“Hắn thường cải trang lẫn vào phố xá, nói cho oai là trải nghiệm và quan sát dân tình. Chắc đệ nhìn thấy lúc đó rồi!” Quý Du Nhiên cười nói.
Tiểu Sơn lắc đầu, “Không phải, đệ nhớ được đệ đã từng gặp hắn rất nhiều lần, đều là trang phục không khá lắm, hơn nữa – là ở trong ngõ nhỏ Liễu Diệp ở thành Đông.”
Ngõ nhỏ Liễu Diệp, coi như là nơi cư ngụ của dân chúng trung hạ tầng đế đô. Có thể xuất hiện ở chỗ đó, phần lớn là dân chúng, mỗi ngày phải dựa vào bán rau giặt quần áo duy trì kế sinh nhai. Chỗ đó Quý Thúc sống chết đi một lần cũng sẽ không đi lại lần nữa, hắn sao có thể thấy được nhiều lần? Còn ăn mặc giống nhau? Theo nàng biết, mỗi lần Quý Thúc đi ra ngoài “Trải nghiệm và quan sát”, trở lại sẽ để cho người vứt bỏ quần áo trên người!
“Đệ xác định không phải người có dáng dấp tương tự?” Quý Du Nhiên kinh ngạc khẽ hỏi.
Tiểu Sơn trầm ngâm, vẫn lắc đầu: “Mặc dù hôm nay hắn mặc trang phục ung dung hoa lệ khí độ bất phàm, nhưng dáng vẻ đi đứng và giọng nói lại sẽ không thay đổi. Đệ xuất thân là con hát, di1enda4nle3qu21ydo0n am hiểu nhất chính là quan sát cái này, đệ có thể khẳng định: Người kia, chính là hắn!”
Làm sao có thể! Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày: “Đệ nói thật sự không đáng tin! Hắn đường đường là Tể tướng, thường chạy đến chỗ đó làm gì?”
Tiểu Sơn lắc đầu, “Đệ cũng không biết.”
Lúc này, Phượng Dục Minh bị hai người bỏ quên chủ động chui tới: “Ái phi, hai người đang nói cái gì?”
“Không có gì.” Quý Du Nhiên vội vàng cười nói, “Vương gia, một cước hôm nay của chàng thật lợi hại! Còn anh dũng hơn hôm qua đá cô cô mấy phần!”
“Thật sao?” Phượng Dục Minh gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Tiểu Sơn cũng nhỏ giọng nói: “Đệ cũng thấy được động tác vừa rồi của tỷ phu. Xuất cước cực nhanh, đặt chân vô cùng chính xác, dùng sức vô cùng ác độc, một cước này đi xuống, ít nhất cũng phải khiến người ta nằm ba ngày! Bản lĩnh như vậy, bình thường không luyện năm ba năm thật sự không làm được như thế!”
“Có sao?” Quý Du Nhiên nghe vậy kinh ngạc rồi, “Vương gia, ta không biết chàng còn luyện qua cái này!”
“Bổn Vương không có!” Phượng Dục Minh vội vàng lắc đầu, “Từ nhỏ bổn Vương đã như thế. Cước lực cực tốt, mỗi lần bị người chọc tới đều đá một cước, người kia đều sẽ bị bay ra ngoài thật xa. Cho nên, sau đó bọn họ cũng có kinh nghiệm, không có việc gì sẽ không đến chọc tới bổn Vương.”
“Mà sao ta lại không biết?” Quý Du Nhiên nhỏ giọng kêu, đời trước nàng lại chưa từng nghe tới chuyện này!
“Đó là bởi vì Hoàng tổ mẫu nói, ái phi các nàng là nữ nhi hết sức nhu nhược, nếu biết chân của bổn Vương lợi hại như vậy, khẳng định sẽ bị hù dọa chết, làm sao còn dám thân cận với bổn Vương? Vì có thể sống chung hòa thuận lâu dài với nàng, bổn Vương không thể để cho nàng biết chuyện này.”
Ặc, thì ra là như vậy. Quý Du Nhiên gật đầu, lời này ngược lại rất đúng. Nếu như nàng sớm biết một cước của người này có thể đá người như vậy, vừa mới bắt đầu nàng chắc chắn sẽ không dám nói thêm vài câu với hắn, e sợ không cẩn thận chọc giận đến hắn, hắn sẽ một cước đá bay nàng ra ngoài.
“Ái phi.” Nói xong, trong lòng Phượng Dục Minh lo sợ không yên giống như con thỏ nhỏ, “Bây giờ bổn Vương nói cho nàng biết, nàng ngàn vạn lần đừng sợ chạy mất đó!”
“Ta đương nhiên sẽ không chạy.” Quý Du Nhiên vội vàng cười nắm tay hắn, “Coi như chân của chàng lợi hại hơn nữa, chàng nhất định sẽ không làm gì ta, có đúng không?”
“Ừm!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu, “Hoàng tổ mẫu nói rồi, muốn bổn Vương yêu thương nàng, không thể hung dữ với nàng, càng không thể ra tay với nàng. Nếu không, vậy thì rất mất phong phạm của nam nhi rồi!”
“Vậy sao!” Quý Du Nhiên cười híp mắt gật đầu, “Chàng sẽ không động chân với ta, vào thời khắc nguy cấp còn có thể ra mặt giúp ta, điều này nói rõ chân này của chàng vì ta! Ta thích còn không kịp nữa, tại sao muốn chạy?”
“Hì hì hì.” Lúc này Phượng Dục Minh mới thả lỏng cười.
Nhìn thấy hai người bọn họ nhìn nhau cười, một ôn hòa, một ngây ngốc, đập vào trong mắt lại là sự ấm áp hòa thuận như vậy, làm cho lòng của người ta cũng hơi ấm áp. Tiểu Sơn cũng không nhịn được khóe môi vểnh lên, nhẹ nhàng nở nụ cười.
--- ------Ta là đường ranh giới có người gây chuyện---- -----
Bởi vì ngày đó sau khi Thiên Ninh trưởng công chúa chạy từ Dật Vương phủ ra ngoài, đã một đường kêu khóc chạy về phía Hoàng cung, ngay cả xe ngựa cũng không ngồi. Cho nên phủ đệ dọc đường, mọi người đi ngang qua đều nghe thấy nội dung nàng gào lên, thêm với sau đó phu thê Dật Vương gia chạy vào Hoàng cung, Thiên Ninh trưởng công chúa lại bị phạt giam cầm, chuyện này càng gây lên sóng to gió lớn ở đế đô. Người có lòng thoáng tìm hiểu sâu xa một chút, đều đã hiểu thỏa đáng tất cả.
Cho nên, không tới ba ngày, chuyện này đã truyền đi xôn xao khắp đế đô, tất cả mọi người đều biết Dật Vương phi vì một con hát nhỏ mà vung tay với Thiên Ninh trưởng công chúa, Dieễn ddàn lee quiy đôn còn Dật Vương gia thì dứt khoát lựa chọn giúp Vương phi!
Trong lúc nhất thời, người ghen tỵ Quý Du Nhiên may mắn có thể đoạt được tiểu Sơn, còn được Phượng Dục Minh sủng ái cũng có, người cười nhạo Phượng Dục Minh ngu si không biết mình bị cho đội nón xanh cũng có, cũng bởi vì Thái hậu cứ thiên vị phu thê Dật Vương mà khó chịu trong lòng cũng có...
Dù sao, đầu đường cuối ngõ, mỗi người đều có thể tìm được đề tài thảo luận triển khai một cuộc biện luận thật dài.
Thân ở trong Vương phủ, Quý Du Nhiên tất nhiên không biết chuyện này. Nàng không có tâm tình đi để ý chuyện bên ngoài rảnh rỗi nói lung tung, bởi vì mỗi ngày nàng phải bận rộn trấn an Phượng Dục Minh, còn phải bố trí phòng ở cho tiểu Sơn, mời phu tử làm việc, còn phải quản một đống chuyện vụn vặt trong Vương phủ, mỗi ngày đều loay hoay giống như con quay, một ngày qua đi đầu hơi dính gối đã thở to ngủ, ngày hôm sau cho đến khi Phượng Dục Minh rời giường nàng mới tỉnh dậy theo.
Bận rộn như vậy chừng mấy ngày, khó khăn lắm mới thoáng nhàn tản một chút, Ninh Vương phi lại gửi thiệp mời bọn họ qua, cũng cố ý nói lên muốn gặp đệ đệ Quý Du Nhiên mới thu.
Phụ nữ có thai vĩ đại, bây giờ ngay cả Hoàng hậu Thái hậu đều cung phụng nàng như bồ tát, Quý Du Nhiên đương nhiên cũng sẽ không vì việc nhỏ mà làm trái ý tứ của nàng ta, nên chỉ định ngày mang theo Phượng Dục Minh và tiểu Sơn đi Ninh Vương phủ.
Chỉ có điều, lần này vừa mới tới cửa, Quý Du Nhiên đã phát hiện tình huống hình như có điều không giống như lúc trước – nhiều rất nhiều người, hơn nữa còn là nữ nhân!
“Nhị đệ muội, ngượng ngùng.” Nhìn thấy nàng tới, Ninh Vương phi tỏ vẻ áy náy, “Vốn ta chỉ mời mình muội tới, nhưng mà hôm nay không biết vì sao, mới sáng sớm các vị Hoàng thẩm Hoàng cô đã đột ngột tới thăm, ta cũng không tiện không lưu họ lại, cho nên...”
“Muội hiểu.” Quý Du Nhiên cười nhạt một tiếng, “Yên tâm đi, chúng muội chẳng qua cũng chỉ ngồi một chút. Có vài lời, hôm nào chúng ta nói sau cũng được.”
Ninh Vương phi bất đắc dĩ gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy.”
“Này, chị em bạn dâu hai người đang nói gì đó?” Lời mới nói mấy câu, đã có người cắt đứt, người này die nd da nl e q uu ydo n chính là Vương phi của bát Hiền Vương – cũng chính là đệ đệ thứ tám của Đương kim Thánh thượng, cũng chính là bát Vương phi rồi.
Ninh Vương phi dịu dàng cười một tiếng:”Không có gì, cũng chỉ nói chuyện phiếm mấy câu mà thôi.”
“Vừa là nói chuyện phiếm, vậy tại sao không nói chuyện phiếm với chúng ta đây? Chúng ta vừa lúc rảnh rỗi nhàm chán!” Bát Vương phi vui vẻ nói, một đôi mắt khôn khéo rơi lên người Quý Du Nhiên, trở mình mấy cái, điểm quan trọng đã thò ra, “Dật Vương phi, vừa rồi chúng ta còn đang nói! Ngươi thật sự lưu con hát nhỏ đó ở trong phủ rồi hả?”
Quả nhiên, nên tới cuối cùng cũng tới. Chắc hẳn đám nữ nhân này hôm nay tụ tập ở đây chính là vì mục đích này đi! Trên mặt thoáng hiện lên nụ cười thích hợp, Quý Du Nhiên dịu dàng nói: “Đúng vậy! Đó là một hài tử ngoan, rất xinh đẹp lại cơ trí, cháu dâu rất thích hắn, cho nên lưu lại.”
“Ha ha, quả nhiên vẫn là các ngươi trẻ tuổi gan lớn, cũng có ý tưởng. Minh Nhi cũng thương ngươi. Trước đó vài ngày ta vẫn còn nói, không biết người nào có phúc có được tiểu Sơn rồi, vừa vặn chính là cháu dâu chúng ta! Nhớ ngày đó, ta chỉ nghe hắn hát một câu thôi, thì đã biết giọng đứa nhỏ này cực tốt, âm thanh réo rắt, làn điệu hùng hậu, là một mầm non hát hí khúc tốt. Ban đầu còn định trở về phủ thương lượng với Vương gia nhà tạ mua hắn về nuôi trong Vương phủ, mỗi ngày hát cho chúng ta giải buồn, nhưng bởi vì có chuyện quấn lấy nên nhất thời quên mất. Chờ lúc nhớ ra, không nghĩ tới hắn lại bị người mua đi!” Bát Vương phi cười cười nhìn Quý Du Nhiên, “Ta nghe nói hôm nay các ngươi cũng mang hắn tới? Vừa lúc chúng ta tới đông đủ cả, nếu không ngươi để cho hắn đi vào hát cho chúng ta nghe một khúc đi! Ta cũng nhớ giọng hát của hắn thật lâu.”