Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 136

Editor: Puck 

Phượng Dục Minh ngây ngốc, thân thể cứng rắn, bởi vì nàng ôm khóc náo.

Vốn định nói mấy câu khuyên nhủ nàng, nhưng kêu gào ba ngày, giọng nói cũng không chịu nổi một chút kích thích, hắn cũng chỉ có thể chán ngắt lắng tai nghe. Khó khăn lắm tiếng khóc nhỏ lại rồi, hắn mới hắng giọng, khẽ kêu lên: “Ái phi?”

Không có câu trả lời.

Hai cánh tay ôm hắn cũng mềm xuống.

Phượng Dục Minh khe khẽ đẩy, mới phát hiện nàng lại hai mắt nhắm nghiền –– ngủ thiếp đi!

Người lại ngây ngốc một lúc, mới thận trọng bố trí nàng trên giường ngủ, cặp mắt ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm. Nhìn một chút, trong đầu lại hiện lên lúc ấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặc cho hắn kêu gọi như thế nào cũng không chịu mở hai mắt ra, mà Thái y cũng một mực chắc chắn rằng nàng đã chết rồi, e sợ mới vừa rồi mỗi một cảnh mình trải qua đều là ảo giác, hắn vội vàng đặt tay dưới mũi nàng dò hơi thở của nàng. Dò rồi, hắn thở phào một hơi, trên mặt hiện lên ý cười.

Chỉ có điều, cười cười, hắn vẫn cảm thấy không ổn, lại đi dò tiếp. Lặp lại như thế vài chục lần, cuối cùng vẫn là cơn buồn ngủ vô tận đánh tới, hắn ngáp hồi lâu, mắt thật sự không mở ra được, mới không nhịn được nhắm mắt lại, ngã bên cạnh nàng, cùng nàng ngủ thiếp đi.

Khi Quý Du Nhiên tỉnh lại, trời đã tối rồi. Phượng Dục Minh bên cạnh vẫn còn thở to ngủ, quần áo trên người cũng không cởi, tóc cũng rối loạn, trên mặt bẩn thỉu, chỉ có điều khuôn mặt ngủ đến ngọt ngào.

Trong lòng bất giác mềm nhũn, cũng nhớ tới đủ chuyện trước đó, khóe miệng dâng lên ý cười khổ.

“Vương phi.” Nghe được động tĩnh bên trong, Lục Ý vẫn canh giữ ở cửa tiến vào, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ đau lòng, “Công tử vẫn còn đứng bên ngoài!” die nda nle equ ydo nn

“Kêu hắn cút đi.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói.

Lục Ý cúi đầu, “Công tử nói, cho dù như thế nào, xin Vương phi ngài nghe công tử nói mấy câu. Công tử nói xong rồi, nếu như ngài vẫn định tức giận với công tử, vậy công tử cũng không có cách nào.”

Thật ra thì, nói tức giận, nàng bây giờ thật sự tức giận. Nhưng mà, cho dù như thế nào, đó là ca ca cùng mẹ duy nhất của nàng, nàng có thể tức giận đến đâu? Bây giờ huynh ấy không đi, nàng rất vui, cũng chỉ giận huynh ấy vài ngày là được rồi. Chỉ có điều, bây giờ đang nổi nóng, nàng đương nhiên không bằng lòng gặp huynh ấy.

“Công tử còn nói, chưa tới ba ngày nữa công tử phải đi. Nếu như tiểu thư ngài thật sự không cho công tử cơ hội này, công tử nhất định sẽ thương tiếc cả đời.”

Quý Du Nhiên sửng sốt.

Nàng thiếu chút nữa đã quên mất chuyện mình giả chết ba ngày rồi! Vốn chỉ còn sáu ngày ngắn ngủi, hiện giờ rút xuống một nửa, chỉ còn có ba ngày rồi...

“Thôi, mời huynh ấy vào sảnh bên đi!” Đúng là vẫn còn không đành lòng đầu hàng trong lòng rồi.

Lục Ý vội vàng gật đầu, “Dạ, nô tỳ đi kêu người! Vương phi, hiện giờ nô tỳ chỉnh trang cho ngài một chút!”

“Được.” Bị Phượng Dục Minh ôm vào trong ngực ba ngày, hình tượng của nàng nhất định cũng không khá hơn chút nào.

Đơn giản thu dọn một chút, nàng đi theo Lục Ý tới sảnh bên, liền thấy Vân Phi Thành đang ngơ ngác ngồi đó. Nhìn thấy nàng, hắn vội vã đứng lên, môi mỏng đẹp đẽ mấp máy mấy cái, nhưng không lên tiếng.

Quý Du Nhiên ngồi xuống đối diện hắn, “Bây giờ muội vẫn còn rất chán ghét huynh. Nhưng mà, cho dù nói như thế nào, huynh là ca ca của muội, muội không muốn trước khi huynh đi lưu lại tiếc nuối, cũng không muốn lưu lại tiếc nuối cho muội. Nếu không, mẫu thân ở dưới suối vàng có biết khẳng định cũng sẽ rất đau lòng.”

Vân Phi Thành rũ rèm mắt xuống, “Du Nhiên, xin lỗi. Chuyện này, ca ca không thương lượng trước với muội mà tự tiện làm, là ca ca không đúng. Nhưng mà, huynh...”

“Huynh còn định nói vì tốt cho muội?” Quý Du Nhiên cười lạnh.

Vân Phi Thành lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng rõ đối diện nàng, “Không sai!”

Quý Du Nhiên ngẩn ra, chợt cười khẽ, “Để cho muội xa xứ với huynh, đến một nơi sống không quen, muội lại không biết tính sao mà tốt lắm. Hơn nữa, hiện tại muội thân là Vương phi, cơm tới há mồm áo tới vươn tay, có mấy người có phú quý vượt xa muội? Xa hoa sung sướng nhiều năm như vậy, huynh cho rằng muội còn ăn được khổ sao?”

“Sao muội biết phải chịu khổ? Thái tử điện hạ đã sớm nói với ta, chờ trở lại nước Phong Lịch, hắn sẽ thu muội vào Đông cung. Chỉ cần muội sinh hạ nhi tử, hắn ít nhất cho muội một vị trí trắc phi.”

“Huynh nói cái gì? Ca ca, huynh muốn cho muội tái giá?” Hơn nữa còn gả cho tên Thái tử cà lơ phất phơ đó? Trong lòng Quý Du Nhiên kinh động mãnh liệt, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm xuống.

Vân Phi Thành khựng lại một chút, vẫn thành thật khai báo, “Nếu không thì sao? Ở nơi này, vẫn bị một số đại gia tử tính toán, Thái tử bên này còn nhìn muội chằm chằm, muội lại cùng với một kẻ ngốc, cuộc sống sau này có thể tốt hơn chỗ nào? Mà đi theo ta rồi, Thái tử nể mặt ta khẳng định sẽ đối đãi không bạc với muội. Có ta chống đỡ, muội ở trong Đông cung cũng có thể diện. Huống chi, ngay từ bảy năm trước, Thái tử đã biết sự tồn tại của muội, những năm này luôn chú ý đến muội...”

“Ý của huynh là, hắn yêu thích muội?” Quý Du Nhiên chậc lưỡi.

Vân Phi Thành gật đầu: “Đúng vậy. Hơn nữa, kể từ sau khi nhìn thấy diện mạo của muội, hắn thích muội thành cụ thể hóa rồi. Nếu như không cưới được muội về, đời này hắn sẽ hối hận chết!” 

“Cho nên, huynh giở mánh khóe xấu *, thậm chí không tiếc phá hư phu thê tụi muội?”

(*) nguyên gốc 拉皮条: chỉ ở một số quan hệ không bình thường, vì đạt tới mục đích, không thể giải quyết bình thường ở trong trường hợp công khai, mà chỉ thông qua đường ngang ngõ tắt, âm thầm xúc tiến, thông qua người trung gian, thậm chí thông qua nhiều người trung gian mới có thể tiếp xúc với người đặc biệt, đạt tới mục đích nào đó.

“Du Nhiên, muội đang nói cái gì vậy?” Trên gương mặt trắng nõn của Vân Phi Thành hai màu xanh trắng lần lượt thay đổi, vừa thẹn vừa tức quát lên, “Không phải ta vì tốt cho muội sao? Vừa mới bắt đầu rõ ràng là muội đính hôn với Thái tử, ta cũng nể mặt Thái tử mới có thể để muội lại, nhưng ai biết... Đôi phu thê kia thật sự quá lòng dạ hiểm độc rồi! Đoạt đồ thuộc về muội còn không nói, lại còn ném muội cho một kẻ ngốc!”

“Ca ca, xin chú ý lời nói của huynh!”

Lời nói lạnh lẽo đông lạnh kích động của hắn xuống, Vân Phi Thành lấy hơi, trên mặt còn vẻ không phục: “Mỗi lần muội đều nói với ta muội và cái đó... Dật Vương gia tương thân tương ái. Được, ta nhìn ra, hắn thích muội, làm theo mệnh lệnh của muội. Nhưng mà, vậy thì có thể như thế nào? Hai người thành thân hơn một năm, cho tới bây giờ còn chưa viên phòng! Với tính tình này của hắn, muội cảm thấy nửa đời sau của hai người còn có khả năng động phòng sao? Chẳng lẽ muội thật sự không tính toán làm một nữ nhân thứ thiệt, không muốn sinh dưỡng hài tử thuộc về mình? Cho tới bây giờ hai người sống thoải mái, nhưng sau này thì sao? Chờ lớn tuổi, người khác đều ngậm kẹo đùa cháu, muội định làm như thế nào? Trơ mắt nhìn?”

“Cùng lắm thì ôm một hài tử từ trong tông thất tới nuôi là được.” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt.

Vân Phi Thành nghe vậy cười, “Thôi đi, muội muội. Muội là muội muội ruột của ta, ta hiểu rõ ràng cá tính của muội. Không phải hài tử ruột thịt của mình, như thế nào muội cũng sẽ cách một tầng. Đối với hài tử kia, muội sẽ không thật tâm thật ý bỏ ra.”

Quý Du Nhiên bị lời hắn nói làm cho nghẹn họng.

Không sai, cá tính của hai huynh muội bọn họ giống hệt nhau. Nếu như không phải là chuyện nàng thật lòng muốn làm, nàng chắc chắn sẽ không dốc hết sức lực. Nếu như nói ôm một hài tử tới nuôi, vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ khi lớn tuổi. Tới thời điểm đó mình nhất định sẽ coi nó như một nhiệm vụ mà làm? Nếu mình làm qua loa như vậy, hài tử kia tự nhiên sẽ phát hiện ra. Vì vậy, hai bên có thể không thân như một nhà không, thật sự là một vấn đề.

“Cho nên, hạnh phúc trước mắt thật sự là hạnh phúc sao? Muội muội, quang cảnh con cháu lượn quanh đầu gối, muôn đời ngậm kẹo đùa cháu, chẳng lẽ muội thật sự không hy vọng sao?”

Lời khuyên bảo của Vân Phi Thành dần dần vang lên bên tai, Quý Du Nhiên trầm mặc.

Nâng tách trà lên uống một ngụm lớn, định thần lại, nàng ngẩng đầu lên nói: “Khuya lắm rồi, ca ca huynh cần phải trở về.”

“Du Nhiên?”

“Trời đã tối rồi, huynh chưa dùng bữa tối đúng không? Muội không lưu huynh lại ăn cơm tối, muội phải chờ Vương gia nhà muội tỉnh rồi ăn cùng chàng.” dinendian.lơqid]on

“Ý của muội là, muội lựa chọn chính là cùng với hắn?” Vân Phi Thành chau mày.

Quý Du Nhiên gật đầu.

Vân Phi Thành mím môi không nói.

Quý Du Nhiên cười với hắn: “Ca ca, muội biết rõ huynh vì tốt cho muội. Nhưng mà, nếu cái gọi là tốt của huynh, không nhất định là tốt với muội. Hiện giờ muội sống rất tốt, thật sự. Muội thích cuộc sống như bây giờ, muội cũng không muốn cuốn mình vào trong cung đình, như vậy quá mệt mỏi. Như bây giờ vừa đúng, chính là muội muốn. Cho nên, huynh đừng hy vọng nữa!”

“Được rồi!” Nếu như nàng kiên trì trước sau như một, Vân Phi Thành bất đắc dĩ thua trận, “Muội mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi! Ngày mai ta trở lại thăm muội.”

“Được, ca ca đi thong thả.”

Đưa mắt nhìn Vân Phi Thảnh rời đi, bên môi Quý Du Nhiên bật ra một tiếng than thở thật dài, thân hình lập tức chán chường không ít.

--- ------Ta là đường ranh giới phu thê cùng phòng---- -----

Phượng Dục Minh bị đói tỉnh.

Mặc dù vẫn mệt chết đi, đại não kêu gào hắn còn phải ngủ, phải ngủ đủ. Nhưng không chịu nổi cái bụng trống không, hắn vẫn tỉnh.

“Vương gia, chàng đã tỉnh?’ Mở mắt ra, đã đối diện với khuôn mặt tươi cười của Quý Du Nhiên.

Hắn vội vã nhào tới: “Ái phi, nàng còn sống!”

“Đúng vậy, ta vẫn còn sống.” Quý Du Nhiên cười nói. Xử lý đầu tóc cho hắn, “Ta nghe bọn họ nói, ba ngày nay chàng vẫn ôm ta, không ăn không uống cũng không ngủ, là thật sao?”

“Ừ.” Phượng Dục Minh vội vàng gật đầu, đầu chôn ở trong cổ nàng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên người nàng, “Bọn họ đều nói nàng đã chết, muốn kéo nàng đi. Bổn Vương nói nàng không chết bọn họ đều không tin, hết cách rồi, bổn Vương chỉ đành phải dùng thân thể của bổn Vương che chở cho nàng. Nếu không, nếu bọn họ thừa dịp bổn Vương không chú ý cướp nàng đi, vậy chẳng phải nàng sẽ thật sự bị giết chết! Nàng xem, đợi ba ngày, không phải nàng đã trở về rồi sao? Bổn Vương cũng biết bổn Vương quyết định đúng!”

“Đúng vậy, quyết định của chàng rất đúng, quá đúng.” Quý Du Nhiên hít hít mũi, khóe mắt ê ẩm.

“Ah, ái phi, nàng làm sao vậy?” Cảm thấy trên cổ hơi lạnh lẽo, Phượng Dục Minh buông tay ra, liền thấy khóe mắt nàng rưng rưng, dáng vẻ đau lòng. Vội vàng vụng về lau nước mắt cho nàng, “Ái phi không khóc, không phải bây giờ chúng ta đều chưa chết sao?”

Quý Du Nhiên miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Đúng vậy, chúng ta vẫn còn sống, vậy là tốt nhất.”

Ục ục ục.

Lúc này, bụng lại không chịu nổi tịch mịch bắt đầu kêu to lên. Quý Du Nhiên sững sờ, ngay sau đó phì cười, “Ba ngày không ăn không uống, Vương gia chàng đói thảm rồi?” diee ndda fnleeq uysd doon

Phượng Dục Minh làm bộ đáng thương gật đầu.

“Ta đã cho người chuẩn bị xong đồ ăn rồi, chàng đi tắm trước, tắm sạch sẽ chúng ta ăn cơm. Ta đã dặn phòng bếp chuẩn bị rồi.”

“Bổn Vương phải ăn cơm trước!” Phượng Dục Minh ôm bụng kêu to.

Quý Du Nhiên nhìn một thân xốc xếch của hắn, “Hay là tắm trước!” Hắn cũng đã ba ngày không súc miệng rồi!

“Không cần, ăn cơm trước!”

“Vương gia...”

“Ăn cơm! Bổn Vương đói chết!”

“Được rồi được rồi!” Không chịu nổi đôi mắt sáng trong lấp lánh như mắt chó nhỏ, Quý Du Nhiên đầu hàng. May mà nơi này chỉ có mấy người bọn họ, chính là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này cũng không bị ai nhìn thấy.

“Được ăn thôi!” Nghe nói như thế, Phượng Dục Minh mừng rỡ, vội vàng hoan hô bò dậy.

Đám người Lục Ý vội vàng bày biện đồ ăn, Phượng Dục Minh cũng không kịp làm gì khác, vội vã rửa tay rồi cầm chén đũa lên bắt đầu ăn như hổ đói. Hài tử đáng thương, hắn đói đến luống cuống, món ăn trước mặt, cho dù là món hắn thích ăn hay không, tất cả đều gắp nhét vào trong bụng. Quý Du Nhiên vẫn còn tốt, có lẽ do ba ngày nay nhịp tim rất chậm, nàng lại luôn ngủ mê man không tiêu hao bao nhiêu sức lực, tinh thần của nàng tốt lên, liền vừa ăn cơm, vừa gắp thức ăn cho Phượng Dục Minh.

Rất nhanh, một bàn lớn đồ ăn bị Phượng Dục Minh quết hơn phân nửa, cho đến khi ăn đến bụng no tròn trịa, Phượng Dục Minh mới buông đũa, thỏa mãn ợ lên no nê: “Bổn Vương ăn no!”

“Vậy bây giờ nên đi tắm chứ?” Quý Du Nhiên cười nói.

Phượng Dục Minh hắc hắc cười ngây ngô một trận, “Ừ, trên người bổn Vương bẩn chết rồi, thật khó chịu!”

Chàng còn cảm thấy hả? Quý Du Nhiên lắc đầu, một lần nữa phân phó nha hoàn gã sai vặt rót nước nóng vào trong thùng tắm, mình tự mình hầu hạ hắn tắm rửa –– tiện thể làm phần thưởng cho hắn dùng ba ngày ba đêm khổ sở bảo vệ nàng, không để cho nàng đi nước Phong Lịch đấu trí đấu dũng với một đám nữ nhân!
Bình Luận (0)
Comment