Editor: Puck -
Vài ngày sau, chuyện xưa về Quý Bá còn chưa kết thúc, trong Kinh thành lại bộc phát ra một bát quái lớn siêu cấp ––
Năm nào tháng nào ngày nào, Thái tử điện hạ của bọn họ đồng ý lời mời tiến đến dịch quán của Thái tử nước Phong Lịch thăm hỏi. Hai người đánh cờ nói chuyện phiếm, càng tán gẫu càng vui mừng, hứng thú đến, bắt đầu nâng cốc nói cười. Thái tử nước Phong Lịch thậm chí còn gọi ái thiếp của mình ra ngoài mời rượu. Lần gọi này, lại có thể xảy ra vấn đề.
Uống đến say mèm, cũng không biết hai người uống hết bao nhiêu, cuối cùng Thái tử nước Phong Lịch dứt khoát lưu Thái tử Thiên triều Đại Lương ở lại dịch quán một đêm. Suốt đêm không nói chuyện, đợi đến sáng hôm sau, khi người hầu của Thái tử định đi vào phòng phục vụ hắn rửa mặt, lai phát hiện trong ngực Thái tử có một mỹ nhân người không mảnh vải che thân đang nằm. Mà mỹ nhân kia, nàng ta lại là ái thiếp của Thái tử nước Phong Lịch!
Lần này đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Khi phát hiện người mình hầu hạ không phải là Thái tử nhà mình, mỹ nhân choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là khóc lớn không thôi. Thái tử nước Phong Lịch thấy thế cũng hào phóng, vung tay lên đưa mỹ nhân cho Thái tử Thiên triều Đại Lương.
Nghe thấy lời ấy, mỹ nhân lần nữa rơi lệ, nói thẳng mình sinh là người của Thái tử nước Phong Lịch thì chết cũng là quỷ của Thái tử nước Phong Lịch, sẽ không bao giờ cùng bất kỳ kẻ nào nữa, nói xong liền đụng đầu luôn vào tường, ngay lập tức đi đời nhà ma. dinendian.lơqid]on
Ban ngày ban mặt, chuyện lại xảy ra ở trong dịch quán, bao nhiêu người trong dịch quán đều nhìn vào trong mắt. Vì vậy dĩ nhiên không gạt được, không quá nửa ngày đã truyền đi xôn xao trên dưới đế đô.
Hoàng thượng nghe nói, giận dữ, ngay mặt hung hăng khiển trách Thái tử một trận, phạt hắn cấm túc một tháng, cũng chủ động mà đề xuất lại đưa cho Thái tử nước Phong Lịch mười vị mỹ nhân làm bồi thường. Nhưng mà, sau khi Thái tử nước Phong Lịch rất phong độ cầu tình vì Thái tử, từ chối bồi thường của Hoàng đế, mà chủ động đưa ra: Hắn không có bao nhiêu cảm giác với Bình Cố Công chúa, hy vọng Hoàng đế có thể cho hắn đổi một đối tượng hòa thân.
Hổ thẹn trong lòng, Hoàng đế tự nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của hắn, lúc này hạ lệnh cho văn võ bá quan, hễ là tam phẩm trở nên mà trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi, tất cả đều đưa vào trong cung, đến cung của Thái tử nước Phong Lịch chọn lựa, còn hào phóng bày tỏ với Thái tử nước Phong Lịch, nếu hắn nhìn trúng không chỉ một, đều có thể để cho hắn mang đi, chỉ có điều nhiều nhất không thể vượt qua ba người. Trong lúc nhất thời, trong nhà quan viên tam phẩm trở lên lòng người bàng hoàng, tất cả đều liều mạng đính hôn cho khuê nữ nhà mình.
Nghe được tin tức như thế, Quý Du Nhiên cười nhạt vài tiếng, liền không nói thêm gì rồi.
“Thế nào, cảm thấy kết cục của Thái tử không đủ thảm sao?’ Ngồi ở đối diện nàng, Vân Phi Thành thản nhiên hỏi.
Quý Du Nhiên mím môi, “Không đủ.”
Vân Phi Thành cả cười nói: “Đó là đương nhiên. Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, định hoàn toàn đánh bại một người, một cước đạp hắn từ trên mây xuống tận đáy cốc không phải là cách làm sáng suốt nhất. Cực kỳ sáng suốt, đó chính là hết cước này đến cước khác, từ từ đạp hắn xuống. Đối với một người nghị lực ngoan cường, một sự đả kích nặng nề mà nói không đủ trí mạng. Nhưng mà, nếu đả kích lần lượt liên tiếp mà đến, từ từ đánh hắn từ nơi cao nhất rớt xuống đến nơi thấp nhất, lòng tự tin của hắn mới có thể từ từ sụp đổ, cuối cùng không thể đứng dậy nổi.” Sau đó, người này triệt để xong rồi.
Quý Du Nhiên trợn mắt há hốc mồm, “Huynh thật nham hiểm!”
Vân Phi Thành lắc đầu cười nhạt, “Chủ ý này không phải do ta nghĩ ra được.”
“Vậy là ai?”
“Thái tử điện hạ.”
Thái tử điện hạ này, đương nhiên là nói Sở Túc Lương rồi. Nghe thấy tên đó, sắc mặt Quý Du Nhiên lập tức cứng đờ, không nhịn được khẽ mỉm cười một cái. Thì ra là hắn,q ủa nhiên, nàng đã sớm phát hiện người kia không phải hạng tốt lành gì.
“Muội muội.” Đột nhiên, Vân Phi Thành khẽ gọi một tiếng.
Quý Du Nhiên quay đầu lại, liền đối diện với tròng mắt che một tầng u buồn mơ hồ của hắn, nhất thời ngực nhéo một phát, “Ca ca, sao vậy?”
“Muội bây giờ, hạnh phúc chứ?”
“Cũng không tệ!” Quý Du Nhiên cười nói, trao đổi một ánh mắt với Phượng Dục Minh bên cạnh, hai người liền rất vui vẻ mà bật cười.
Ánh mắt Vân Phi Thành lại âm trầm thêm, “Như vậy, nếu như ta nói muốn về sau để cho muội đều ở cùng với ta, để ca ca chăm sóc tốt cho muội, muội bằng lòng không?’
“Huynh định lưu lại sao?” Nghe vậy, trong mắt Quý Du Nhiên lóe lên vẻ vui mừng.
Vân Phi Thành ngẩn ra, Phượng Dục Minh vội vàng kêu to: “Ái phi có bổn Vương chăm sóc, không cần ngươi giúp một tay!”
Vân Phi Thành nhìn hắn, lại nhìn Quý Du Nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Ta vốn định như thế. Nhưng mà, Thái tử điện hạ không muốn buông tay, chỉ sợ ta không lưu lại được.”
“Nếu không ở lại thì quên đi! Huynh ở nước Phong Lịch phát triển tốt như vậy, để cho huynh bỏ xuống tất cả mà lưu lại muội sẽ đau lòng! Hơn nữa, chỉ sợ coi như huynh trở lại, cũng sẽ bị người ta đối xử như giặc bán nước, vậy còn không bằng yên ổn ở lại nước Phong Lịch, thú thê sinh nhi tử, truyền xuống dòng dõi của mẫu thân.” Quý Du Nhiên dịu dàng nói, nhẹ nhàng cầm tay Phượng Dục Minh, “Mà căn cơ của muội ở đây, hiện giờ lại có Vương gia và tiểu Sơn, về sau cách mấy năm huynh lại mang theo người nhà huynh trở lại nhìn muội là được rồi. Nếu không, đến lúc đó muội và Vương gia đi thăm huynh cũng được, dù sao chúng muội cũng rảnh rỗi!” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Đúng!” Phượng Dục Minh vội vàng gật đầu.
Nhìn nụ cười xán lạn của muội muội mình, trong lòng Vân Phi Thành lại đau như đao xoắn.
“Du Nhiên.” Giọng nói vẫn nhẹ như vân đạm phong khinh, giống như một cơn gió xuân nhè nhẹ thổi qua mặt hồ bình thản, “Muội thật sự không hối hận sao? Đi tới bước ngày hôm nay?”
“Muội không hối hận.” Quý Du Nhiên nói như đinh chém sắt, “Muội và Vương gia sống rất tốt, có một đệ đệ nghe lời, hiện giờ ca ca lại áo gấm về nhà, muội cảm thấy đời muội đã hạnh phúc.”
Hạnh phúc sao? Vân Phi Thành giật giật khóe miệng, “Đã như vậy, ta cũng yên lòng. Chỉ có điều, Du Nhiên, ca ca còn có một yêu cầu.”
“Cái gì?”
“Muội để Thái Bình về bên cạnh hầu hạ đi! Nàng ấy do ta cầu xin từ bên cạnh Thái tử điện hạ, là người trung thành hết mực, bây giờ Thái tử cũng đã nói rõ ban nàng ấy cho muội rồi, về sau nàng ấy chính là người của muội. Chờ sau khi ta đi, ta còn muốn dựa vào nàng ấy giúp muội và ta truyền tin tức qua lại!”
Thái Bình? Quý Du Nhiên mím môi. Nàng cảm giác nha đầu kia quá thâm trầm, hơn nữa năng lực hơi cường hãn, nàng không muốn đi lại quá gần với nàng ta, tránh cho lại lệ thuộc vào.
“Du Nhiên.” Thấy trên mặt nàng thoáng qua vài phần do dự, Vân Phi Thành lại nói, “Một nha đầu mà thôi, không có gì lớn? Một năm trước không phải nàng ấy phục vụ rất tốt sao? Lại nói, nàng ấy cũng không làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến muội. Hơn nữa, lần từ biệt này còn không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại. Muội nhìn nàng ấy, thì cũng coi như nhìn thấy ta, dù sao trong lòng cũng dễ chịu một chút.”
“Được rồi được rồi!” Nghe hắn nói nhiều như vậy, Quý Du Nhiên cũng không tiện từ chối, “Ca ca, huynh làm sao vậy? Muội khó nghe được huynh một hơi nói nhiều như vậy.”
“Muội nha đầu này! Ca ca không phải vì tốt cho muội sao?” Vân Phi Thành liếc nàng một cái, hai huynh muội liền cười cười.
Nếu đã đồng ý hắn, Quý Du Nhiên tự nhiên nói lời giữ lời, ngày hôm sau đã gọi Thái Bình lại bên cạnh.
Vân Phi Thành vẫn rất bận. Mặc dù chuyện hiệp ước đã thỏa thuận xong rồi, nhưng chuyện chọn phi cho Sở Túc Lương lại lên chương trình trong ngày. Vân Phi Thành không thể thiếu bị hắn gọi đi giúp bình chọn ít nhiều.
Cũng chính vào lúc này, bên Ninh Vương phi truyền đến tin tức –– Ninh Vương phi muốn sinh! Hơn nữa, khi nằm trên giường sinh, nàng ta luôn miệng kêu gọi tên Ninh Vương gia và Quý Du Nhiên.
Vì vậy, Thái hậu hạ một khẩu dụ, lệnh Quý Du Nhiên thay thế lão nhân gia bà đến Ninh Vương phủ, chăm sóc Ninh Vương phi sinh sản. Quý Du Nhiên vội vàng ngồi xe đi, bên ngoài nghe Ninh Vương phi thét chói tai từ giữa trưa hôm trước đến sáng sớm ngày hôm sau, mới rốt cuộc nghe được hài tử cất tiếng khóc chào đời.
“Chúc mừng chúc mừng, mẫu tử bình an, là vị tiểu thiếu gia, nặng bảy cân sáu lạng!” Bà đỡ ôm hài tử ra ngoài, tim Quý Du Nhiên một mực treo cao cuối cùng trở về đáy cốc.