Thái di nương tên là Xảo Ngọc, trước kia vốn là nha đầu cận thân của tiểu Trương thị, là phu nhân hiện giờ của Quý Thúc. Đi theo bên cạnh tiểu Trương thị nhiều năm như vậy, bà ta hiểu tiểu Trương thị gần như còn hơn Quý Thúc, vì vậy, bà ta e ngại tiểu Trương thị còn sâu hơn Quý Thúc nhiều.
“A, ít ngày trước ta có thu một đệ đệ, lúc đi ngoài ngẫu nhiên đụng phải Du Sâm đệ đệ, còn có phụ thân.” Quý Du Nhiên cười, vài ba lời nói chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ ngày đó một lần, “Lúc ấy ta đã nhìn ra dung mạo của Du Sâm đệ đệ và huynh trưởng rất giống nhau, nhưng phụ thân chính là không chịu thừa nhận! Phụ thân cho rằng có thể giấu giếm được ta sao? Quay đầu lại ta cho người điều tra, cũng không lâu đã tra được.”
Phát hiện sắc máu trên mặt Thái di nương dần rút đi, nàng mới chậm rãi nói: “Chỉ có điều di nương yên tâm đi, chuyện này cũng chỉ có ta và Vương gia nhà ta biết, những người khác ta đều chưa nói.”
Thái di nương vội vàng vỗ ngực thở hắt ra, “Vậy thì tốt.” Rồi vội vàng quỳ xuống với nàng, “Kính xin đại tiểu thư đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng báo chuyện này cho phu nhân. Nếu không, mấy mẫu tử chúng nô tỳ đều đừng nghĩ sống tốt!”
“Yên tâm, phải nói ta đã sớm nói ròi, sao bây giờ còn tự mình tới cửa nhìn các ngươi?” Quý Du Nhiên cười, ý bảo Lục Ý lại đi đỡ người dậy.
Sắc mặt Thái di nương vẫn như cũ không dễ nhìn chút nào. Quý Du Nhiên liền nháy mắt ra hiệu Lục Ý, Lục Ý lập tức đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn người chuyển vài cái rương lớn vào. Mở rương ra, ba mẫu tử đã sớm quen với màu sắc tối tăm bị màu sắc hoa lệ đập vào gần như mở mắt không ra. Khó khăn lắm mới thích ứng được, một lần nữa định thần nhìn lại, đã thấy bên trong chứa vải vóc, đồ bằng ngọc, trang sức bạc, v.v..., thế mà có chừng bốn rương!
Hai tiểu cô nương hoan hô một tiếng, vội vàng chạy tới.
Thái di nương không kéo được, di1enda4nle3qu21ydo0n cũng chỉ có thể mang khuôn mặt tươi cười nói: “Đại tiểu thư, ngài đây là có ý gì?”
Quý Du Nhiên cười nói: “Lần trước ở trên đường gặp phải Du Sâm đệ đệ, ta đã phát hiện quần áo mặc trên người đệ ấy rất bình thường. Bây giờ nhìn cách ăn mặc của di nương và hai muội muội, ta đã biết những ngày qua trong nhà hết sức khó khăn. Cho nên, ta mới thu thập ít đồ tới đây, di nương người cứ việc cầm, làm mấy bộ quần áo mới cho đệ đệ muội muội, cũng cho ít đồ xứng với trên người bọn họ. Nếu không, Du Sâm đệ đệ đi học ở trong học đường, phần tài sản bị người so không bằng thì làm như thế nào? Còn có hai muội muội, mấy năm tiếp theo cũng phải nói đến chuyện gia đình rồi, khi đó chắc phụ thân cũng cho người đón mọi người về rồi? Đến lúc đó nếu như đến nhà chồng, các nàng lại chưa từng nhìn thấy kim tôn ngọc quý gì đó, vậy nên làm gì cho phải? Thể diện của phụ thân cũng không nhịn được!”
Lời nói này hợp tâm ý của bà! Đề phòng nơi đáy mắt Thái di nương bị bớt đi không ít, còn giống như u oán thở dài một tiếng: “Đó cũng không có cách nào! Lão gia làm quan thanh liêm, trong phủ lại bị phu nhân quản. Mỗi tháng có thể bớt chút tiền lặng lẽ tới đây nuôi sống mấy mẫu tử nô tỳ cũng đã rất không dễ dàng. Cộng thêm Sâm nhi còn phải học, cuộc sống này trôi qua căng thẳng, cũng là chuyện không có cách nào khác.”
“Haizzz!” Quý Du Nhiên cũng thở dài theo, “Đúng vậy, phụ thân đúng là đủ khổ. Thân là Tể tướng, ở trong mắt người ngoài rất vinh quang chói lọi, nhưng dưới gối chỉ có hai nữ nhi, bây giờ cũng đều lập gia đình, đầy bụng học vấn còn có gia sản của phụ thân nên đưa cho ai thừa kế? Mẫu thân lại cứ quản phụ thân chặt, người trong nhà ngoài nhà đều không cho phụ thân đụng loạn, tiền bạc lại càng không qua tay phụ thân. Mấy người có thể đi theo phụ thân đến bây giờ đã rất không dễ dàng.”
Chỉ có điều, lời lập tức lại xoay chuyển: “Nhưng mà, phụ thân hiện giờ tội gì phải khổ như thế chứ? Rõ ràng là ta và Thái tử phi muội muội đều đã gả đi! Cho dù mẫu thân và Thái tử phi muội muội cùng phe, nhưng chẳng lẽ ngay cả ta cũng không muốn tin tưởng sao? Nếu không phải mấy ngày trước gặp được trên đường, ta chỉ sợ còn chưa biết! Haizzz, thật sự không dám giấu giếm, hiện giờ ở trong phủ Dật Vương, ta là đương gia, tiền bạc trong phủ đều phải qua tay ta. Mỗi tháng tùy tiện lấy ra mười đến trăm lượng bạc tới đưa cho mấy người, cải thiện kế sinh nhai cho mấy người không phải rất tốt? Dù sao Vương gia nhà ta cũng sẽ không nói gì.” Nói xong, quay đầu lai nhìn về phía Phượng Dục Minh, “Vương gia chàng thấy đúng không?”
“Ừm!” Phượng Dục Minh vui vẻ gật đầu.
Tia sáng trong mắt Thái di nương lóe lên rồi mất, nhưng ngay lúc đó lại nhún nhường nói, “Đại tiểu thư ngài nói lời này không sai. Nhưng mà, lão gia người này không phải ngài không biết. Tồn tại của mấy mẫu tử nô tỳ, hết sức bất lợi cho thân phận của lão gia. Nhiều người biết, thì nhiều thêm một phần nguy hiểm.”
“Ta hiểu.” Quý Du Nhiên tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, “Nhưng mà, cho dù như thế nào, ta là nữ nhi của phụ thân. Trước kia ta còn chưa biết chuyện thì không tính, nhưng bây giờ đã biết, dù sao ta cũng phải cống hiến một chút sức lực đúng không?”
Thái di nương thụ sủng nhược kinh *: “Đại tiểu thư...”
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được cưng chiều mà lo sợ, ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Quý Du Nhiên chủ động nắm lấy ta bà ấy: “Di nương, ta cũng không quanh co lòng vòng với di nương nữa. Nói thật với di nương đi! Lúc ban đầu biết được phụ thân có nhi nữ ở bên ngoài, ta cũng rất tức giận, rất đau lòng. Nhưng mà, nghĩ lại, ca ca ta đã không biết tung tích, Dieễn ddàn lee quiy đôn nếu như bên cạnh phụ thân không có một nhi tử nào bên người, vậy chờ phụ thân sau trăm tuổi nên làm cái gì? Ta có thể gia nhập Hoàng gia, Thái tử phi muội muội có thể đứng vững gót chân ở Đông cung, đều có thể bởi vì thế lực của phụ thân ở trong triều! Nhưng nếu như phụ thân không có người nối nghiệp, không phải chúng ta sẽ mất đi trợ lực sau lưng rồi hả? Hơn nữa, không dối gạt di nương, lần đầu tiên khi nhìn thấy Du Sâm đệ đệ, ta đã thích hắn, hơn nữa nghe nói hiện giờ hắn học tập rất tốt?”
Nhắc tới nhi tử, Thái di nương lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo gật đầu.
Quý Du Nhiên liền cười nói: “Có thế chứ. Nếu sau này Du Sâm đệ đệ muốn về nhà kế thừa y bát * của phụ thân, ta sao có thể gạt bỏ đệ ấy? Ta thích đệ ấy lôi kéo đệ ấy còn không kịp! Chờ sau khi phụ thân từ vị trí Tể tướng lui xuống, ta còn trông cậy vào đệ ấy làm núi dựa giữ thể diện cho ta đây nè! Di nương nói đi, như vậy, ta có thể không đối xử tốt với đệ ấy sao?”
(*) Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau
Vậy cũng đúng. Nghe được nàng nói như vậy, một chút đề phòng và e sợ trong mắt Thái di nương đều biến mất, thậm chí còn tỏ ra vài phần hả hê.
Phù!
Quý Du Nhiên cũng thở dài một hơi trong lòng, buông tay ra uống một ngụm trà thấm giọng.
Chỉ có điều, ngụm nước trà ngả vàng vào miệng, vị thô ráp để cho nàng nhướn mày, phản ứng đầu tiên chính là muốn lập tức phun ra giống như Phượng Dục Minh. Nhưng bây giờ ở trong nhà người khác, nàng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, miễn cưỡng nuốt trà xuống, rồi đẩy ly trà ra xa xa, tiếp tục miệng đắng lưỡi khô nói với Thái di nương: “Đúng rồi, di nương, ban đầu ta nhớ được di nương nói với mẫu thân rằng mình lớn tuổi, muốn chuộc thân hồi hương thành thân đúng không?”
“Đúng vậy!” Nhớ tới chuyện cũ, trên mặt Thái di nương tỏ vẻ ngượng ngùng, “Nô tỳ nói cho phu nhân, nói lão gia nô tỳ có một vị biểu huynh, từ nhỏ là thanh mai trúc mã với nô tỳ. Sau đó hắn thi đậu công danh, làm tú tài giáo thư * trong gia tộc rồi, nô tỳ muốn hồi hương gả cho hắn. Phu nhân thương nô tỳ hầu hạ phu nhân một thời gian, để cho nô tỳ ra ngoài, lại còn cho nô tỳ tiền đi lại hồi hương. Chẳng qua phu nhân không biết, vị biểu huynh kia của nô tỳ đã sớm bị nhiễm bệnh qua đời, tiền đi lại phu nhân cho vừa đủ để nô tỳ mướn cái nhà ở đây.”
(*) Giáo thư: thầy giáo (cách gọi cổ đại)
A ~
Quý Du Nhiên gật đầu: “Nói như vậy, khi di nương rời khỏi Quý phủ cũng đã có thai rồi hả?”
Thái di nương ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.
Quý Du Nhiên không khỏi cười lạnh trong lòng: Phụ thân đại nhân, ngài thật sự rất lợi hại đấy! Ban đầu khi bên cạnh có mẫu thân ta đã cấu kết với tiểu Trương thị, còn làm bụng bà ta lớn rồi. Vài năm sau lại làm theo y vậy, ngay dưới mí mắt phu nhân mình đã làm lớn bụng nha hoàn cận thân của bà ta, còn len lén nuôi trong Kinh thành nhiêu năm. Bây giờ ta thật sự muốn xem một chút, khi phu nhân kế thất * của ngài biết được tin tức này sẽ có phản ứng như thế nào!
(*) kế thất: vợ kế
Nhất thời trên mặt cười đến càng vui vẻ hơn: “Thì ra là như vậy! Xem ra sau khi rời đi Quý phủ di nương mới sinh hạ Du Sâm đệ đệ đúng không Sau đó phụ thân mua lại căn nhà này cho mọi người thường trú rồi hả?”
Thái di nương thẹn thùng e lệ gật đầu.
Thật sự không tệ. Biết bà ta sinh nhi tử, Quý Thúc mới quyết định lưu bọn họ lại. Nếu như lúc ấy từ trong bụng die nd da nl e q uu ydo n bà ta ra là một nữ nhi... Chỉ sợ phụ thân đại nhân của nàng sẽ không có biểu hiện như thế.
Hai bên càng nói không khí càng hòa hợp, lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn ngoài cửa, Thái di nương vội vàng đứng dậy: “Sâm nhi trở lại!”
Hai tiểu cô nương vẫn còn đang tìm bảo bối ở trong rương nghe vậy, vội vàng để đồ xuống, cùng mẫu thân chạy ra ngoài.
Quý Du Nhiên vội vàng kéo Phượng Dục Minh lên đi tới cửa, đã thấy Thái di nương vui vẻ nhận lấy túi sách trên người nhi tử sau đó ném cho đại nữ nhi: “Sâm nhi à, hôm nay đi học cực khổ không? Đói bụng chưa? Mẫu thân nấu cơm trong bếp rồi, con ăn bây giờ hay lát nữa ăn?”
“Bây giờ con không có khẩu vị, chết khát rồi!” Mắt trợn trắng lên, nam hài bọn họ đã gặp ngày đó lạnh lẽo nói.
Thái di nương vội vàng đẩy tiểu nữ nhi một cái: “Không nghe thấy ca ca con muốn uống trà sao? Nhanh đi lấy cho hắn!”
Tiểu nữ nhi vội vàng chạy về châm trà.
Chậc chậc, nhi tử này bọn họ nuôi quả nhiên đủ khí phách! Cảm giác còn sống an nhàn sung sướng hơn chàng ngốc nhà nàng. Quý Du Nhiên thầm suy nghĩ trong lòng, rồi phát hiện ánh mắt tràn đầy hai ánh lửa như bó đuốc nhìn về phía nàng, dường như muốn đốt ra hai lỗ thủng trên người nàng.
“Du Sâm đệ đệ, đệ tan học?” Quý Du Nhiên vội vàng ngẩng khuôn mặt tươi cười lên chào hỏi hắn.
Nhưng đáp lại nàng chính là một cái liếc mắt của tiểu nam hài, cùng với khí thế hung hăng quát to –
“Nương, ngày đó chính là hai người bọn họ đánh con. Nương đánh bọn họ về cho con!”
Quý Du Nhiên đã sớm nói cho Thái di nương biết chuyện ngày đó rồi. Cho nên bây giờ nghe được, bà vội vàng cười hòa giải: “Ôi, chuyện này nương cũng nghe nói rồi, hiểu lầm một trận, không có chuyện gì. Sâm, nào, đây là đại tỷ tỷ Dật Vương phi, mau lại đây gặp bọn họ!”
Nam hài lại đưa tới một cái xem thường thật to, “Dật Vương phi Vương gì, con chưa nghe nói tới! Con không muốn nhìn thấy bọn họ, nương mau để bọn họ cút đi!”