“Vương gia, Vương phi!”
Nhưng mà vào giờ phút này, bịch bịch bịch, bịch bịch bịch, tiếng bước chân dồn dập từ từ đến gần. Một giọng nói lo lắng bén nhọn nào đó ở ngay cửa ra vào, theo tiếng bước chân cách bọn họ càng lúc càng gần, hai người như chìm vào trong giấc mộng mới tỉnh, Quý Du Nhiên càng thêm giống như đầu bị đánh một gậy –
Nàng đang làm gì? Chàng ngốc này đang làm gì với nàng?
Vội vàng đẩy hắn ra, muốn dùng sức lực lau mùi vị không thuộc về mình trên cánh môi. Nhưng giơ tay lên rồi, trong lòng lại bắt đầu không nỡ.
Phượng Dục Minh còn choáng váng, trong đôi mắt sáng trong che phủ một tầng khói mờ nhàn nhạt như sương: “Ái phi, nàng đẩy bổn Vương ra làm gì?”
“Ta...” Trên mặt nóng bỏng, Quý Du Nhiên vội vàng chuyển ra cửa, “Lý ma ma, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
“Vương phi, trong vườn hoa Tử Tô và Thải Bình đang náo loạn, Tử Tô một lòng chắc chắn rằng Thải Bình là gian tế do Hoàng hậu nương nương phái tới, nói muốn tố giác thân phận của nàng ta với ngài!”
“Tử Tô?” Quý Du Nhiên nhướn mày. Tên này giống như từng nghe nói ở đâu?
“Không phải chính là một trong mười mỹ nhân Hoàng hậu nương nương đưa tới sao? Vừa tới đã bị ngài đưa đi phòng bếp làm việc, còn cả ngày lẫn đêm chưa từ bỏ ý định muốn lộ diện trước mặt Vương gia.” Lý ma ma oán hận nói, lại đến bên cạnh nàng hạ thấp giọng, “Hơn nữa, kể từ sau khi vào Vương phủ, nàng ta xen lẫn với Thiên Thiên và Thanh Khâm ở chung một chỗ, còn thường lui tới với Sở ma ma phòng chính, không biết truyền đi bao nhiêu lời đâu! Nô tỷ và Bình công công cũng nhận định người này là một trong những gian tế Hoàng hậu nương nương phái tới không thể nghi ngờ.”
Không sai, nha đầu này chính là một trong những gian tế. Quý Du Nhiên nhớ ra rồi, đời trước chính là nha đầu này thừa dịp nàng và Phượng Dục Minh không để ý đến nhau, chạy đến trước mặt dfienddn lieqiudoon Phượng Dục Minh thi triển thủ đoạn dịu dàng của nàng ta, thiếu chút nữa kéo Phượng Dục Minh về phe của nàng ta. Sau đó khi nàng và Phượng Dục Minh lại hòa hảo rồi, nàng ta lại tỏ vẻ khoe mẽ với nàng, may mà nàng biết nha đầu là người Hoàng hậu đưa tới nên quyết định chủ ý giữ một khoảng cách với nàng ta, nếu không còn không biết có thể mắc bẫy của nàng ta hay không! Rồi sau đó, ở kiếp trước khi nàng bị hại đến nông nỗi kia, cũng có liên quan đến nha đầu này.
Mà bây giờ... Ha ha, làm trộm ngược lại kêu bắt trộm? Có chút ý tứ.
Khóe miệng khẽ vểnh, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói: “Bọn họ đâu?”
“Vẫn ở bên ngoài.”
“Được, kêu các nàng đi sảnh bên chờ ta, lát nữa ta qua.”
“Vâng.”
Tai nghe họ nói hết lời, Phượng Dục Minh vẫn như còn ở trong sương mù: “Ái phi, mọi người đang nói gì vậy?”
A!
Trong lòng lại không nhịn được mà giật mình, mặt Quý Du Nhiên không nhịn được khẽ nóng lên. Vội vàng lui về phía sau hai bước, “Không có gì, không có gì. Ta và ma ma có chính sự phải làm rồi, Vương gia chàng mệt không? Có muốn ngủ trước không?”
Tí tách, tí tách.
Nước mắt của Phượng Dục Minh lập tức rơi xuống.
Lòng Quý Du Nhiên lập tức bị nhéo cao, “Vương gia -”
“Ái phi, có phải nàng ghét bỏ bổn Vương rồi không?”
“Không có mà!” Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu. Hình như nàng không làm gì sai cũng không có lỗi gì mà?
“Nàng gạt người!” Phượng Dục Minh lại nói, ánh mắt ướt nhẹp trong nháy mắt chớp cũng không chớp nhìn nàng, “Vừa rồi nàng đẩy bổn Vương ra, bây giờ còn muốn đuổi bổn Vương đi! Không phải bởi vì bổn Vương hôn nàng? Bổn Vương thích nàng nha! Bổn Vương cũng thích tiểu Hắc, bổn Vương cũng hôn nó như vậy, mỗi lần nó đều rất vui vẻ!”
Ầm ầm! Một tia sấm sét nổ vang trong đầu, đầu óc Quý Du Nhiên trống rỗng.
Giống như tiểu Hắc? Nàng giống như một con chó? Ăn cũng hôn con chó kia như vậy sao? Trong mắt hắn, nàng giống con chó kia như đúc? Lần trước còn không bằng con chó đâu, lần này thì giống rồi, nàng nên vui mừng vì địa vị của mình tăng lên sao?
“Ái phi.” Nhìn thấy dáng vẻ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của nàng, Phượng Dục Minh chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, thận trọng lại gần, “Nàng làm sao vậy? Bổn Vương lại nói sai rồi sao?”
“Không, chàng nói không sai, chàng không làm sai cái gì.” Bất lực lắc đầu, Quý Du Nhiên lảo đảo xoay người, khóc không ra nước mắt. Nàng đã nói rồi, chàng ngốc này chỉ biết ăn uống vui đùa, làm sao đột nhiên hiểu được chơi trò ghen tuông thâm ảo như vậy chứ? Thì ra, thì ra là như vậy!
“Ái phi...” Nàng rõ ràng chính là tức giận, Phượng Dục Minh vội vàng kéo nàng lại, Quý Du Nhiên lại đẩy ra, “Vương gia, ta còn có chuyện, ta đi ra ngoài trước. Chàng -”
“Bổn Vương cùng với nàng!” Nắm chặt cổ tay của nàng, Phượng Dục Minh lớn tiếng nói.
“Được rồi!” Xem ra người ta kiên định chấp niệm muốn gắt gao dính vào một chỗ với nàng rồi, Quý Du Nhiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hai người cùng đi đến sảnh chính.
Hai người Tử Tô và Thải Bình đã sớm quỳ ở đây rồi, nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, Tử Tô và Thải Bình liên tục không ngừng quỳ xuống hành lễ.
Quý Du Nhiên chỉ liếc nhìn bọn họ một chút, rồi cùng Phượng Dục Minh ngồi xuống, sau đó mới lạnh giọng quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái gì gian tế với không gian tế?”
“Vương phi, hôm nay nô tỳ nhìn thấy Thải Bình lặng lẽ đưa cho Trương ma ma ở phòng chính một túi tiền nhỏ, Trương ma ma die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cầm túi tiền cứ vui vui vẻ vẻ đi, chỉ chốc lát sau lại ôm về một bọc lớn. Nô tỳ lặng lẽ đi phòng nàng ta nhìn một chút, lại phát hiện ra cái này!” Tử Tô vội nói, đôi tay trình lên một túi tiền.
Lục Ý nhận lấy túi tiền mở ra, Quý Du Nhiên thấy bên trong chứa rất nhiều tờ giấy nhỏ. Mở một tờ ra xem, bên trong đó lại có rất nhiều chữ khải cực nhỏ, chữ viết rõ ràng, trong lời nói chính là để cho ngươi thật chú ý động tĩnh trong Vương phủ, hơn nữa phải chú ý động tĩnh của nàng, một khi có cái gì không đúng, lập tức viết giấy báo cáo về. Mặc dù không có lạc khoản, nhưng nhìn giọng điệu sai khiến vênh mặt hất hàm vẻ cao cao tại thượng giữa các hàng chữ, nghĩ cũng biết thân phận của người kia không bình thường.
Lòng Quý Du Nhiên trầm xuống, lại xem xét thêm mấy cái, phát hiện nội dung cũng tương tự, nên giận tái mặt: “Thải Bình, những thứ này đều là của ngươi?”
“Bẩm Vương phi, đúng vậy.” Thải Bình thật sự không hề úp úp mở mở, thoải mái thừa nhận.
Quý Du Nhiên nắm chặt quả đấm: “Nói cách khác, ngươi thừa nhận ngươi là gian tế Hoàng hậu nương nương phái tới?”
“Không.”
Quý Du Nhiên lại sửng sốt.
Tử Tô cũng vội vàng cáo đội lốt hùm nói: “Ngươi còn không thừa nhận? Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, ngươi cũng thừa nhận những thứ này là của ngươi rồi, chứng cứ xác thực, ngươi còn định chống chế?”
“Ta để cho ngươi nói chuyện sao?” Bị giọng điệu om sòm của nàng ta làm đau lỗ tai, Quý Du Nhiên lạnh lùng quét tới, trong lòng càng khinh bỉ nha đầu này sâu hơn: Bây giờ còn ở đây nói tới người khác, thật ra thì chính nàng ta không phải cũng như vậy sao? Tám lạng nửa cân, bây giờ còn làm ra chuyện bán đồng bọn, đại khái nàng ta chính là nhìn thấy nàng ném Thải Bình cho Lý ma ma chèn ép, cho rằng nàng đã phát hiện ra thân thế của Thải Bình, cho nên đánh chủ ý khí tốt bảo soái *!
(*) Khí tốt bảo soái: từ bỏ lợi ích nhỏ của cá nhân, để giữ vững tình hình chung (câu tương tự: thí tốt giữ xe)
Tử Tô ngẩn ra, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu không nói.
Quý Du Nhiên lại nhìn về phía Thải Bình: “Ta ngược lại thật ra muốn biết, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có gì có thể nói?”
“Nô tỳ không có lời nào để nói. Nhưng mà, nô tỳ có một món đồ muốn giao cho Vương phi ngài xem.” Thải Bình ung dung nói, lấy một cái lược nhỏ từ trong tay áo ra trình lên.
Lục Ý nhất thời chần chừ: “Vương phi?”
“Lấy tới.” Quý Du Nhiên nói.
Lục Ý liền đi qua cầm cây lược mang tới.
Đợi khi đồ vào trong tay mình, Quý Du Nhiên phát hiện vật này chẳng qua lớn nhỏ chỉ trong lòng bàn tay, nhưng sức nặng di3n~d@n`l3q21y"d0n không ít, chắc chế tạo từ gỗ đàn hương. Trên lưng lược còn vẽ một bộ tranh sơn thủy khéo léo, dưới bức vẽ có khắc mấy chữ. Chữ này...
Trời!
Tay chợt run lên, lược từ trên tay rớt xuống.
Quý Du Nhiên còn không kịp đi nhặt lại, đã vội vàng đứng lên: “Ngươi lấy được vật này từ chỗ nào?”
“Có người đưa cho nô tỳ.” Thải Bình nói.
“Người nào?”
“Nếu Vương phi muốn biết, xin mời lui người bên cạnh, nô tỳ sẽ thành thật nói ra.”
“Được!” Trong lòng vừa kích động lại vừa khẩn trương, Quý Du Nhiên không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
“Vương phi?” Đám người Lục Ý và Lý ma ma thấy thế, rối rít không hiểu.
Phượng Dục Minh cũng nghĩ không thông, nhặt lược lên xem một chút, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, “Ái phi, phía trên này có khắc tên của nàng nè!” Phù danh khán tự bạc, trích hoạn chuyển du nhiên *. “Chơi thật tốt!”
(*) Hư danh nhìn mỏng manh, từ quan xuống nhàn nhã (Thơ của Trương Cư Chính – một nhà chính trị học và học giả của Trung Quốc thời nhà Minh)
Đúng vậy! Cây lược nhỏ có khắc tên của nàng, hơn nữa còn là kiểu chữ lệ viết thành, một vạch một vẽ này, kiểu dáng mảnh gầy này, cho dù nhiều năm không thấy, nàng cũng có thể nhìn một cái là phân biệt ra được.
Quý Du Nhiên hít sâu một hơi: “Tất cả đều lui ra.”
“... Vâng.” Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng đám người Lục Ý vẫn nghe lời lui ra.
Tử Tô còn định nói gì đó, nhưng Thải Bình lạnh lùng liếc nàng ta, nàng ta không khỏi run lên, rồi mặc cho Lục Ý lôi mình ra ngoài.
Phượng Dục Minh dĩ nhiên không đi ra.
Liếc nhìn đám người khác đều đã đi ra ngoài, chỉ để lại hắn, Quý Du Nhiên còn có Thải Bình, lại nhìn cây lược trong tay, hắn từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên cầm tay của hắn lên, nắm thật chặt cây lược đó, cặp mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Thải Bình: “Bây giờ, ngươi có thể nói chứ?”
“Bẩm Vương phi, cây lược này do chủ nhân của nô tỳ giao cho nô tỳ. Chủ nhân nói cho nô tỳ, trừ phi đến lúc vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không được lộ đồ ra.” Đoan đoan chính chính quỳ gối ở dưới, vẻ mặt Thải Bình lạnh nhạt, gằn từng chữ một nói ra.
Quý Du Nhiên không nhịn được, sóng lòng càng thêm sôi sục: “Chủ nhân của ngươi là ai? Tên hắn là gì? Có dáng dấp như thế nào? Bây giờ đang ở đâu?”
“Xin thứ cho nô tỳ không thể trả lời.”
Chín chữ lạnh lẽo, trong nháy mắt đánh nàng từ trên mây rớt xuống mặt đất, Quý Du Nhiên lại giống như rơi vào trong đầm băng.
Hít sâu một cái, nàng lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không chịu nói, ngươi có tin bây giờ ta lập tức khiến cho ngươi mất mạng không?”
“Nếu như nô tỳ mất mạng, điểm đầu mối duy nhất này của Vương phi cũn sẽ đứt, ngài sẽ không tìm được người kia.” Thải Bình lạnh lùng nói, vốn không bị uy hiếp của nàng hù dọa.
Đúng, nàng ta nói không sai. Quý Du Nhiên lui về sau hai bước, Phượng Dục Minh tranh thủ đỡ ổn định nàng, ngược lại quát lên: “Lớn mật! Ai cho phép ngươi bắt nạt ái phi của bổn Vương sao? Người đâu!