vương đến cửa hỏi cưới, chính thê vương phi chắc chắn là vị này. Nếu trong tương lai Cần Vương trở thành vua của Đại Uyên, sợ rằng vị này sẽ là vương hậu.
Đây… vua Đại Uyên đồng ý thật sao?
Nước Chu chỉ là nước nhỏ, công chúa còn là một nhỏ ngốc…
Phụ hoàng và mẫu hậu đều không dám lên tiếng.
Phu quân nói tiếp: “Lần này đến, một là vì mừng sinh nhật thứ mười sáu của Khánh Dương, hai là vì hỏi cưới.”
Nói xong, ba mươi rương quà được khiêng vào đại điện.
Thì ra là vậy, ba mươi rương này là dành cho ta.
Ta không nhịn được muốn mắng phu quân ngốc.
Dọc đường đi mang theo ba mươi rương đồ rất vất vả. Dù sao tất cả đều dành cho ta, để lại Đại Uyên không phải tốt hơn sao, mang theo đi đường rắc rối biết bao!
Tiểu Đào không khỏi mắng ta, người ngốc có phúc của người ngốc.
Cuối cùng phụ hoàng cũng lên tiếng.
“Cần Vương có thành ý như vậy, viên ngọc quý trên tay bản vương liền giao cho Cần Vương rồi. Từ nhỏ Khánh Dương đã nghịch ngợm, mong Cần Vương đừng chê bai.”
Ta là viên ngọc quý trong tay phụ hoàng khi nào vậy? Ta luôn cho rằng đám hoàng tỷ, hoàng muội mới đúng.
38.
Sinh nhật thứ mười sáu của ta vô cùng hoành tráng, còn hơn cả hoàng tỷ.
Lần đầu tiên ta nhận được nhiều quà như vậy. Ta rất hưng phấn.
Ngoài việc cho ta ba mươi rương đồ không rõ chứa gì bên trong, phu quân còn chuẩn bị một hộp nhỏ để mừng sinh nhật ta.
Đồ hiếm lạ gì vậy?
Ta mở ra xem, bên trong là kẹo ta thường hay ăn.
Ta vui vẻ ăn kẹo rồi lên giường nằm.
May là những lần sinh nhật trước đây đều tùy tiện trôi qua, nếu mọi thứ giống như hôm nay, phải tiếp nhiều người như vậy chắc mệt chết mất.
Tối nay còn có tiệc gia đình.
Ta thật sự không hiểu tại sao lại có nhiều tiệc như vậy.
Phu quân còn đặc biệt bàn với phụ hoàng tổ chức tiệc tối nay ở Ngự Hoa Viên.
Ngắm hoa, ngắm trăng, uống rượu. Nghe thì hay đó, nhưng ta sợ nhất là Ngự Hoa Viên. Bị chim công mổ, rơi xuống hồ sen, bị chó cắn. Tại sao mọi chuyện xui xẻo đều xảy ra ở Ngự Hoa Viên?
Ta khiếp sợ ngồi cạnh phu quân, trong khi chàng nói chuyện vô cùng thoải mái.
Ánh mắt của hoàng tỷ, hoàng muội nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
Ta hơi sợ, co rúm lại phía sau phu quân.
Chàng mỉm cười kéo ta ra: “Ở nhà mình còn sợ cái gì?”
Chàng lại quay sang nói chuyện với phụ hoàng.
“Hôm nay là sinh nhật của Khánh Dương, bản vương muốn tặng cho nàng một món quà, xin bệ hạ đồng ý.”
Lời này khiến mọi người không hiểu ra sao.
Ngươi muốn tặng cứ tặng, hà cớ gì ngươi tặng quà còn muốn người khác trả tiền!
Phụ hoàng đồng ý.
Phu quân thản nhiên nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn tặng cho Khánh Dương một chiếc quạt lông công để nàng giải nhiệt trong những ngày nóng bức.”
Mọi người vẫn chưa hiểu ý của chàng, nhưng sắc mặt của hoàng tỷ đã trở nên lạnh lùng, tỷ ấy hiểu rồi.
Ta túm lấy áo của phu quân, chớp mắt ý bảo ta không nóng!
Chàng phớt lờ ta, nói tiếp: “Bản vương biết trong Ngự Hoa Viên có một con công, là vật cưng của vương hậu, mong vương hậu đồng ý.”
Mọi người hiểu rồi, ý Cần Vương chính là: Khánh Dương sợ nóng, ta muốn tặng cho nàng một chiếc quạt, ta thấy con công được vương hậu nuôi không tồi.
Con công mổ ta trong Ngự Hoa Viên là vật mà mẫu hậu yêu thích nhất.
Lúc ta bị công mổ, mẫu hậu đau lòng một đoạn thời gian vì mấy cọng lông công bị ta nhổ.
Phu quân không sợ mất mạng, dám đánh chủ ý lên con công của mẫu hậu!
Ta quên mất, trong mắt phu quân, phụ hoàng và mẫu có lẽ chẳng là gì cả!
“Ta, ta không cần quạt!” Ta vội vàng nói.
Phu quân quay đầu lại: “Hả? Canh hầm thì sao ư?”
Ta choáng, ban đầu chỉ là nhổ lông, hiện tại trực tiếp thành thức ăn luôn rồi?
Lần đầu tiên ta phát hiện ra miệng lưỡi của phu quân còn trơn tru hơn cả phụ hoàng và mẫu hậu.
Dù mẫu hậu có thích con công kia đến mấy, phu quân nói xong vẫn sai người bắt lấy nó.
39.
Kẻ thù giáp mặt lườm đến đỏ mắt.
Không biết con công này có nhận ra ta hay không mà cứ đi đi lại lại quanh lồ ng.
Ta thấy nó cũng rất tức giận, mổ người cũng đau lắm chứ.
Phu quân chán ghét nhìn nó như thể nhìn thấy thứ gì kinh tởm lắm.
Con công trông rất đẹp, sao phu quân lại không thích nó?
Mẫu hậu đau lòng nhìn nó, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy ắt có cảm tình.
Phu quân lấy ra một cây châm bạc, đưa qua đưa lại, mỉm cười với ta.
“Ngự y trong phủ nói, dùng châm bạc tẩm thuốc châm vào, dù là người hay động vật cũng sẽ hôn mê. Chẳng phải nàng thích nhổ lông công sao? Cho nàng nhổ thỏa thích!”
? Nhổ thỏa thích?
Ta giật mình.
Phụ hoàng và mẫu hậu cũng giật mình.
Ngoại trừ ta, mọi người cuối cùng cũng hiểu.
Mục đích chuyến đi này của Cần Vương là để chống lưng, trút giận thay cho nhỏ ngốc là ta!
Ta ngơ ngác nhìn dáng vẻ đau lòng của mẫu hậu.
Ta kéo mạnh góc áo của phu quân: “Nhổ hết lông, nó sẽ tr@n trụi xấu xí lắm.”
Phu quân không kiêng nể gì hết: “Nó mổ nàng. Chẳng phải nàng từng nói sớm muộn gì cũng sẽ nhổ trụi lông của nó hay sao?”
? Hả? Ta kể cho chàng vui thôi mà, chỉ là nói giỡn. Ta là nhỏ ngốc, không đến mức so đo với một con công.
Hoàng huynh tiến lên một bước, cầu xin thay cho con công: “Hoàng muội, mẫu hậu nuôi nó suốt bảy tám năm, cũng có tình cảm. Nếu muội thích quạt lông công, hoàng huynh sẽ tìm cho muội một chiếc thật đẹp.”
Đây là lần đầu tiên hoàng huynh nói với ta nhiều lời như vậy.
Ta còn chưa lên tiếng thì phu quân đã lạnh nhạt từ chối.
“Một con vật nuôi bảy tám năm đã nảy sinh tình cảm, không biết tình cảm mẹ con hơn mười năm của vương hậu đối với Khánh Dương có bằng tình cảm dành cho con súc sinh này không.”
Sắc mặt của phụ hoàng và mẫu hậu đều không tốt.
Cần Vương chính là người thích bao che khuyết điểm.
Phụ hoàng biết mình đuối lý, không dám nói nhiều nhưng vẫn nhìn ta.
Đây là muốn ta ra mặt?
Ta nhìn phu quân.
Không ngờ phu quân lại ấu trĩ như vậy, còn so ta với một con công.
“Nó là chim, ta nhổ lông nó, đương nhiên nó sẽ mổ lại rồi!”
“Nàng không giận?”
Ta lắc đầu: “Ta nhổ lông nó, nó mổ ta, đạo lý hiển nhiên. Mẫu hậu có nhiều con gái. Ta vừa hiền vừa ngốc, người không yêu thương chăm sóc ta bằng những đứa con khác, đó là chuyện đương nhiên. Dù ta không vui nhưng cũng không oán hận.”
Phu quân mỉm cười lắc đầu, nói ta thật sự ngốc quá.
Dù nói ta ngốc, nhưng ta nghe ra trong đó không có ý mắng nhiếc ta.
Con công của mẫu hậu được cứu, nhưng phu quân vẫn đích thân nhổ một cọng lông đưa cho ta. Tất nhiên là bị mổ rồi.
Phụ hoàng và mẫu hậu kinh hãi không ít.
Phu quân đưa lông công cho ta, dịu dàng nói với ta: “Ta nhổ lông nó, nó mổ ta. Dù ta là hoàng tử vương gia hay là dân thường, dù ta ngốc hay bị liệt, nó đều sẽ mổ ta. Vậy nên nó mổ nàng không phải vì nàng ngốc.”
Ta nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường như có thứ gì đó tan chảy.
Năm đó sau khi ta nhổ lông công, mọi người vụng trộm nói vì ta là nhỏ ngốc nên con công mới mổ ta.
Hóa ra con công không chỉ mổ ta mà còn mổ phu quân.