Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 23

“Mẫu phi!”

Đám người xung quanh lập tức hoảng loạn lên, Quý Du Nhiên nghe được bên tai truyền đến một tiếng kêu lớn hoảng hốt, sau đó một bóng dáng nhỏ gầy nhảy bật lên, khập khễnh chạy về phía bên kia. Mặc dù hắn đã dốc hết toàn lực chạy nhanh nhất, nhưng vẫn còn xa mới kịp tốc độ của người bình thường.

Quý Du Nhiên nhìn ở trong mắt, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra chút phiền muộn.

Sớm có mấy tên cung nữ chạy đi mời Thái y, chờ Thái y đến đây, lại phá lệ cũng dẫn Hoàng đế bệ hạ đến!

Thì ra đúng lúc lão nhân gia ngài hết bận công sự, đang định đi thăm Địch phi, sau nghe tin tức nàng đi qua bên chỗ Hoàng hậu bị té xỉu, ngay sau đó vội vàng chạy tới.

Mọi người đã sớm đỡ Địch phi ngồi trên ghế, Thái y chẩn bệnh xong, cũng chỉ nói: “Thân thể vốn yếu đuối, lần này trong lòng có ứ đọng, nội hỏa dâng lên, cho nên mới chống đỡ không nổi mà té xỉu.”

Cầm khăn ấm lau mặt cho nàng, thất Hoàng tử ngồi bên cạnh nắm tay mẫu phi không ngừng nức nở. Qua đại khái thời gian một ly trà, Địch phi cuối cùng dần mở mắt.

“Hoàng thượng!” Sóng mắt lưu chuyển, vẻ vô lực lại lộ ra mềm mại chảy xuôi xung quanh người nàng.

Liếc thấy trước mắt màu vàng sáng, nàng vội vàng giùng giằng định đứng lên hành lễ.

Hoàng đế vội vàng tự mình đỡ nàng lại, “Ái phi miễn lễ! Thân nàng yếu ớt, cứ nằm đi, trẫm thứ tội cho nàng.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Địch phi yếu ớt nói, lúc này mới vô lực nằm xuống. Rồi ngoẹo đầu, hai hàng nước mắt trong suốt theo khóe mắt dần rơi xuống.

Đáy lòng Hoàng thượng lập tức nhéo đau, “Ái phi, nàng làm sao vậy?”

“Thần thiếp không có việc gì, thật sự không có việc gì!” Địch phi vội vàng lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa yếu ớt nói. Lại không biết, nước mắt càng lau càng nhiều, như thế nào cũng không dừng lại được.

Hoàng đế đương nhiên không tin, “Ái phi, Thái ý đã nói trong lòng nàng có ứ đọng, lòng nàng có u buồn gì, nói ra đi! Có thể giải quyết giúp nàng trẫm đều giải quyết tất cả.”

“Thần thiếp...” Địch phi cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt lại lăn xuống.

“Hoàng thượng!” Sau đó chỉ nghe một tiếng u oán triền miên kêu nhỏ, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt giăng đầy trên gương mặt tái nhợt, “Thần thiếp không có tích tụ gì, thần thiếp chỉ hận... Thần thiếp hận mình! Thần thiếp hận thân thể mình quá yếu, vốn không dễ thụ thai, khó khăn lắm mới sinh hạ Kha nhi, nhưng không chăm sóc hắn, lại hại hắn nhỏ tuổi bị thương ở chân, cả đời chỉ có thể làm người què. Thần thiếp thật sự hận tại sao ban đầu té bị thương không phải thần thiếp! Dù để cho thần thiếp té chết, cũng không nặng bằng hài tử thần thiếp té! Kha nhi là miếng thịt trong bụng thần thiếp, thần thiếp vốn nên yêu như trân bảo, nhưng mà bởi vì thần thiếp nhất thời sơ sót, Kha nhi mới... Mới thay đổi thành dáng vẻ này! Là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp đáng chết, nếu như không phải thần thiếp, Kha nhi đã không phải chịu nỗi khổ bị què chân từ nhỏ, sẽ không phải sống qua ngày trong sự giễu cợt của người khác từ khi còn nhỏ tuổi, cũng sẽ không phải không được chơi cùng với huynh đệ tỷ muội khác, càng sẽ không vì tật xấu mà dẫn đến huynh tỷ xích mích, còn kinh động Hoàng thượng Hoàng hậu. Là lỗi của thần thiếp, tất cả đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho thần thiếp một ly rượu độc, để thần thiếp hết những năm còn lại đi!”

“Mẫu phi đừng! Nhi thần chưa từng trách người, chưa từng có! Nếu như người chết rồi, nhi thần cũng không còn đường sống, nhi thần đi cùng người!” Nghe nói thế, lệ của thất Hoàng tử như suối trào. Mẫu tử hai người ôm chặt nhau, khóc không thành tiếng.

Nghe hai người nói thế, sắc mặt Hoàng đế cũng dần âm trầm.

Mắt thấy phi tử bệnh yếu và Hoàng tử tàn tật của mình ôm nhau khóc, trái tim lần nữa bị nhéo đau.

Lại nhìn phía bên kia, Bình Cố công chúa vẫn núp trong ngực Hoàng hậu nương nương còn nhỏ giọng khóc sụt sùi, Hoàng hậu nương nương đứng ở thượng vị, cả người nặng nề âm trầm, rốt cuộc trên mặt không còn dáng vẻ hả hê lạnh lẽo như trước, trong tròng mắt âm u cũng lộ ra chút lo lắng.

“Bình Cố!”

Rốt cuộc, kim khẩu Thánh thượng mở ra, thân thể Bình Cố công chúa run lên, thuận lợi trôi chảy trượt ra khỏi từ trong ngực Hoàng hậu nương nương, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Phụ, Phụ hoàng!”

“Ngươi thật to gan!”

“Nhi thần... Nhi thần...”

“Hoàng thượng, Bình Cố con bé -”

“Hoàng hậu nàng câm miệng!” Hoàng hậu nương nương vừa định xen vào, Hoàng đế bệ hạ một tiếng tức giận quát khẽ, “Nàng cho rằng trẫm thật sự không biết sao? Từ nhỏ đến lớn, Bình Cố đều ý vào thân phận trưởng tỷ mấy lần bắt nạt lão thất, nhục mạ đấm đá, cướp đoạt đồ cho đến giờ vẫn không nói chơi. Trẫm chưa từng mở miệng, là để chờ nàng đưa ra quyết định công chính. Nhưng nàng thật tốt, lại ra mặt bảo vệ con bé, còn chẳng quan tâm đến lão thất! Cho đến nay, nàng còn to gan lớn mật, lại khiến cho cả đám công chúa cùng nhau bắt nạt hắn, nàng kêu trẫm tiếp tục nhìn thế nào? Con bé bị đánh phải không? Trẫm càng muốn nói, đáng đánh! Nếu đổi lại là trẫm, trẫm nhất định đánh cho ác hơn!”

Sắc mặt Hoàng hậu nương nương tái nhợt, đứng bất động như cũ.

Thân thể Bình Cố công chua run lên, nước mắt giàn giụa rơi không ngừng: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần biết chính xác là nói sai rồi! Ngài tha thứ cho nhi thần một lần này đi!”

“Tha thứ? Tha thứ cho ngươi lần này, lần sau nhất định ngươi sẽ tái phạm, nữ nhi của trẫm, chẳng lẽ trẫm không biết tính tình của ngươi sao? Hoàng đế hừ lạnh, vung tay lên, “Người đâu! Đưa Bình Cố công chúa đến cung Phượng Nghi, nói nàng ta lễ nghi không hoàn hảo, cần Thái hậu dạy dỗ. Lúc nào Thái hậu gật đầu công nhận, khi đó thả nàng ta ra ngoài!”

“Không!” Đưa con bé đến bên cạnh Thái hậu, vậy không phải tương đương với muốn mạng con bé sao? Cho tới bây giờ Thái hậu và Hoàng hậu vẫn ngứa mắt nhau, liên lụy cho tới giờ Thái hậu đều không liếc mắt nhìn con bé một lần. Hiện giờ con bé lại còn náo loạn một trận với phu thê Dật Vương rồi bị đưa qua, Thái hậu biết, không phải sẽ lột con bé một lớp da sao?

Bình Cố vội vàng dập đầu, “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, thật sự sai rồi. Ngài cứ mắng nhi thần, đánh nhi thần cũng được, chính là ngàn vạn lần đừng đưa nhi thần đến chỗ Hoàng tổ mẫu! Van cầu ngài!”

Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, quét mắt về phía mấy tên thái giám cung nữ: “Còn không hành động nhanh lên!”

“Vâng.”

Có Hoàng thượng ở đây, vị tôn Phật Hoàng hậu nương nương này là vô dụng.

Mấy tên thái giám vội vàng đi tới, luống cuống tay chân kéo Bình Cố khóc loạn la loạn đi ra ngoài.

Trong điện to lớn thoáng chốc yên tĩnh đi rất nhiều.

Nhưng mà, hình như cũng quá yên bình, mấy người lúc trước cùng Bình Cố từng bắt nạt thất Hoàng tử, vừa rồi lại chủ động đứng ra làm chứng Quý Du Nhiên sắc mặt trắng bệch, trái tim đập loạn thình thịch, chỉ sợ Hoàng đế khai đao với mấy người bọn họ.

Chỉ có điều, xử trí xong Bình Cố, Hoàng đế thu lại tức giận lần nữa chuyển về phía Địch phi: “Ái phi, nàng đừng khóc. Trẫm đã trừng phạt xong Bình Cố, nàng yên tâm, từ nay về sau, nếu con bé còn dám bắt nạt Kha nhi, trẫm tuyệt đối không tha thứ cho con bé!”

“Thần thiếp đa tạ, đa tạ Hoàng thượng.” Lúc này mẹ con hai người mới buông lỏng, Địch phi lau nước mắt, hai mẹ con cùng quỳ xuống đất, tỏ vẻ đáng thương như thế nói.

“Hoàng thượng.” Bên kia, Hoàng hậu nương nương mắt thấy Hoàng đế tự tay đỡ mẹ con họ lên, vẻ mặt ôn hòa dịu dàng khuyên lơn như thế, hoàn toàn khác lúc đối diện với nàng, trong lòng bất bình, lập tức lạnh lẽo mở miệng nói: “Bình Cố có lỗi đương nhiên nên phạt, nhưng phu thê Dật Vương trực tiếp vung tay với con bé chẳng lẽ là xong sao? Thân là huynh tẩu, đệ muội có lỗi đúng là bọn họ có trách nhiệm giáo huấn, nhưng hôm nay không nói hai lời đã ra tay, để những Hoàng tử Công chúa khác thấy được, nếu ngày sau lại có người bởi vì chút chuyện nhỏ mà làm rùm beng, có người học theo cứ đánh loạn, vậy phải làm sao cho đúng? Cho nên, thần thiếp cho rằng Ninh Vương phi nói rất đúng, hai bên đều có lỗi, nên tất cả đánh năm mươi đại bản.”

Nói cách khác, Bình Cố bị đánh, cũng không thể bỏ qua cho bọn họ. Nếu không, bên các nàng sẽ bị thua thiệt!

Lòng dạ nữ nhân này thật ác độc! Nghe thấy lời ấy, trái tim Quý Du Nhiên nhảy lên! Trong lòng không nhịn được kêu to không tốt.
Bình Luận (0)
Comment