Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 119

“Không chết được là tốt rồi?” Mộ Dung Tịnh hài lòng gật gật đầu, “Ngày đó ai gia thật sự lo lắng kiếm kia nếu chếch lên một chút, như thế, tâm huyết ai gia khẽ chuyển coi như thành uổng phí, nhưng hôm nay nhìn thấy khí sắc của ngươi rất tốt, tâm tình buồn lo mấy ngày nay của ai gia xem ra đã có thể để xuống.”

“Lòng Thái hậu cũng đừng thả lỏng quá sớm, không chừng ngày nào đó có một thích khách trở lại, cũng không có người như thần phụ biết rõ đạo lý như vậy mà đỡ một kiếm cho Thái hậu ngài, đến lúc đó nếu như kiếm phong kia tính toán ra chút sai lầm...” Trên mặt Ôn Noãn lộ vẻ hơi lo lắng, ngôn từ rất khẩn thiết nói: “Thái hậu, ngài nhất định phải bảo trọng phượng thể.”

“Ngươi đây là uy hiếp ai gia?” Hai mắt Mộ Dung Tịnh híp lại.

“Thần phụ đây là quan tâm Thái hậu.” Ôn Noãn ngoài cười nhưng trong lòng không cười sửa lại.

Mộ Dung Tịnh lạnh lùng nhìn nàng ta, nhưng nàng ta lại cứ lạnh nhạt thong dong triệt để coi thường bà, trong lòng bà tức giận vừa định mở miệng, đầu trái tim đột nhiên dâng lên quặn đau, sắc mặt bà thay đổi.

“Thân thể Thái hậu khó chịu ở chỗ nào, có cần tuyên Ngự y tới kiểm tra một chút không?” Ôn Noãn nhìn sắc mặt bà ta khẽ thay đổi, trong lòng sáng tỏ mặt khẽ nhếch lên hỏi.

“Thân thể ai gia cực kỳ khỏe mạnh, không nhọc Hàn Vương phi quan tâm.” Mộ Dung Tịnh hít sâu một hơi, nhịn đau đớn này xuống, khuôn mặt xinh đẹp hếch lên rồi lại âm trầm sẵng giọng cười, “Ai gia biết ngươi miệng mồm lợi hại, nhiều lời chỉ lãng phí môi lưỡi, ai gia cũng sẽ không vòng vo, nói thẳng cho ngươi biết, hôm nay ai gia tới là để đòi ngươi hưu Hàn Vương, ngoan ngoãn ở lại trong cung làm phi tử cho Hoàng thượng.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Nếu ta không đồng ý?” Ôn Noãn ngước mắt lên lạnh lùng nhìn bà ta.

“Không đồng ý?” Mộ Dung Tịnh đưa mắt xuống, nhìn nàng như nhìn con kiến hôi, “Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý.” Bà vuốt ve ống tay áo, mặt tỏ vẻ thương hại nhìn nàng ta, “Trước đây khi Hoàng thượng cho ngươi ăn đan dược, ngươi lộ vẻ tuyệt vọng cầu khẩn Hoàng thượng, ai gia đều nhìn rõ vào trong mắt, ngươi chắc sớm biết đan dược này do cái gì luyện thành, như thế, sau khi ăn đan dược này vào sẽ trở nên như thế nào không cần ai gia phải nhiều lời thì trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Nếu như ngươi khiến ai gia hả hê, mỗi nửa tháng ai gia sẽ cho ngươi một viên thuốc có thể kiềm chế cổ độc này, nhưng nếu như ngươi không tuân theo?” Bà ta cười lạnh, không cần phải nhiều lời nữa.

“Cho ta thời gian ba ngày suy nghĩ.” Ôn Noãn tỏ vẻ bình tĩnh nói.

“Được, ai gia cho ngươi thời gian ba ngày.” Mộ Dung Tịnh lấy hộp gấm từ trong ống tay áo ra đặt lên bàn thấp bên cạnh, khóe môi khẽ câu nói, “Vì biểu đạt thành ý, ai gia cho ngươi một viên đan dược trước, ai gia, chờ tin tức tốt của ngươi.” Dứt lời, bà lấy khí thế ngẩng cao đầu hiên ngang rời đi.

Mộ Dung Tịnh vừa mới đi, huyết khí cuồn cuộn trong bụng mà Ôn Noãn đè nén trong nháy mắt vọt tới cổ họng, tràn ra dọc theo khóe môi, bà ta đây là muốn để cho nàng dẫm lên tôn nghiêm của Quân Dập Hàn chà đạp trong lòng bàn chân, để cho hắn cả đời mang ô danh trên lưng không cách nào ngẩng đầu, để cho huynh đệ bọn họ mang binh khí gặp nhau.

Rốt cuộc, như nàng đoán đi tới ngày này!

Ngưng Châu, trong lòng Quân Dập Hàn đột nhiên hoảng loạn không cách nào ức chế, mấy ngày nay mặc dù nhận được mật báo Hắc Long đưa đến biết vết thương của nàng đã bắt đầu chuyển biến tốt nên thoáng yên tâm, nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn lo lắng, mà lúc này đột nhiên hốt hoảng càng khiến cho hắn không cách nào ức chế xuống.

Hắn gọi Bạch Ưng và Lạc Phi tới phân phó vài việc, sau đó lập tức ra roi thúc ngựa chạy đi Kinh thành, dù chỉ nhìn thấy nàng một cái biết nàng vẫn mạnh khỏe cũng được, mà cùng lúc đó thư của Ôn Noãn đang từ Kinh thành chạy đến Ngưng Châu rồi.

Hai ngày sau đó, bởi vì Ôn Noãn dùng thuốc Huyền Nguyệt mang tới theo tín hiệu Sở Hoan phát ra theo ý nàng, thân thể đã không giống như biểu hiện bên ngoài chỉ có thể nằm tựa vào trên giường nghỉ ngơi, nhưng dù sao nàng cũng bị trọng thương, cho dù linh đan diệu dược tốt hơn nữa cũng không thể nhanh chóng khôi phục như vậy, mà bởi vì nàng biết thời gian cấp bách, ngược lại độc dược này do mình tự phối chế có thể cấp tốc kích phát thể lực khiến vết thương được chữa trị, nhưng trị phần ngọn không trị được phần gốc, nếu tích lũy thời gian dài, chẳng những lưu lại mầm bệnh, còn có thể bị độc dược cắn trả.

Minh Nguyệt các, Ôn Noãn đi tới phòng Thanh Ca kiểm tra mạch tượng vết thương cho nàng ấy, phát hiện mặc dù mạch của nàng ấy đã gần như vững vàng, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn ép nàng vào đường cùng? Ôn Noãn nhắm chặt mắt lại chống đỡ thân mình chui vào trong phòng thuốc.

Canh bốn thời tiết ấm áp, cả người mệt mỏi từ trong phòng thuốc ra ngoài, nàng vịn tường chạy ra ngoài, đi không được mấy bước, cổ họng đột nhiên căng thẳng, nàng giơ tay áo che miệng khẽ ho nhẹ hai tiếng, lại lấy ống tay áo ra thì thấy trên đó có vết máu.

Thân thể này, hiện giờ đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa rồi!

Nàng buồn bã thở dài, lấy viên đan dược ăn, định hoãn lại một chút sẽ rời đi, ngẩng đầu lại thấy Vu Di đang đứng bên ngoài cách mấy bước, chân mày ngọn núi lạnh lẽo hơi nhíu nhìn nàng. dfienddn lieqiudoon

“Ngươi thức dậy cũng thật sớm.” Ôn Noãn nắm ống tay áo dính máu trong tay, lùi ra phía sau, mạnh mẽ giữ vững tinh thần đứng thẳng lại cười nói.

“Ngươi bị trọng thương.” Hắn không thèm để ý đến che đậy của nàng, trực tiếp mở miệng nói toạc ra.

“Một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Ôn Noãn cười khan, đang định tìm một câu làm kết cục rồi thong dong rời đi, Vu Di lại trực tiếp ra chỉ như gió điểm huyệt đạo của nàng ngăn nàng nói, ôm thắt lưng nàng vào trong phòng.

“Vu Di, thả ta xuống.” Ôn Noãn hoảng hốt sau đó tức giận, lạnh lùng quát nói.

Vu Di không nói, cúi người đặt nàng lên giường, sau đó ngồi xếp bằng phía sau nàng, hai tay đặt lên lưng nàng, nội lực liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng, Ôn Noãn thế mới biết hắn đang muốn trị thương cho mình, lúc này nếu nàng không phối hợp, đến lúc đó bị thương chính là hai người bọn họ, hiện giờ thân thể hư nát này của nàng không có khả năng chịu nội lực phản phệ, nên đành phải tĩnh tâm ngưng thần dẫn nội lực Vu Di truyền vào trong cơ thể chạy quanh thân.

Sau nửa canh giờ, Vu Di thu tay, giải huyệt đạo cho nàng.

“Đa tạ.” Ôn Noãn sửa lại áo bào, nói với Vu Di, thân mình vốn nặng ngàn cân, sau khi có nội lực hắn đưa vào, đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Mạng của ta là của ngươi.” Giọng của hắn không hề phập phồng, nhưng Ôn Noãn lại nghe hiểu ý tứ bên trong.

“Mặc dù ta cứu ngươi một mạng, nhưng lần trước ngươi đã cứu ta một mạng, chúng ta coi như không thiếu nợ lẫn nhau, mạng của ngươi, chung quy là của ngươi.” Ôn Noãn cười đến hàm súc, “Ta còn có chuyện rời đi trước, lần sau mời ngươi uống rượu.” Nàng nói xong, không đợi Vu Di mở miệng đã cất bước nhanh rời đi, hiện giờ đã gần canh năm, nếu không trở về, bị người phát hiện nàng không có ở trong cung, lỡ như bị lão yêu bà kia phát hiện ra cái gì cũng không quá tốt.

Thời hạn ba ngày đảo mắt trôi qua, Ôn Noãn chủ động cất bước đến cung của Mộ Dung Tịnh, nàng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tịnh cao cao tại thượng nói, “Ta có thể đồng ý với yêu cầu của ngươi, nhưng mà ta có một điều kiện.”

“Ngươi cho rằng lấy tình huống bây giờ của ngươi có tư cách nói điều kiện với ai gia?” Trên mặt mày Mộ Dung Tịnh tràn đầy chê cười.

“Thái hậu cho rằng ta lấy cái mạng này tới đàm phán không đủ tư cách?” Khóe môi Ôn Noãn mỉm cười nhìn bà ta, nhưng trong hai mắt tản mạn lại lạnh như băng.

“Ngươi!” Sắc mặt Mộ Dung Tịnh lạnh lẽo, ngay sau đó chân mày nhíu lại vỗ ngực.

“Thái hậu, nổi giận làm tổn thương gan không phải là đạo dưỡng sinh, ngài ngàn vạn lần đừng bởi vì một đôi lời của ta mà sinh tức tổn thương thân thể, đây chính là được mà không bù nổi mất đó.” Nụ cười Ôn Noãn thản nhiên mà ý vị sâu xa, thực tâm tán này khi con người bình tĩnh hòa nhã thì không có gì, nhưng nếu cảm xúc dao động quá lớn, đặc biệt tức giận quá, sẽ khiến thuốc này tác động làm phát tác, ăn mòn trái tim người ta từng chút một, cho đến cuối cùng khiến người khác đau đến không muốn sống.

Mộ Dung Tịnh đau đến sắc mặt trắng bệch, bưng trà dưỡng sinh Vương công công bưng tới uống hai ngụm thuận khí, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Noãn cắn răng nói: “Ngươi nói thử một chút.”

“Chờ sau khi thân thể ta dưỡng thương tốt rồi nói tới chuyện sắc phong, hơn nữa ngày sắc phong ta mới viết thư từ hôn Hàn Vương, trước đó không được để lộ ra ngoài một chút tin tức.” Giọng Ôn Noãn chậm rãi lại lạnh lẽo.

“Ai gia có thể đồng ý ngày sắc phong mới hưu Hàn Vương, nhưng ngày sắc phong định vào nửa tháng sau, ngươi luôn miệng nói chờ dưỡng thương tốt rồi sắc phong, ai gia nào biết có phải ngươi vì kéo dài thời gian không.” Mộ Dung Tịnh quả quyết nói. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Một tháng.”

“Ai gia nói nửa tháng là nửa tháng, đừng cò kè mặc cả với ai gia, nếu không, cho dù ngươi chết, cũng phải chết ở trong Hoàng cung này.” Kiên nhẫn của Mộ Dung Tịnh đã hết.

“Được.” Ôn Noãn giống như bị buộc đồng ý, nhưng trong lòng lại yên lặng cười một tiếng, Mộ Dung Tịnh, ngươi cho thời gian nửa tháng này đã đủ.

Ngưng Châu, hai tay Lạc Phi khoanh trước ngực nhìn nữ tử nữ giả nam trang rõ ràng trước mặt nói: “Ngươi tìm Vương gia có chuyện gì?”

“Cố công tử nhà ta có món đồ kêu ta tự mình chuyển giao cho Vương gia, tình huống khẩn cấp, không biết công tử có thể lập tức dẫn ta đi gặp Vương gia không.” Huyền Nguyệt nữ giả nam trang nói.

“Cố Hàn?”

“Đúng.”

“Vương gia có chuyện hiện không có ở trong phủ, có đồ gì ngươi có thể đưa ta chuyển thay.” Mắt Lạc Phi khựng lại, ngay sau đó cằm khẽ nhếch liếc mắt nói.

“Không có ở trong phủ, nhưng rời Ngưng Châu trở về Kinh thành?” Huyền Nguyệt biến sắc hỏi gấp, nàng thấy Lạc Phi hơi thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt đã hiểu, nên nhét túi trong tay trong ngực hắn, nói một câu thật nhanh; “Phiền giao các loại dược liệu này cho Ngự y của Vương gia.” Sau đó nhảy tót lên ngựa giơ roi chạy đi.

Chẳng lẽ Kinh thành đã xảy ra chuyện gì?

Chân mày Lạc Phi hơi nhíu, trong mắt như có điều suy nghĩ.

“Hà nhi, mới vừa rồi Thái hậu nói cho ta biết, nàng bằng lòng làm phi tử của ta?” Ánh mắt Quân Hạo Thiên phức tạp nhìn Ôn Noãn đang nằm nghiêng phơi nắng dưới bóng cây hỏi.

Ôn Noãn miễn cưỡng mở mắt ra nhìn hắn, “Không phải ngươi vẫn muốn hòa hảo với ta sao? Nhìn vẻ mặt này của ngươi, cũng không giống muốn nạp ta làm phi? Nếu ngươi không muốn, vậy để ta đi nói với Thái hậu là được.”

“Không, không phải.” Dưới tình thế cấp bách, Quân Hạo Thiên nắm tay nàng nói, “Ta cũng không có ý này, ta tất nhiên vẫn tâm tâm niệm niệm hy vọng hòa hảo với nàng, nhưng ta cũng không muốn khiến cho nàng bị uất ức.”

“Ngươi cho rằng ta làm phi tử của ngươi là bị uất ức?” Ôn Noãn không biến sắc rút tay về, chân mày khẽ nhếch hỏi.

Quân Hạo Thiên nhìn bàn tay trống không, tự giễu cười một tiếng, “Nàng không bằng lòng làm phi tử của ta, lại bị bắt buộc ở lại bên cạnh ta, đây chẳng lẽ không phải là uất ức?”

Ôn Noãn hơi kinh ngạc nhìn hắn, “Tất cả việc làm trước đây của ngươi không phải vì để cho ta ở bên cạnh ngươi sao, bây giờ ta đã bằng lòng ở lại bên cạnh ngươi, ngươi cần gì phải suy nghĩ những thứ hư vô kia.”

Nàng thật sự không bằng lòng làm phi tử của hắn, thậm chí nàng ngay cả lừa gạt cũng không muốn lừa hắn.

Ánh mắt Quân Hạo Thiên bi thương nhìn nàng, mấy lần há miệng định hỏi nguyên nhân vì sao nàng làm như thế, nhưng cuối cùng không hỏi được.

Đúng vậy, như nàng nói, cuối cùng nàng ở lại bên cạnh hắn là được ròi, hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều, không thèm nghĩ những... Lý do có thể kia nữa.

Ôn Noãn nhìn bước chân hơi phù phiếm của hắn, trong lòng suy nghĩ hắn đây là bị nàng đả kích? Hay là suy nghĩ không thông quá trình như thế nào không quan trọng, chỉ cần kết cục đúng rồi là tốt rồi, quá mức vui sướng rồi hả?

Từ Ngưng Châu đến Kinh thành xa ngàn dặm, Quân Dập Hàn ra roi thúc ngựa, mới vừa ra khỏi Tri Châu bên cạnh Ngưng  Châu, đã bắt đầu lọt vào mai phục ùn ùn tập kích, những người này huấn luyện có phương pháp, ra tay tàn nhẫn, các chiêu số tầng tầng lớp lớp nhưng lại không đánh nhau liều chết, một đường vừa đánh vừa lui lại giống như giòi trong xương cắn chặt không chịu buông.
Bình Luận (0)
Comment