Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 131

Editor: Puck -

“Thu Lam trưởng Công chúa cũng bị liệt tử này xúi giục đấy! Đường đường một Công chúa, lại làm ra chuyện bỉ ổi bậc này, quả nhiên là man di phiên bang!” Quý Thúc oán hận nói, đột nhiên đứng lên hất tay áo, “Hiện giờ ta phải đi tìm nó! Để cho nó thu hồi những lời đó!”

“Chính là như vậy! Đáng lẽ đều là người một nhà, cần gì phải tự giết nhau? Mọi người tin tưởng thương yêu nhau không phải rất tốt sao?” Trương thị không ngừng gật đầu, nhanh đi phân phó người chuẩn bị kiệu.

Không lâu lắm, Quý Thúc đã khí thế hung hăng giết tới phủ Dật Vương.

Quý Du Nhiên đã sớm có chuẩn bị, chính là ung dung chờ ở đó. Nhìn thấy ông ta tới, dịu dàng phúc thân: “Phụ thân đại nhân, đã lâu không gặp, ngài đã lâu không gặp rồi!”

“Tính toán sổ sách một lượt với ngươi luôn!” Quý Thúc trừng mắt liếc nàng, rồi chuyển sang Vân Phi Thành bên cạnh, miệng ngập ngừng mấy cái, cuối cùng gào to lên, “Liệt tử! Ban đầu ra đi không từ giã, bây giờ lại cống hiến vì nước địch, lại còn trợ giúp bọn hắn tấn công con dân của chính quốc gia mình, ngươi cũng xứng làm người của thiên triều Đại Lương!”

“Xin lỗi, Quý Tướng gia, hiện giờ bổn quan đã là người của nước Phong Lịch rồi.” Vân Phi Thành ngồi tại chỗ, bình tĩnh nhìn ông ta nói.

Quý Thúc hơi khựng lại, “Ngươi nói cái gì?”

Trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của Vân Phi Thành mang theo nụ cười nhàn nhạt, trả lời ông ta từng câu từng chữ; “Ta nói, ngay từ bảy năm trước, ta đã tiến vào nước Phong Lịch, năm năm trước cũng đã là người của nước Phong Lịch. Bây giờ, ngài đi tra hộ tịch nước Phong Lịch liền có thể tra ra được tên ta. Mà ở thiên triều Đại Lương, tên của ta chắc hẳn đã sớm bị gạch đi rồi?”

Quý Thúc ngẩn ra, lập tức lại lạnh mặt xuống: “Cho dù như thế nào, ngươi cũng là nhi tử của Quý Thúc ta! Là người huynh trưởng, ngươi chính là mặc cho người bắt nạt muội muội của ngươi như vậy?”

“Đúng vậy, là ta sai rồi. Cho nên, hiện giờ ta đã trở về, nhất định phải chặt làm trăm mảnh tất cả những kẻ đã từng bắt nạt muội muội của ta!” Vân Phi Thành lạnh nhạt nói, trong tròng mắt nhu hòa lại hiện lên một tầng u ám. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Quý Thúc lập tức biến hắn và mình nói không cùng một người, liền hét lớn một tiếng: “Ta nói là Thái tử phi muội muội của ngươi! Con bé sắp bị Thu Lam trưởng Công chúa mấy người các ngươi hại chết!”

“Thái tử phi?” Vân Phi Thành cười nhạo một tiếng, “Đó là thứ gì? Ta chỉ có một muội muội, đó chính là Du Nhiên.”

Quý Thúc nhìn hắn chằm chằm, “Có bản lĩnh ngươi lặp lại một lần nữa!”

“Muội tử của ta chỉ có một, tên của muội ấy là Quý Du Nhiên. Bất kỳ ai khác, quản hắn họ gì tên gọi là gì, là tiện chủng của ai, đều không có bất kỳ liên quan gì đến ta.” Vân Phi Thành nhẹ nhàng như mây trôi giải thích cặn kẽ, suýt chút nữa khiến Quý Thúc giận đến ngất đi.

Vân Phi Thành thấy thế, khóe miệng xinh đẹp khẽ câu: “Còn như bây giờ bên ngoài truyền đoạn hí khúc kẻ phụ lòng, không sai, là ta viết, thuận tiện còn lấy ra để muội muội chau chuốt một chút. Như thế nào? Phụ thân đại nhân, xem trò hề năm đó của ngài bày ra vô cùng nhuần nhuyễn đi?”

“Bây giờ chúng ta còn đang bàn luận, muốn viết chuyện xưa về phu thê các ngươi đối xử với ta như thế nào, các huynh muội không quan tâm ra sao, thậm chí sau khi ca ca ta rời đi, các ngươi thiết kế đánh tráo hôn sự của ta cho Thái tử phi, viết thêm mấy chuyện xưa truyền ra ngoài.” Quý Du Nhiên cũng thản nhiên nói tiếp.

“Ngươi dám!” Quý Thúc giận đến miệng cũng méo xẹo.

Quý Du Nhiên nghe vậy, cùng Vân Phi Thành giống như cười một tiếng, lại cùng nhìn về phía Quý Thúc. Mặc dù không nói gì, nhưng một đôi mắt cực kỳ tương tự của hai huynh muội đều đang rõ ràng nói cho ông ta biết –– bọn họ dám!

Dưới chân Quý Thúc nhất thời mềm nhũn, gần như ngã nhào.

Nhưng mà, đôi nam nữ kia còn vững vàng ngồi trên ghế, không hề có ý tứ đi tới đỡ ông ta.

Trong lòng lập tức nhíu chặt. Ông nắm chặt quả đấm; “Liệt tử! Liệt nữ! Quý Thúc ta sao lại sinh ra hai người các ngươi kẻ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa!”

“Chúng ta cũng vẫn luôn nghĩ, ban đầu mẫu thân chúng ta sao lại coi trọng ngươi đồ nam nhân mặt dày vô sỉ không tim không phổi? Lại còn dùng toàn bộ sản nghiệp của ngoại công tới lót đường cho ngươi?” Vân Phi Thành lạnh lùng phản bác.

Cả người Quý Thúc cũng bắt đầu run run, hiện giờ ngay cả lời nói ra cũng không rõ ràng rồi, “Các ngươi... Các ngươi...”

Chỉ có điều, Quý Du Nhiên cũng không định nghe ông ta lắp bắp, liền lành lạnh nói: “Quý Tướng gia, lão nhân gia nói xong chưa? Chưa nói xong mau nói, nói xong rồi thì đi nhanh đi, hai huynh muội chúng ta mới tụ họp một chỗ, còn muốn nói vài lời riêng tư!” dfienddn lieqiudoon

“Ngươi!” Quý Thúc lập tức chỉ đầu ngón tay về phía nàng.

Quý Du Nhiên dẩu môi: “Xem ra ngươi nói xong rồi!” Liền quay đầu lại kêu to, “Vương gia!”

“Ái phi!” Phượng Dục Minh lập tức bật ra.

“Ném người này ra ngoài cho ta!”

“Được rồi!”

Một bóng dáng hấp tấp bay qua ngay trước mắt, sau một khắc Quý Thúc đã không thấy bóng dáng.

Thấy thế, đuôi chân mày của Vân Phi Thành nhảy lên: “Dạy dỗ không tệ! Nghe lời muội nói như vậy.”

“Đó là đương nhiên!” Quý Du Nhiên cười hả hê.

Thấy nàng như vậy, một chút lo lắng nơi đáy mắt Vân Phi Thành lóe lên mà mất, thoáng qua liền cười đến vân đạm phong khinh, “Hiện giờ, bớt giận sao?” Nói thật, hắn cũng vừa mới đến đây. Vừa mới ngồi xuống thôi, Quý Thúc đã chạy đến, làm hại hắn còn chưa nói chuyện với Quý Du Nhiên, trước hết làm một trận với Quý Thúc.

Quý Du Nhiên le lưỡi: “Miễn cưỡng coi như tiêu mất đi!” Vốn đang định già mồm cãi láo một chút, nhưng huynh muội hai người đã khiến phụ thân đại nhân tức thành như vậy, ý nghĩ không mưu mà hợp đã lâu này khiến trong lòng nàng cực kỳ vui mừng, điểm không thoải mái duy nhất còn lại cũng sớm tan thành mây khói.

Vân Phi Thành thoải mái cười một tiếng: “Vậy thì tốt. Ta còn sợ cho đến bây giờ muội vẫn không muốn quan tâm đến ta!” Nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, “Muội muội, những năm này muội chịu khổ rồi.”

“Không có việc gì, dù sao muội cũng không để cho mẫu nữ kia dễ sống. Hơn nữa, tiếp theo khẳng định sẽ để cho bọn họ càng khó sống hơn.” Khóe miệng Quý Du Nhiên khẽ nhếch lên, hoàn toàn không lộ ra chút đau thương nào.

Vân Phi Thành hơi sững sờ, nhưng cũng không nói gì.

Quý Du Nhiên vội vàng hỏi: “Đúng rồi huynh thì sao? Tám năm này huynh sống như thế nào? Từ thiên triều Đại Lương đến nước Phong Lịch, còn chỉ trong thời gian ngắn leo lên vị trí Tể tướng, huynh nhất định rất vất vả đúng không?”

“Chỉ cần trong lòng có tín niệm, cũng không khổ cực.” Vân Phi Thành cười nói, nhưng vẫn đơn giản kể lại kinh nghiệm tám năm qua của hắn cho nàng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Mặc dù hắn nói hời hợt, nhưng từ đôi câu vài lời từ hắn, Quý Du Nhiên có thể nghe ra cảnh tàn sát khốc liệt ở trong đó. Trái tim bất giác treo lên cao, không nhịn được cầm tay của hắn: “Ca ca, vất vả cho huynh rồi!”

“Khụ khụ!”

Bất thình lình, hai tiếng ho khan kịch liệt truyền đến, tay Quý Du Nhiên run lên, vội vàng thu về.

Vân Phi Thành quay đầu lại cười khẽ; “Dật Vương gia, cổ họng của ngươi không thoải mái?”

Phượng Dục Minh bĩu môi, chạy tới kéo tay Quý Du Nhiên, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.

Tuyên bố quyền sở hữu đủ bá đạo như vậy. Vân Phi Thành cười nhạt, liền chuyển ánh mắt sang phía người thiếu niên đứng ngoài cửa kia: “Đây chính là đệ đệ mà muội nhận, chính là người nghe nói dáng dấp có vài phần tương tự ta?”

Tiểu Sơn vội vàng đi tới, cúi đầu kêu lên: “Ca ca.”

“Ừ.” Vân Phi Thành đáp một tiếng, đứng lên vòng quanh hắn quan sát một vòng, rồi cười hả hê, “Thần vận này ngược lại có được ba thành của ta năm đó, nhưng tướng mạo không bằng ta, tài hoa không bằng ta, thành tựu bây giờ cũng không bằng ta.”

Khóe miệng Quý Du Nhiên co rút mãnh liệt, “Ca ca, huynh tự phụ như vậy từ khi nào rồi hả?” Cho nàng cảm giác cùng một đức hạnh giống như Thái tử nước Phong Lịch đó.

Vân Phi Thành nhàn nhạt cười một tiếng: “Ta nói sự thật.”

Đầu tiểu Sơn lập tức cúi thấp hơn: “Ca ca nói không sai, khắp mọi mặt của đệ thật sự cũng không bằng huynh ấy.”

“Không phải là vì bây giờ tuổi đệ còn nhỏ sao? Chỉ cần đệ đọc sách tử tế, về sau thành tựu chắc chắn sẽ không thua kém huynh ấy đâu!” Quý Du Nhiên vội vàng an ủi.

Tiểu Sơn gật gật đầu, nhưng cũng không biết có nghe lọt tai hay không.

Vân Phi Thành thấy thế, không nhịn được suy sụp mặt xuống: “Muội muội, thì ra trong lòng muội, địa vị của ta đã thấp như vậy rồi hả?”

Quý Du Nhiên không nói gì. Hắn như bây giờ, càng ngày như một khuôn mẫu in ra với Sở Túc Lương rồi! Chỉ có điều, ca ca mình làm được, nếu phải so sánh với vị Thái tử kia, nhất định nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Quý Du Nhiên lại vội vàng an ủi mấy câu, lập tức nghe thấy tiếng ho khan khó chịu của Phượng Dục Minh.

Tất cả mọi người...

Tại sao nàng đột nhiên cảm thấy mình giống như một con quay vậy? Tất cả những người này đều biến thành hài tử chưa lớn, đều chờ đợi nàng đi trấn an?
Bình Luận (0)
Comment