“Vương gia, Vương gia...” Trở lại ngực của hắn, nàng mới đột nhiên cảm thấy ấm áp trong đó. Trái tim chồng chất vết thương thắt lại, nàng cũng vội vàng ôm chặt hắn, nước mắt rơi như mưa, trong điện to lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của hai người bọn họ ôm nhau, quanh quẩn hết lần này đến lần khác.
Hoàng thượng Hoàng hậu hai người đầu đầy vạch đen, Thái hậu thì quay sang bên cạnh vụng trộm lau nước mắt. Cung nữ thái giám xung quanh cũng không nhịn được khóe mắt đau xót, có không ít người đôi mắt ửng đỏ.
“Được rồi được rồi!” Không nhìn nổi nữa, Hoàng đế nặng nề ho khan mấy tiếng, “Không phải ngủ ngoài đồng hoang cả đêm sao, về còn náo loạn thành như vậy? Người đâu, đưa Dật Vương và Dật Vương phi trở về, các ngươi muốn khóc trở về tùy ý khóc đủ, nơi này không phải là nơi để cho các ngươi khóc!”
Lục Ý Thải Bình vội vàng chạy tới đỡ lấy Quý Du Nhiên.
Nhưng vừa náo loạn một trận, gần như lấy hết hơi sức trên người nàng, hai chân Quý Du Nhiên vừa chạm đất lập tức cảm giác khụy xuống, thiếu chút nữa lại xụi lơ về trên đất.
“Ái phi?” Phượng Dục Minh vội vàng không ngừng ôm lấy eo nàng, “Nàng làm sao vậy? Ngã bệnh sao?”
“Vương gia, ta mệt quá.” Mệt mỏi nhắm mắt lại, Quý Du Nhiên thuận thế chui vào lòng hắn yếu đuối nói.
Mặt mũi Phượng Dục Minh trắng bệch, vội vàng không ngừng ôm lấy eo nàng: “Được, vậy bổn Vương ôm nàng về nghỉ ngơi, chúng ta đi luôn!” Rồi ôm nàng, ngay cả hành lễ với các vị trưởng bối cũng không có, đã chạy như một làn khói đi thật xa.
Đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu ba người trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, vẫn còn sau một tiếng thở dài thật dài đánh vỡ tịch mịch khó nhịn này. Ý vị sâu xa nhìn về phía Hoàng hậu nương nương, giọng Thái hậu lạnh nhạt nói: “Hoàng hậu, mắt thấy mới là thật, bây giờ ngươi hiểu lời ai gia nói chứ?” Rồi vịn tay cung nữ đứng dậy, một tay cầm khăn lau trán mấy cái: “Haizzz, ầm ĩ ồn ào, đầu ai gia cũng muốn ngất, trở về nghỉ ngơi thôi!”
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, trong mắt dfienddn lieqiudoon tràn đầy không phục, nhưng lại không biết nên nói sao mới phải.
Chân trước Thái hậu vừa đi, chân sau Hoàng đế cũng đứng lên, dùng sức hất tay áo, phát ra một tiếng hừ lạnh nặng nề.
Lập tức biết được hắn tức giận, Hoàng hậu vội vội vàng vàng đứng lên: “Hoàng thượng...”
Hoàng đế đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, “Hoàng hậu, bây giờ nàng giải thích rõ cho trẫm, đây chính là nói Dật Vương phi tình cũ khó quên với Thái tử? Tình cảm của nàng ta và Dật vương như thế nào, vừa rồi chính mắt nàng trông thấy, đây giống như trong lòng còn tồn tại dáng vẻ người khác sao? Tự nàng nói xem!”
“Thần thiếp... Nhưng mà, rõ ràng là thật sự có người nhìn thấy...”
“Trẫm chỉ tin mắt thấy mới là thật. Ánh mắt của trẫm không thấy, mắt người nào thấy? Nàng kêu người đó đến đây, nói trước mặt trẫm!”
“Hoàng thượng...”
“Hoàng hậu!” Hét to một tiếng, Hoàng đế lạnh nhạt nói, “Trẫm nể tình nàng là Hoàng hậu, mới nhịn nàng mấy phần, lời nàng nói trẫm chưa từng hoài nghi. Nhưng lúc này đây, nàng thật sự quá khiến cho trẫm thất vọng!” Rồi nhấc bước chân đi, “Người đâu, bãi giá, đến chỗ Địch phi!”
“Vâng.” Bọn thái giám cung nữ rối rít lu bu công việc lên, tiền hô hậu ủng đi theo Hoàng thượng ra ngoài. Một nơi to như thế chỉ còn lại một mình Hoàng hậu, nhìn nơi này tiêu điều, nàng dùng sức dậm chân một cái, khóc không ra nước mắt.
“Nương nương.” Cung nữ tâm phúc lặng lẽ đi tới, ai ngờ lập tức bị nàng vỗ cho một cái bạt tai, “Cút! Kêu Tử Tô đến cho bổn cung, bổn cung muốn hỏi nàng ta vài lời!”
Cung nữ vội vàng che mặt lui xuống.
Không lâu lắm, lại một gã thái giám lăn một vòng chạy đến, “Nương nương nương nương, không xong!”
“Cút! Tất cả các ngươi đều lui ra, để bổn cung một mình yên lặng một chút!”
“Nương nương, không thể đâu! Thái tử lại bắt đầu phát sốt, miệng đầy mê sảng, Thái y cũng sắp bó tay hết cách!”
“Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?” Lúc này cả kinh thất sắc, Hoàng hậu nương nương vội vàng chạy ra ngoài, “Mau, kêu toàn bộ Thái y ở Thái y viện đến, cần phải để cho Thái tử an toàn không lo ngại!”
Bên này, Phượng Dục Minh ôm Quý Du Nhiên trở lại Vương phủ, Quý Du Nhiên đã ngất đi.
Thấy thế, Phượng Dục Minh ngẩn ngơ, hạt nước mắt như hạt châu lớn chừng hạt đậu lần nữa tí tách tí tách rơi xuống.
“Ái phi! Ái phi!” Một tay ôm nàng vào trong ngực, hắn liều chết lắc lắc nàng, “Nàng đừng chết! Nàng đừng chết mà! Bổn Vương sai rồi, bổn Vương thật sự sai rồi, về sau bổn Vương sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh nàng nữa, nàng đừng tức giận có được không? Ái phi!”
“Vương gia...” Khóe mắt Thải Bình co rút, “Vương phi ngài không chết.”
“Có thật không?” Phượng Dục Minh vội vàng quay đầu lại, “Tại sao nàng ấy không để ý tới bổn Vương? Không phải nàng vẫn còn tức giận bổn Vương chứ? Bổn Vương thật sự biết sai rồi!” Nói xong, nước mắt lại tiếp tục tí tách rơi xuống.
Vạch đen đầy đầu, Thải Bình yếu ớt trả lời: “Vương phi ngài bị dính gió rét phát sốt, bây giờ rơi vào hôn mê.”
“A, như vậy sao!” Phượng Dục Minh thở dài một hơi, “Ái phi nàng không phải tức giận với bổn Vương là tốt rồi – Cái gì? Ngươi nói nàng hôn mê? Vậy phải làm như thế nào? Ái phi, ái phi!” Quay đầu, lại tiếp tục om Quý Du Nhiên khóc không ngừng.
Trời! Thải Bình thật sự muốn quay đầu đi đụng chết.
Bình công công cũng không nhìn nổi nữa, “Vương gia, Vương phi ngã bệnh, bây giờ cần đi mời Thái y tới xem một chút!”
“A, đúng vậy, phải tìm Thái y!” Phượng Dục Minh die,n; da.nlze.qu;ydo/nn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng quay đầu lại, “Các ngươi cũng lo lắng làm gì? Nhanh đi tìm Thái y đi! Gọi người tốt nhất tới! Gọi vài người!”
“Dạ, dạ, dạ.” Bình công công vội vàng không ngừng đi ra ngoài.
Phượng Dục Minh nhanh chóng ngồi bên mép giường, nắm lấy tay Quý Du Nhiên, lầm bầm lầu bầu nhận sai nhận sai lại nhận sai.
Không bao lâu, Bình công công trở lại, cũng vẫn một thân một mình, gương mặt già nua đã nhăn như cái bánh bao.
Phượng Dục Minh vội vàng: “Bình công công, Thái y đâu?”
“Vương gia, tất cả Thái y đều bị gọi và Đông cung, nói Thái tử bệnh nặng, tình huống nguy cấp!”
“Tất cả đều gọi đi? Một người cũng không lưu lại?” Lý ma ma không nhịn được khẽ nói.
Bình công công lau mồ hôi trên đầu, “Đúng vậy đó! Nghe nói Hoàng hậu nương nương hạ lệnh, bọn họ không dám không nghe theo!”
“Vậy bây giờ nên làm cái gì?” Lục Ý cũng gấp, “Không có đại phu, Vương phi ngài... Bình công công, chẳng lẽ không thể phái người đi Đông cung nói một chút, kêu bọn họ san sẻ một người ra cho chúng ta?”
“Ngươi cho rằng ta không thử cách này sao? Nhưng cận vệ cửa Đông cung nghiêm ngặt, người của chúng ta còn chưa vào cửa đã bị đánh văng ra ngoài rồi. Nói là truyền khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, Thái tử bệnh nặng, bất kỳ người không có nhiệm vụ đều không thể quấy nhiễu!”
“Trời!” Từng tiếng kêu vang lên ầm ầm trong phòng, nước mắt đám người Lục Ý cũng trôi xuống: “Đây nên làm như thế nào cho phải? Vương phi ngài đã nóng sốt đến không thành ra dạng gì rồi!”
“Bổn Vương đi.”
Đột nhiên, một giọng nói kiên định vang lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, đã thấy Phượng Dục Minh đứng lên, mặt kiên định nói.
“Vương gia...”
“Bổn Vương đi tìm người cho ái phi, bọn họ không dám cho, bổn Vương sẽ khóc chết bọn họ!” Cắn chặt hàm răng, Phượng Dục Minh nói lời lẽ chính nghĩa như thế.
Lời nói tức cười, lại làm cho tâm thần mọi người phát rét.
Bình công công vội vàng nói, “Lão nô đi cùng ngài! Lý ma ma, mấy người các ngươi ở đây chăm sóc Vương phi, chúng ta sẽ nhanh chóng chạy về!”
“Được. Đi nhanh về nhanh, nhìn dáng vẻ Vương phi sợ rằng không chờ nổi nữa!” Lý ma ma lau nơi khóe mắt nói.
Bình công công vội vàng đuổi theo bước chân Phượng Dục Minh, hai người giống như bay đến cửa Đông cung ở Ly Sơn.
Cửa Đông cung, quả nhiên trông thấy mười tên thị vệ canh giữ nơi này. Nhìn thấy Phượng Dục Minh, bọn họ vội vàng quỳ xuống.
Bản thân Phượng Dục Minh cũng không thèm nhìn bọn hắn, nhấc chân lập tức đi vào trong.
Một thị vệ vội vàng ngăn cản hắn: “Dật Vương gia xin dừng bước! Thái tử điện hạ bệnh nặng, Thái y đang cứu chữa, bây giờ không thể gặp khách, ngài có chuyện gì nếu không ngại có thể nói cho di3n~d@n`l3q21y"d0n thuộc hạ, thuộc hạ sẽ chuyển lời tới Thái tử điện hạ dùm ngài.”
“Cút!” Một cước đã đá ngã hắn, Phượng Dục Minh tiếp tục tiến lên.
Lại có một thị vệ khác định cản hắn, Phượng Dục Minh lập tức gắt gao trừng mắt nhìn bọn họ, “Bổn Vương phải cứu ái phi của bổn Vương. Các ngươi ai dám ngăn cản bổn Vương cứ thử một chút? Bổn Vương sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Có lẽ bị ánh mắt ác độc của hắn làm hoảng sợ, cũng có thể bị lời hắn nói làm kinh sợ, mấy người còn lại đều dừng bước, Phượng Dục Minh vội vàng đi vào, túm được một cung nữ bê nước quát hỏi: “Thái y ở đâu?”
“Dật Vương gia -” nhìn thấy hắn, cung nữ theo bản năng định hành lễ, Phượng Dục Minh nắm cổ áo nàng ta hỏi, “Nói cho bổn Vương nhanh lên một chút, Thái y đều đang ở đâu?”
Cung nữ kia cũng bị sợ đến choáng váng, khó khăn lắm mới lắp ba lắp bắp nói: “Ở, ở đông sương.”
Phượng Dục Minh lập tức bỏ qua cho nàng ta, chạy thẳng tới đông sương.
Đông sương là tẩm điện của Thái tử ở Ly Sơn.
Mới vừa vào cửa trong, đã nhìn thấy thái giám cung nữ lui tới, bưng nước, đưa khăn lông, mỗi một người đều có vẻ mặt buồn rầu, bước chân vội vàng.
Đi qua cửa trong, còn có thể nghe thấy tiếng nức nở liên tiếp của nữ nhân, cầm đầu chính là Thái tử phi, còn có mấy mỹ nhân theo bên người nàng ta, từng người một đều cầm khăn bụm mặt khóc khẽ.