Nghỉ ngơi một đêm, cộng thêm tâm tình rất tốt, tinh thần của Quý Du Nhiên đã khôi phục hơn phân nửa, lập tức hạ lệnh trọng thưởng cho tất cả người trong Vương phủ cả đêm vào núi tìm kiếm nàng, cũng cho Thải Bình ba ngày nghỉ ngơi, rồi đuổi những người không có nhiệm vụ ra ngoài, chỉ để lại ba người Bình công công, Lý ma ma còn có Lục Ý.
Bởi vì Phượng Dục Minh vô hình phản bội, trên mặt Bình công công và Lý ma ma đều rất không nén được giận, hai người đều như đầu gỗ đứng bên cạnh. Lục Ý ngược lại tỏ ra ân cần, cố gắng hầu hạ Quý Du Nhiên đạt tới thoải mái khoan khoái.
“Được rồi, em cũng tạm thời nghỉ ngơi chút đi!” Bởi vì vẫn còn mang bệnh, cho nên Quý Du Nhiên chỉ ở trên giường rửa mặt đơn giản, rồi đẩy Lục Ý ra nhìn về phía hai người Bình công công, “Bình công công, Lý ma ma, hai người biết ta lưu lại hai người vì lý do gì không?”
“Thứ cho lão nô ngu độn, kính xin Vương phi chỉ rõ.” Bình công công vội nói, tuy lời nói tỏ vẻ cung kính, nhưng trong giọng nói còn có thể nghe thấy bất bình rõ ràng.
Quý Du Nhiên lơ đễnh cười cười, “Ta biết rõ hai người vẫn chưa hoàn toàn xem trọng ta, cảm thấy Vương gia đối xử với ta quá tốt, mà ta thật sự không có lương tâm, vốn không xứng với tấm lòng di ien n#dang# yuklle e#q quiq on chân thật của Vương gia, đúng không?”
“Lão nô không dám!” Bình công công vội nói.
Là không dám, mà không phải là không đúng. Đáp án này đã rất rõ ràng. May mà nàng đã sớm chuẩn bị tâm tư, Quý Du Nhiên lại nói: “Như vậy cũng tốt, chứng minh hai người đều thật lòng để Vương gia vào trong lòng, cũng sẽ không nịnh nọt gặp sao hay vậy, càng sẽ không để người ngoài cùng chung sức tới mưu hại Vương gia, ta cũng có thể yên tâm mà to gan nói rõ ràng những lời này với mấy người.”
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Bình công công và Lý ma ma lại thay đổi, một lần nữa đồng loạt nhìn về phía Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên liếc nhìn Phượng Dục Minh vẫn nằm ở giữa giường ngủ đến yên ổn, sắc mặt lập tức hiện lên nụ cười yên ổn. “Thật ra thì, ta kêu các người đến, là muốn nói cho các người biết, đêm hôm đó ở trong khe núi, ta chính xác ở chung một chỗ với Thái tử. Thái tử cũng thật sự bởi vì ta mới có thể biến thành như vậy.”
“Thật sự có chuyện này sao?” Bình công công, Lý ma ma kể cả Lục Ý đều thay đổi sắc mặt trong thoáng chốc.
“Nhưng mà, Vương phi ngài không phải nói...” Lục Ý tỏ vẻ không thể tin khẽ nói.
Quý Du Nhiên cười cười, “Không phải em vẫn giống vậy một mực chắc chắn ta không gặp gỡ Thái tử ở trong rừng trúc sao?”
“Đó là bởi vì nếu như nô tỳ thừa nhận, vậy danh tiết của Vương phi ngài đã xong rồi! Còn có Hoàng hậu nương nương và Thái tử phi, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài!”
“Ta đương nhiên biết, cho nên sau đó khi bọn họ ép hỏi ta cũng một mực phủ nhận rồi.” Quý Du Nhiên cười nói.
“Nhưng mà, tại sao lời Thải Bình nói cũng thật như vậy? Chẳng lẽ trước đó hai người đã khớp khẩu cung rồi sao?” Bình công công vội hỏi.
“Không có.” Quý Du Nhiên lắc đầu.
“Vậy tại sao -”
“Chuyện này, cũng chính là trọng điểm mà hôm nay ta muốn thảo luận cùng với các người.” Từ từ nâng mặt lên, Quý Du Nhiên hít sâu một hơi, từ từ nói chuyện đã xảy ra từ buổi trưa ngày đầu tiên đến sáng sớm ngày thứ hai, ngay cả Thái tử muốn cường bạo nàng, bị nàng cắn nát đầu lưỡi, thậm chí còn cả chi tiết tiểu Hắc cắn bị thương chân hắn cũng không bỏ qua.
Sau khi nói xong, cả phòng rơi vào yên lặng như chết.
Ánh mắt Bình công công nhìn nàng lại thay đổi, Quý Du Nhiên mím môi: “Bình công công, ta biết rõ bây giờ ngươi vẫn còn xem thường ta. Ngươi vốn cảm thấy ta quá dở hơi, nếu không phải Vương gia vẫn che chở ta, ngươi mới không cho ta sắc mặt tốt mà nhìn. Nhưng bây giờ ta và Thái tử có thân thiết da thịt, vậy thì cùng với mất trinh, cũng chính là phản bội Vương gia, ngươi không muốn liếc mắt nhìn ta cũng hợp tình hợp lý. Chuyện này là ta đáng đời, ta quá ngu ngồi, cũng quá dễ dàng, mới có thể đưa đến tình cảnh như ngày hôm nay. Nhưng mà, ta cũng phải nói cho các ngươi biết, nếu đã thành Dật Vương phi, vậy cả đời ta đều là thê tử của Vương gia, cho dù các ngươi phản đối, vậy cũng vô dụng! Dù sao bây giờ Vương gia nghe lời của ta nhất!”
Khóe miệng của Bình công công di1enda4nle3qu21ydo0n nhếch lên, điều này mà nàng ta cũng coi như tự chuộc lỗi? Rõ ràng chính là đang uy hiếp mà? Vội vàng cúi đầu, vẫn câu nói kia: “Lão nô không dám.”
Quý Du Nhiên thở dài một hơi: “Ta mặc kệ bây giờ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, hôm nay ta nói thật cho các ngươi, chính là muốn cho các ngươi biết: Ta coi các ngươi như người của mình. Trong Vương phủ này lắm thầy nhiều ma, ta không biết nên tin tưởng người nào, nhưng hai vị nhìn Vương gia lớn lên từ nhỏ, còn Lục Ý là nha đầu cận thân của ta, nếu như ba người các ngươi mà ta cũng không thể tin tưởng, ta thật sự không biết còn ai đáng để ta tin tưởng nữa.”
“Thật lòng thật dạ của nô tỳ (nô tài) với Vương gia (Vương phi) có trời đất chứng giám, xin Vương phi minh xét!” Lời vừa nói ra, ba người vội vàng quỳ xuống cùng kêu to lên.
“Đều đứng lên đi!” Quý Du Nhiên khoát khoát tay, “Hôm nay ta có thể nói ra lời này, cũng chính là nhận các ngươi đều là người mình. Về sau một khi gặp chuyện gì, ta cũng chỉ biết thương lượng với các ngươi. Trước kia là ta không đúng, ta tự cao tự đại, cho rằng ta thông minh linh hoạt, chỉ dựa vào sức của bản thân là có thể áp đảo bọn họ. Nhưng mà chuyện đêm đó để cho ta hiểu ra, ta còn quá ngây thơ rồi. Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, bàn về thế lực ta cũng chỉ dựa vào Thái hậu, bàn về khí lực ngay cả Thái tử bị thương ở chân ta cũng đánh không lại, bàn về tâm cơ ta còn không phải là đối thủ với ngay cả nha đầu bên cạnh, ta muốn đơn độc hăng hái chiến đấu, vốn không khác nào tự tìm đường chết. Cho nên ta muốn để cho các ngươi làm tay trái tay phải của ta, ít nhất gặp phải chuyện gì thì giúp ta nghiên cứu xem xét cặn kẽ, ta cũng sẽ không đến nỗi thua quá thảm.”
Sắc mặt ba người lập tức trở nên nghiêm túc, im lặng đứng bên cạnh không nói lời nào.
Quý Du Nhiên lại nói tiếp: “Ta hiểu biết rõ Lục Ý, cho dù ta làm cái gì em đều sẽ ủng hộ ta. Về phần Bình công công, Lý ma ma, ta hiểu biết rõ hai người chỉ một lòng muốn tốt cho Vương gia. Cho nên chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vương gia, các người đều sẽ không coi nhẹ. Nhưng mà bây giờ Vương gia đã sớm cùng ta vui buồn có nhau, cho nên chuyện của ta cũng chính là chuyện của Vương gia, chỉ muốn các ngươi còn nghĩ đến để cho Vương gia sống bình thường tiếp, các ngươi cũng phải nghe lời của ta!”
Sắc mặt của Bình công công và Lý ma ma lại thay đổi, vẫn cùng đồng thời quỳ xuống đất: “Nô tỳ (lão nô) nghe theo tất cả Vương phi sắp xếp!”
Rất tốt. Bây giờ, hai người này ít nhất coi như đã tiếp nạp nàng một nửa rồi nhỉ? Quý Du Nhiên nghĩ tới: Cho dù như thế nào, chỉ cần lòng của Phượng Dục Minh còn đang đứng về phía nàng, như vậy die nd da nl e q uu ydo n mấy người bọn hắn chính là một nhóm người chung lợi ích, người ngoài rất khó công phá. Cho nên bây giờ nàng muốn chính là Phượng Dục Minh ngoan ngoãn nghe lời nàng nói.
Khóe miệng cuối cùng hiện lên nụ cười thoải mái, nàng kêu Lục Ý đỡ hai lão nhân dậy, rồi nghiêm mặt nói: “Lời nói nhảm khác ta không nói nhiều, sở dĩ ta gấp gáp gọi các ngươi tới như vậy, là bởi vì tình huống bây giờ đã hết sức khẩn cấp rồi. Trong lòng các ngươi cũng nên hiểu, mặc dù thoạt nhìn Thái tử tao nhã lịch sự, thật ra thì là người mềm yếu, mọi việc đều vì Hoàng hậu vâng lệnh nghe theo, tâm tư cũng rất nhỏ mọn giống như Hoàng hậu. Lần này ta vừa đánh lại mắng hắn, còn làm hại hắn trọng thương trong người, hắn khẳng định có lòng oán hận. Mặc dù cho đến bây giờ hắn vẫn nói năng thận trọng về chuyện này, nhưng không đảm bảo một ngày nào đó sẽ đường hoàng khai báo với Hoàng hậu. Hoàng hậu vốn nhìn ta không vừa mắt, lại muốn che chở Thái tử phi, vì vậy cũng chỉ có thể lấy ta ra khai đao. Đây cũng không là gì, bà ta hung hăng nữa cũng không thể có khả năng sẽ muốn mạng ta bây giờ, nhưng Thái tử không giống vậy, mặc dù hắn hận ta, nhưng trong lòng cũng có chút tình cảm với ta. Ta hiểu rõ hắn, hắn rất có thể sẽ dồn tất cả ý hận lên người Vương gia. Một người nhìn nhã nhặn lịch sự một khi phát điên lên mới là đáng sợ nhất. Vì vậy, từ nay về sau, tất cả các ngươi đều phải cực kỳ cẩn thận, ngàn vạn lần canh chừng phía bên Thái tử đột nhiên ra chiêu đả thương Vương gia.”
Nghe nàng giải thích như vậy, sắc mặt Bình công công và Lý ma ma lập tức thay đổi lớn, Bình công công vội vàng nói: “Dạ, lão nô biết, về sau lão nô nhất định một tấc cũng không rời canh chừng Vương gia, cần phải không để cho bất kỳ người lạ nào tiến gần Vương gia một bước!”