Chuyện trong Hoàng cung cuối cùng chấm dứt, Quý Du Dung yếu ớt rúc vào bên cạnh Thái tử thỏa mãn rời đi, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh cũng cùng nhau trở về Dật Vương phủ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Bình công công đã vội vàng tự mình tiến lên đỡ Phượng Dục Minh xuống xe. Khi nhìn thấy Quý Du Nhiên xuất hiện sau đó thì rõ ràng hắn hơi sửng sốt: “Vương phi?”
A, mới thay quần áo khác hắn đã không nhận ra nàng? Quý Du Nhiên cười khẽ: “Bình công công, ngươi nhìn ta làm gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy Vương phi nhà ngươi đột nhiên quốc sắc thiên hương xinh đẹp khiến ngươi không dời mắt được!”
Nữ nhân này... Mới gả tới mà không che đậy miệng như vậy, thật sự làm cho người ta không thích. Kinh ngạc trong mắt dần lui, khóe miệng Bình công công giật giật, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Vương gia, Vương phi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, hai người ăn bây giờ, hay nghỉ một chút rồi nói?”
“Bây giờ!” Phượng Dục Minh lập tức la lớn.
Quý Du Nhiên liền nói: “Vương gia nói bây giờ, vậy thì bây giờ đi!”
“Vâng!” Bình công công lại nói: “Chỉ có điều, Vương phi, những hạ nhân trong Vương phủ vốn định chờ ngài từ trong cung trở lại tới đây thỉnh an, như bây giờ -”
Hắn đang quanh co lòng vòng mắng nàng làm trễ nải thời gian của tất cả mọi người sao? Quý Du Nhiên giả bộ như không nghe thấy, “Vậy chờ dùng xong cơm trưa lại nói! Chuyện trong cung đã xong, giờ ta có nhiều thời gian.”
Quý Du Nhiên, xem như ngươi lợi hại! Đấu lần nữa thất bại, khóe mắt Bình công công cũng kéo ra, cúi mạnh đầu: “Dạ, lão nô nhớ.”
Thức ăn dọn xong nhanh chóng, hai người nếm qua, Phượng Dục Minh lấp đầy bụng, lại cách xa hoàn cảnh đè nén trong Hoàng cung, lập tức vui mừng hớn hở chạy đi vui đùa, Lý ma ma vội vàng đi theo phục vụ. Quý Du Nhiên rửa mặt, lạnh nhạt dặn dò: “Bây giờ, đi kêu những người đó tới, để cho ta quen biết một chút!”
“Vâng.” Bình công công ở lại bên cạnh nàng, vội vàng kêu người triệu tập người dưới ở Vương phủ đến.
Không tới thời gian một ly trà, bên ngoài sảnh chính đã đông nghẹt người đứng – giống lần trước như đúc, ngay cả nét mặt thu mày liếc mắt chờ xem kịch vui của Bình công công cũng giống như đúc. Quý Du Nhiên cười, từ từ uống xong ly trà, mới vịn tay Lục Ý, chậm rãi nhìn chung quanh trên dưới một vòng, sau đó ánh mắt rơi lên mười thiếu nữ xinh đẹp nhất đứng hàng đầu.
Đây mới thật sự là mười mỹ nhân. Mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng hàng mi nét mày tinh tế, dáng vẻ yểu điệu, còn có Hoàn mập Yến gầy, mỗi người một vẻ phong thái, liếc mắt nhìn qua, thật sự làm cho ánh mắt người ta sáng lên, gần như sẽ say mê trong đó.
“Khởi bẩm Vương phi, mười vị mỹ nhân này, là năm trước Hoàng hậu nương nương ban cho Vương gia.” Thấy nàng die nda nle equ ydo n nhìn chằm chằm mấy nàng đó, Bình công công vội vàng giới thiệu.
“Ta biết rõ.” Quý Du Nhiên hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét về phía thiếu nữ đứng đầu bên phải, “Ngươi chính là lão đại trong mười người, tên Hồng Tụ đúng không?”
Thiếu nữ bị điểm tên vội vàng quỳ xuống, “Bẩm Vương phi, chính là nô tỳ.”
“Được, là ngươi là tốt rồi.” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, nhưng ngay lập tức sầm mặt, “Người đâu, trói nàng ta lại!”
Mọi người lập tức hoảng hốt, Bình công công vội vàng tiến lên: “Vương phi, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Các ngươi cho rằng ta không biết?” Quý Du Nhiên cười lạnh, “Nha đầu này vẫn lòng dạ xấu xa, từ ngày vào Vương phủ đã bắt đầu do la khắp nơi tất cả về Vương gia. Ngay mấy ngày trước trong đại hôn của ta và Vương gia, nàng ta còn chạy vào phòng của Vương gia định quyến rũ Vương gia! May mắn là Vương gia không để ý đến nàng ta, chỉ đuổi nàng ta ra ngoài. Nhưng mà, Vương gia lương thiện, ta không phải! Hạng người như thế, đừng tưởng rằng do mẫu hậu ban thưởng thì hay rồi, một năm rồi, nếu ban đầu Vương gia không coi trọng, vậy sau này Vương gia cũng sẽ không coi trọng! Ngươi lại vẫn dám mặt dày đi quyến rũ Vương gia? Ngươi rất thiếu nam nhân? Hạng người như ngươi nếu nuôi dưỡng ở trong Vương phủ, sớm muộn gì cũng là mối họa. Nếu về sau ngươi tiếp tục quyến rũ Vương gia còn chưa tính, nếu đổi lại là người khác... Đó không phải cho Vương gia đội nón xanh sao? Hơn nữa, nếu quả thật xảy ra, bên ngoài sẽ truyền đi như thế nào? Mặt mũi của ta và Vương gia đặt ở đâu? Thay vì giữ lại mối họa này về sau gieo họa cho chúng ta, còn không bằng trừ đi từ bây giờ!”
Nàng biết chính xác? Mặt Bình công công die enda anle equu ydonn trắng bệch. “Vương phi! Mặc dù hành động của nha đầu này không phép tắc, nhưng dù sao cũng do Hoàng hậu nương nương ban thưởng -”
“Cũng bởi vì mẫu hậu ban thưởng, cho nên mới càng thêm dạy dỗ!” Quý Du Nhiên lớn tiếng nói, “Mẫu hậu đưa mỹ nhân cho Vương gia, nhất định là hy vọng Vương gia vui vẻ sung sướng. Nhưng nha đầu này vốn không phải đèn đã cạn dầu, lưu nàng ta ở lại, về sau sớm muộn gì cũng bôi đen mặt mẫu hậu, đến lúc đó mẫu hậu cũng khó mà nói!” Lại khoát tay, “Nhanh lên, trói nàng ta lại, đánh một trăm hèo trước mặt mọi người!”
Một trăm hèo? Vậy không muốn người ta sống rồi hả? Mọi người đều không kiềm chế được run lên, thiếu nữ quỳ trên đất càng bị sợ đến gần như co quắp, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng Quý Du Nhiên nghe cũng không nghe, ngược lại sắc mặt càng thêm âm trầm quát lớn: “Các ngươi còn chưa ra tay? Rốt cuộc có đặt Vương phi ta đây vào trong mắt không?”
“Cái này... Vâng!”
Vương phi thật sự quyết tâm muốn trừ bỏ nha đầu này. Tất cả mọi người phát hiện, lập tức không chần chừ nữa, ba bốn gã sai vặt vội vàng lấy dây thừng ra trói Hồng Tụ lại, sau đó đặt trên ghế dài, đánh bịch bịch một trận.
Ngay trước mặt Quý Du Nhiên, bọn họ không hề dám lười biếng chút nào, mỗi một người đều dùng hết sức đập xuống. Tiếng hèo thanh thúy truyền đến liên tục, có vẻ hết sức vang dội trong sảnh chính nho nhỏ. Lúc mới đầu Hồng Tụ còn khóc cầu xin tha thứ, nhưng về sau muốn khóc cũng hoàn toàn không khóc được. Đám người khác nghe được âm thanh, từng người bị sợ đến toàn thân phát run, vội vàng cúi đầu, không dám liếc nhìn trước mặt.
Vất vả đánh xong một trăm hèo, Quý Du Nhiên cũng chậm rãi uống xong một ly trà. Lúc này mới đưa tách trà dieendaanleequuydonn sang bên cạnh: “Kiểm tra một chút xem nha đầu này còn sống không?”
Một gã sai vặt đi qua kiểm tra hơi thở, lập tức run lên: “Bẩm Vương phi, nàng... Nàng ta đã không còn thở!”
“A, vậy thì kéo ra ngoài chôn đi!” Lạnh nhạt phất tay, Quý Du Nhiên lại gật đầu với Lục Ý bên cạnh, Lục Ý lập tức bưng lên một khay bày đầy bao lì xì. Quý Du Nhiên cầm một cái lên vuốt ve mấy cái, trong miệng miễn cưỡng nói, “Ta không phải người tốt, điểm này các ngươi nên sớm biết. Hôm nay, thông qua chuyện này, các ngươi cũng đại khái hiểu rõ tính tình của ta. Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, lòng dạ ta hẹp hòi, tính tình ngay thẳng ,không chấp nhận một hạt cát trong mắt. Ai trong các ngươi sau này nếu dám làm chuyện câu tam đáp tứ như nàng ta, để ta biết, kết quả sẽ chỉ thảm hơn nàng ta!”
Rõ ràng là giọng nữ vô cùng lười biếng, nhưng từng câu từng chữ, nói năng khí phách, từng chữ khắc vào trong lòng mỗi người, giống như tiếng chuông lớn vang dậy ầm ầm bên tai, chấn động khiến bọn họ phát run. Mọi người vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nàng lâu.
“Nhưng mà!” Nói xong uy hiếp rồi, Quý Du Nhiên lập tức chậm âm điệu lại, “Nếu các ngươi ngoan ngoãn, làm tốt chuyện các ngươi nên làm, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Hôm nay ta gặp các ngươi là ngày đầu tiên, theo lý mà nói thì không nên hù dọa các ngươi, cũng không có cách nào, là có người không nghe lời.” Lại cười tiếp, “Chỉ có điều không sao, may mắn mọi chuyện đã qua. Lục Ý, phát những tiền thưởng này xuống dưới đi! Đây là lễ ra mắt Vương phi ta cấp cho các ngươi, chỉ muốn các ngươi làm việc cho tốt, sau này tiền thưởng không ít!”
“Đa tạ Vương phi!” Có một cây gậy lớn trước mắt, đằng sau giọng nói dịu dàng mềm mại kèm theo tiền thưởng quả thật chính là táo ngâm mật ngọt. Một đám người hầu vội vàng quỳ xuống đất, hết sức lo sợ quy phục nàng.
Rất tốt, xem ra nàng làm hạ mã uy này tốt lắm. Nhìn đầu người đông nghẹt phía dưới, Quý Du Nhiên nhếch miệng lên, hài lòng cười.