Khi Quý Du Nhiên từ từ tỉnh lại, mặt trời đã treo trên đỉnh núi phía tây rồi.
Ánh mặt trời chạng vạng tối chiếu nghiêng đến đây, rơi xuống giống như từng sợi tơ vàng óng ánh vào trong khe núi sâu thẳm. Gió lạnh thổi qua, mang đến từng cơn lạnh lẽo – nàng chính là vì bị lạnh đến tỉnh.
“Ưm.” Chuyển động thân thể, đã cảm thấy trên gáy đau đớn buồn bực. Thân thể cũng mệt mỏi, toàn thân không hề có chút sức lực nào.
Nên nằm trên thảm cỏ, nàng nhìn khe núi trước mắt, phát hiện nơi này càng thêm âm u yên tĩnh hơn nơi trước, cũng càng sâu xa hơn. Lại thêm mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, tiếng chim hót liên tiếp, còn có chim mệt mỏi về tổ thỉnh thoảng xoay quanh phía trên, sau đó không hề lưu luyến tránh đi.
Nàng rớt xuống chỗ nào đây...
Trong lòng suy nghĩ, nàng chậm rãi động não – trời ơi, chàng ngốc!
Đột nhiên trong lòng kích động, nàng cuống quýt ngồi dậy: Trời đã trễ thế này, nàng còn chưa trở về, chàng ngốc nhà nàng chắc sẽ sốt ruột? Nhưng mà... Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, nàng đột nhiên có kích động muốn khóc: Đây là nơi nào? Nàng trở về như thế nào?
“Du Nhiên...” Khi nàng đang chậm chạp die,n; da.nlze.qu;ydo/nn chống đỡ thân thể bò dây, chỗ cách nàng không xa truyền đến một tiếng gọi thật trầm thấp.
Đây là giọng nam nhân, không nhận sai. Hơn nữa còn là một nam nhân quen thuộc.
Nhưng mà, nghe được giọng nói này, trong lòng Quý Du Nhiên không kiềm chế được vọt lên một đám ngọn lửa tức giận – Phượng Dục Hiên, đều do hắn! Nếu như không phải hắn đuổi cùng giết tận không buông nàng ra, còn lôi kéo nàng chôn cùng hắn, nàng cũng không đến nỗi lưu lạc đến nơi này!
Nhìn cũng không muốn liếc nhìn hắn một lần, Quý Du Nhiên nhấc chân bước đi.
Nhưng mà, chân trước bước lên, nàng phát hiện chân sau bất động.
Cúi đầu, đã thấy một bàn tay trắng nõn dính đầy bụi bặm đang nắm mắt cá chân của nàng, một mực chặn bước tiến của nàng.
Trong lòng Quý Du Nhiên trầm xuống: “Buông tay.”
Phượng Dục Hiên lắc đầu.
Quý Du Nhiên phẫn nộ rồi: “Phượng Dục Hiên, ngươi là nam nhân thì ngươi đứng lên cho ta! Vụng trộm ra tay với nữ nhân thì tính là có bản lĩnh gì?”
“Cô muốn đứng lên. Nhưng mà... Chân cô té bị thương rồi.” Cười khổ với nàng, Thái tử nhỏ giọng nói như thế.
Quý Du Nhiên sững sờ, sau đó cười khẽ: “Đáng đời.”
Thái tử gia cũng cười tự giễu: “Đúng vậy! Chỉ cần nàng bình yên vô sự, coi như hai chân cô đều gãy cũng cam tâm tình nguyện.”
Hắn... “Lời này của ngươi có ý gì?” Trong lòng hồi hộp, Quý Du Nhiên nhíu mày.
Thái tử cúi mắt lắc đầu, nhưng hắn càng không nói, Quý Du Nhiên lại càng không nhịn được mà nghĩ: Nàng nhớ, khi chạm đất, người này đột nhiên ôm lấy nàng, sau đó... Dường như hắn rên một tiếng? Chính là lúc đó sao?
“Ngươi vì bảo vệ ta nên mới té gãy chân sao?”
Thái tử cúi đầu giữ im lặng, trong lòng Quý Du Nhiên không có tư vị gì. Thấy hắn còn nắm mắt cá chân nàng, nàng khẽ cắn răng: “Ngươi buông tay.”
Lần này, Thái tử ngoan ngoãn buông lỏng ra.
Quý Du Nhiên lập tức nhìn chung quanh một chút, tìm kiếm phía dưới, rất nhanh chóng tìm được một khúc cây gỗ dài nhỏ đưa cho hắn: “Cầm cái này, tạm thời đảm nhiệm cây gậy đi!”
“Cám ơn nàng.” Thái tử vội vàng nói cám ơn, nhưng không đưa tay nhận, mà chớp mắt, đôi mắt trông mong nhìn nàng.
Chắc hẳn hắn đang chờ mong nàng chủ động nâng đỡ hắn.
Nếu không phải bởi vì hắn cứu nàng một mạng, nàng thật sự không muốn để ý đến người này!
Mặc dù trong lòng cực kỳ chán ghét, nhưng Quý Du Nhiên vẫn kiềm chế nóng giận nâng đỡ hắn lên, lại nhét cây gậy vào di3n~d@n`l3q21y"d0n trong tay hắn: “Được rồi, chúng ta cứ từ biệt như vậy, đường ai nấy đi đi!”
“Du Nhiên...” Nghe thấy lời ấy, mặt mũi Thái tử tràn đầy đau khổ.
Hắn khổ sở theo đuổi nàng hồi lâu, thậm chí không tiếc dùng thân thể của mình vì nàng chặn lại tai họa, kết quả nàng lại dùng một cây gậy cộng thêm một nâng đỡ đuổi hắn đi?
Nhưng mà, Quý Du Nhiên giống như không hề nghe thấy, tiêu sái xoay người rời đi.
Chỉ có điều, đáy khe núi lại là chỗ lớn như vậy, hai bên đều là nham thạch dốc đứng. Trên tảng đá trơn tuột, chỉ có trong kẽ đá mọc ra mấy cây non gầy yếu. Ngửa đầu nhìn lên, lần này nàng không nhìn lên đến đỉnh rồi, đưa mắt nhìn, chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, cùng với đám mây màu vàng kim nơi chân trời. Muốn theo con đường rơi xuống để leo lên là không thể nào, Quý Du Nhiên lập tức đổi chủ ý khác, quyết định tìm một dốc thoải, từ từ bò lên.
Chỉ có điều, một mình đi trong khe núi hồi lâu, chỉ thấy vách đá dựng đứng hai bên, vốn không hề thấy bất kỳ dốc thoải nào. Mà trên đỉnh đầu, mặt trời đã tiếp giáp với đường chân trời rồi. Thật sự nếu không nhanh chóng tìm được nhà dân, két quả của nàng nhất định bị dã thú đi ra ngoài kiếm ăn buổi tối xé thành mảnh nhỏ!
Quý Du Nhiên không khỏi thầm oán hận bản thân, tại sao năm nay lại muốn chạy đến nơi này nghỉ hè. Nghỉ hè thì cũng thôi đi, đang êm đẹp nàng chạy loạn gì đâu? Mỗi ngày lần lượt làm theo trình tự sống qua ngày không phải thật tốt sao?
Vòng tới vòng lui trong khe núi, từ đầu đến cuối không tìm được một chút đường đi nào ra ngoài, mọi cách rơi vào đường cùng, nàng ngẩng đầu lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng mà, âm thanh cao vang vang vọng trong không trung, mang tới từng đợt tiếng vọng về.
Từng tiếng vọng về trùng điệp đan vào một chỗ, kinh động chim thú giữa rừng núi, tiếng vỗ cánh phành phạch không dứt bên tai, càng tăng thêm vẻ tịch mịch lạnh lẽo của khe núi này.
“Đừng kêu nữa. Nàng lớn tiếng như vậy, coi chừng dẫn mãnh thú tới. Neéu không đến lúc đó người đến cứu nàng còn chưa tới, nàng đã mất mạng rồi.” Giọng nói chậm rãi lại vang lên lần nữa, Quý Du Nhiên kinh hãi quay đầu lại, “Ngươi theo dõi ta?”
“Ta không yên lòng về nàng.” Thái tử thấp giọng nói, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, “Hơn nữa, sắc trời đã tối, một người giữa rừng núi quá không an toàn. Ta cảm thấy, chúng ta vẫn cùng dieendaanleequuydonn đi thì tương đối bảo đảm hơn, tốt xấu gì hai người hỗ trợ có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ngươi muốn ta giúp đỡ ngươi đi?” Quý Du Nhiên hừ lạnh.
Thái tử cười cười: “Cũng có ý đó.”
Quý Du Nhiên không nói gì.
Thái tử chậm rãi di chuyển đến trước mặt nàng, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Du Nhiên, cô biết trong lòng nàng hận cô. Nhưng mà, bây giờ thật sự không phải là lúc đùa giỡn nóng nảy. Việc cấp bách, chúng ta vẫn ngẫm lại hợp tác như thế nào, cùng đi ra khỏi chỗ này đi!”
“Nơi này khắp nơi đều là vách núi vách đá, phía trước ngay cả một bóng ma cũng không có, ngươi để cho ta hợp tác với ngươi như thế nào?” Mệt mỏi nửa ngày rồi, cũng tức giận nửa ngày rồi, Quý Du Nhiên sắp mệt lả, bẻ gãy một cành cây ném lung tung trên mặt đất.
Thái tử kiên nhẫn trả lời: “Hàng năm cô đều đến Ly Sơn, coi như quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Tuy chưa từng đến chỗ này, nhưng đi dọc theo con đường này, bảy rẽ tám ngoặt, luôn có thể tìm ra được đường trở về.”
Như vậy phải không? Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Quý Du Nhiên lại thấp thoáng đốt lên một vòng hy vọng.
Nhưng mà... Nàng vẫn đề phòng nhìn hắn như cũ: “Ngươi xác định?”
Thái tử cười nhạt: “Cho dù không ra được, ít nhất cô có thể cùng đi chết với nàng. Trên đường đến hoàng tuyền hai người cũng không cô đơn.”
“Thôi, ngươi cứ đi tìm đường đi! Ta không muốn cùng lên đường hoàng tuyền với ngươi.” Quý Du Nhiên bĩu môi, một câu thuận miệng làm đông cứng nụ cười trên mặt Thái tử.