“Hu hu hu, đau quá. Hu hu hu, rất đau đớn. Hu hu hu, ái phi, bổn Vương đau quá!”
Mấy ngày gần đây, trên dưới Dật Vương phủ không lúc nào không lẩn quẩn tiếng kêu gào thảm thiết dáng vẻ đáng thương của Phượng Dục Minh. Từ áy náy ban đầu, đến quan tâm sau đó, rồi sau lại chết lặng, cứ thế đến giờ là thờ ơ không để ý, Quý Du Nhiên cảm thấy nàng sắp thành tiên rồi.
“Tới rồi tới rồi, thuốc đến rồi!” Khó khăn lắm mới tránh đi được một lúc, không ngờ lại nghe thấy tiếng kêu gọi tê tâm liệt phế của hắn, Quý Du Nhiên đành phải vội vàng bưng chén thuốc quay lại.
“A a a, bổn Vương không uống, đắng!” Vừa thấy chén sứ mạ vàng, Phượng Dục Minh ngừng kêu khóc, hai mắt khép chặt lại, vội vàng kéo chăn qua che đầu.
Ngươi cho rằng trốn sẽ không phải uống? Quý Du Nhiên cười lạnh, cầm chén thuốc để sang bên cạnh, rồi nhẹ nhàng kéo kéo chăn: “Vương gia, đừng đùa giỡn nữa, ngoan nào, uống thuốc thôi. Uống thuốc, thương thế của chàng mới có thể nhanh lành!”
“Không cần không muốn, bổn Vương không uống thuốc cũng được, nàng xoa nhiều thêm cho bổn Vương một chút là được!” Đôi tay nắm chặt chăn, giọng buồn buồn của Phượng Dục Minh thông qua chăn phát ra.
“Thái y đã nói, trong uống ngoài thoa, hai bút phải cùng vẽ mới có thể làm chơi mà ăn thật. Chỉ dựa vào thoa thuốc sẽ nhiều vất vả?” Hơn nữa, mỗi lần khi thoa thuốc cho hắn, hắn đều liều mạng chống lại có được hay không?
Phượng Dục Minh không nói, hai tay chỉ nắm chặt chăn không buông ra. Quý Du Nhiên lại dỗ hồi lâu, dưới tình huống không nhận được chút hồi âm nào chỉ có thể cắn răng, gọi đám người Bình công công, mọi người cùng nhau liều mạng cướp chăn của hắn. Thật dễ dàng, đa số thắng thiểu số, bọn họ thuận lợi đoạt lấy chăn, sau đó tất cả cũng thoải mái trình
“Oa!”
Một tiếng khóc vang xẹt qua chân trời, kinh hãi tim bọn họ ra sức đập mấy cái, Phượng Dục Minh lần nữa há mồm khóc lớn lên. Vừa khóc, vừa khàn cả giọng gào lên: “Ái phi nàng hư! Bình công công Lý ma ma mấy người cũng hư giống vậy! Bổn Vương chán nhìn mấy người, ghê tởm mấy người!”
Nếu nói mới bắt đầu nhìn thấy nước mắt của hắn, nàng còn có thể có chút cảm giác đau lòng, bây giờ nàng chỉ còn lại buồn cười. Mắt lạnh nhìn hắn vừa gào vừa khóc, hai chân đá đạp lung tung hồi lâu, Quý Du Nhiên ngăn đám người Bình công công định tiến lên làm dịu, trong lòng lẩm nhẩm ba hai một, sau đó -
“A!”
Quả nhiên, đến chỗ hưng phấn bừng bừng, kẻ ngốc này lại lật người, cái mông nở hoa đụng vào ván giường, đau nhức liên miên từng cơn không dứt đánh tới, cả kinh hắn thét lên một tiếng, vội vàng lật người lại nắm sấp xuống.
Đáng đời. Trong lòng hả hê nói thầm một câu, Quý Du Nhiên ngồi xuống mép giường, móc khăn lau mồ hôi hột trên gáy cho hắn: “Bây giờ còn dám lộn xộn không?”
Phượng Dục Minh hít hít mũi, ngước mắt u oán nhìn nàng: “Ái phi, bổn Vương đau quá, hu hu hu...”
“Chàng cứ không ngoan ngoãn uống thuốc, cái mông của chàng vẫn sẽ không tốt, đến lúc đó có chàng đau đấy!” Làm như không thấy dáng vẻ đáng thương như chó nhỏ, Quý Du Nhiên bưng chén thuốc lên, “Uống thuốc.”
Mùi thuốc bắc đắng ngắt kích thích dạ dày hắn co rút nhanh chóng, Phượng Dục Minh lại muốn quay đầu ra.
Quý Du Nhiên cũng không miễn cưỡng: “Thật sự không muốn uống? Vậy thôi, ta có để mứt củ sen vừa làm xong trong hộp thức ăn! Xem ra Vương gia ngài không định ăn.” Dứt lời, đứng dậy định đi.
“Bổn Vương uống!” Nghe nói có đồ ăn ngon, Phượng Dục Minh lập tức phấn khởi, vội vàng đưa tay kéo nàng lại. “Ái phi, bổn Vương uống là được.”
Như vậy còn không kém nhiều lắm. Quý Du Nhiên đưa chén qua, Phượng Dục Minh nhận, nhưng không đặt lên khóe miệng, mà đưa tới trước mặt nàng: “Nàng nếm thử trước cho bổn Vương một ngụm!”
Quý Du Nhiên liếc mắt xem thường. Lại nữa. “Vương gia...”
“Bổn Vương sợ đắng chứ sao! Nàng nếm thử một ngụm trước cho bổn Vương!”
Được rồi được rồi! Nàng cũng sớm biết mình chạy không khỏi cửa ải này.
Quý Du Nhiên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị đắng ngắt của hoàng liên lập tức lan ra khắp khoang miệng, đánh thẳng vào tất cả giác quan của nàng, ngũ quan của nàng cũng không nhịn được mà nhíu lại thật chặt.
“Ha ha, xem nàng về sau còn gạt bổn Vương nói không đắng nữa không!” Thấy nàng như vậy, Phượng Dục Minh cũng không nhịn hả hê cười to vài tiếng, sau đó ngửa cổ lên, ực ực rót thẳng chén thuốc xuống bụng. Tiếp theo – “Mứt hoa quả! Mứt hoa quả! Củ sen củ sen!” Ném chén thuốc sang bên cạnh, giống như con cá thiếu nước lớn tiếng gọi suối nước ngọt.
Lục Ý vội vàng dâng đĩa chất đầy mứt củ sen lên bàn nhỏ, Quý Du Nhiên gắp một miếng nhét vào trong miệng hắn, tiếng kêu của hắn mới coi như dừng lại.
Lập tức giải quyết hơn phân nửa đồ ngọt, trận tai vạ này cuối cùng cũng đi qua, Phượng Dục Minh lần nữa mặt mày hớn hở: “Ái phi, tài nấu nướng của nàng càng ngày càng tốt rồi!”
Quả nhiên, chỉ cần tâm tình lão nhân gia này khá hơn một chút, cái gì cũng đều tốt. Quý Du Nhiên thở dài một hơi, quay đầu ý bảo bọn Bình công công có thể yên tâm rời đi, mình thì khẽ lắc đầu: “Vương gia.”
“Ái phi, sao vậy?” Tự động nhận lấy cái đĩa, vẫn không quên chủ động đút cho nàng một miếng, Phượng Dục Minh vui sướng tự cấp tự túc.
Quý Du Nhiên hơi mím môi, vẫn quyết định hỏi vấn đề đã quấy nhiễu mình chừng mấy ngày ra. “Ngày đó ở Hoàng cung, vì sao chàng lại nhận trừng phạt của phụ hoàng dành cho ta về mình? Rõ ràng mười hèo ta có thể chịu được. Huống chi, hai mươi hèo trên người chàng, hậu quả còn nghiêm trọng hơn mười hèo đánh xuống không chỉ hai lần!”
“Bổn Vương chính là không nỡ chứ sao!” Phượng Dục Minh nói, trong miệng vẫn còn đang nhai.
Trong lòng Quý Du Nhiên ấm áp.
“Hơn nữa, chẳng biết vì sao, lúc ấy bổn Vương lại nghĩ đến mẫu phi. Còn nhớ rõ trước lúc lâm chung, mẫu phi từng liên tục dặn dò bổn Vương, nói về sau nếu gặp được cô nương mình thích, nhớ phải bảo vệ kỹ cho nàng ấy, ngàn vạn lần không được để cho nàng ấy bị thương, không để cho nàng ấy giống như mẫu phi...”
Giống như mẫu phi? Trần phi sao? Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày: “Mẫu phi người thế nào?”
Lời đồn trên phố Hoàng thượng hết sức sủng ái Trần phi, đã từng không để ý đến đại thần phản đối, kiên trì giữ mẫu phi chỉ là một cung nữ nho nhỏ bên người, cũng từng bước một đề bạt làm phi. Hơn mười năm trước, lúc mẫu phi bệnh triền miên nằm trên giường, Hoàng thượng vẫn trông chừng bên giường người, cuối cùng người rời đi nhân thế khi nằm trong ngực Hoàng đế. Đối với một nữ nhân hậu cung mà nói, đây đã là thiên đại ân sủng rồi, người còn có gì không hài lòng?
“Không biết.” Phượng Dục Minh thành thực lắc đầu, “Mẫu phi qua đời đã lâu, trí nhớ về người của bổn Vương đã mơ hồ, chỉ nhớ mang máng người rất thích khóc, còn thích ngồi khóc trước giường bổn Vương. Khi còn bé bổn Vương từng bảo đảm với người, chờ sau này trưởng thành, bổn Vương nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm người khóc! Nhưng mà”, giọng điệu hạ thấp xuống, bên trong chứa phiền muộn, “Không đợi bổn Vương lớn lên, người đã qua đời. Cho đến lúc chết vẫn khóc.”
Cho nên nói, hắn một lòng một dạ bảo vệ nàng như vậy, thật ra thì cũng chứa chút tâm như vậy đi! Đáy lòng vừa vui vẻ vừa nghi ngờ, Quý Du Nhiên nhận lấy một đĩa không: “Vương gia, nếu không chàng nói cho ta một chút chuyện của mẫu phi đi! Ta còn chưa từng thấy người, cũng không nghe nói gì về người!”
“Được!” Phượng Dục Minh gật đầu. Mặc dù trí nhớ về mẫu thân đã mơ hồ, nhưng chỉ cần trong đầu hiện lên chút gì, khóe miệng của hắn không tự giác mà nhếch lên, cả người cũng như ánh mặt trời.
Nhưng mà, còn chưa kịp mở miệng, Bình công công đã chạy đến quấy rầy: “Vương phi, bên ngoài có khách cầu kiến.”