Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 147

Editor: Puck -

“Dấu ngọc tỷ?” Mộ Dung Tịnh vội vàng cầm mảnh lụa trắng tới trước mặt nhìn kỹ, xác nhận dấu đỏ tươi đóng trên mảnh lụa trắng chính là ngọc tỷ đại biểu cho quyền lực tối cao của nước Linh, bà mừng rỡ nói với Tào Phụng Chi, “Ngươi tìm được ngọc tỷ này? Mau đưa cho ai gia nhìn một chút.” Nói xong đồng thời không để ý tới dáng vẻ Thái hậu, đưa tay tìm kiếm trên người ông ta.

“Tịnh nhi sao gấp gáp như vậy?” Tào Phụng Chi cầm hai tay bà ta đặt lên môi hôn một cái, cười trêu nói.

“Đây chính là ngọc tỷ, mấy ngày gần đây ai gia đều vì nó mà rầu rĩ, ngươi nói ai gia có thể không gấp sao.” Mộ Dung Tịnh như oán như giận nhìn ông ta chằm chằm, nhưng suy cho cùng lúc này đã tìm được ngọc tỷ, gánh nặng trong lòng bà đã để xuống, cũng có ý định trêu chọc ông ta.

“Yên tâm, ngọc tỷ này là của nàng, tuyệt đối chạy không thoát, chỉ có điều bây giờ nàng gấp gáp cũng vô ích, ngọc tỷ không có ở chỗ ta.” Tào Phụng Chi nhìn khuôn mặt nũng nịu giận hờn của bà ta, trong lòng cũng rất nhộn nhạo, mặc dù Mộ Dung Tịnh ngoài ba mươi, nhưng được bảo dưỡng thỏa đáng dung mạo lại rất đẹp, nhìn qua dung mạo cũng chẳng qua mới hai mươi tuổi hoa, trên ý vị lại lộ ra vẻ quyến rũ phong tình khắp nơi của nữ tử trẻ tuổi non nớt, thật sự là báu vật tuyệt sắc khiến người ta thần hồn điên đảo.

“Không ở chỗ ngươi thì ở đâu?” Mộ Dung Tịnh nhíu mày, hung hăng đẩy Tào Phụng Chi ra, cả giận nói, “Chẳng lẽ ngươi định lấy chuyện này tới tìm ai gia vui vẻ sao?”

“Tính tình của nàng sao vẫn cứ nhanh nhẩu như vậy.” Tào Phụng Chi bất đắc dĩ than nhẹ, kéo mạnh bà ta vào trong ngực nói, “Nàng muốn nổi giận cũng phải nghe hết lời ta kể mới phải, mặc dù ngọc tỷ không ở chỗ của ta, nhưng ta có mang người cầm ngọc tỷ tới.”

“Quân Hạo Thiên?” Mộ Dung Tịnh trong vui mừng mang theo nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ hắn không được Quân Dập Hàn cứu đi?”

“Không phải là Hoàng thượng, là Mạnh Cô Nhiễm Quốc sư của nước Tịch Nguyệt.”

“Quốc tỷ nước Linh ta sao lại rơi vào trong tay quốc sư nước Tịch Nguyệt?” Chân mày Mộ Dung Tịnh nhíu chặt, “Chẳng lẽ Quân Hạo Thiên rơi vào trong tay hắn?”

“Hoàng thượng có rơi vào trong tay hắn hay không ta ngược lại cũng không rõ ràng lắm, nhưng mảnh lụa trắng có dấu ngọc tỷ này cũng do đích thân hắn đưa cho ta.” dinendian.lơqid]on

“Truyền hắn đi vào.” Mặt Mộ Dung Tịnh nghiêm lại nói.

“Vâng.” Tào Phụng Chi nhìn thấy thần thái của bà ta như thế, lấy lại thân phận thần tử đứng dậy, cung kính đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ ngoài điện, thấy vậy thuộc hạ lập tức lĩnh mệnh rời đi.

“Quốc sư nước Tịch Nguyệt Mạnh Cô Nhiễm ra mắt Thái hậu.” Một bộ áo đỏ giữa ánh nắng chiều trong không trung bước vào trong điện, eo ếch hơi nhún coi như thi lễ.

“Ban thưởng ghế ngồi.” Trong mắt Mộ Dung Tịnh hơi tỏ vẻ không vui.

“Tạ Thái hậu.” Mạnh Cô Nhiễm ngồi xuống, vén tóc sang bên vành tai lộ ra khuôn mặc cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo, khóe môi hắn khẽ mỉm cười, nghiêng nghiêng mặt mày xẹt qua Mộ Dung Tịnh, thong dong ngồi xuống.

Cặp mắt quyến rũ kia! Tay Mộ Dung Tịnh đặt trên đùi siết chặt lại.

“Thái hậu?” Tào Phụng Chi nhìn thấy Mộ Dung Tịnh cứ nhìn chằm chằm vào Mạnh Cô Nhiễm không nói gì, trong lòng không khỏi thấp thỏm lên tiếng nhắc nhở.

“Nghe nói trong tay Quốc sư có ngọc tỷ của nước Linh ta?” Mộ Dung Tịnh nhấp một ngụm trà hỏi, giống như luống cuống mới vừa rồi vốn chưa từng xảy ra.

“Không sai.” Mạnh Cô Nhiễm nghiêng người dựa vào trong thành ghế, vẻ không chút để ý.

“Nhưng ngọc tỷ nước Linh ta đang yên ổn ở trong cung này, sao lại tự dưng chạy đến trong tay Quốc sư đây? Chẳng lẽ trong thiên hạ này lại có người dám làm giả ngọc tỷ, Quốc sư không cấm kỵ lấy ngọc tỷ này ra cho ai gia nhìn thử một chút, ai gia rất tò mò ngọc tỷ này rốt cuộc lấy giả loạn thật đến mức nào mà có thể lừa gạt được mắt quốc sư.” Bà nói đến đây, vẻ mặt khẽ hòa hoãn lại, “Chỉ có điều Quốc sư không phải người trong cung ta, chưa từng thấy ngọc tỷ nước Linh, bị vật giả lừa gạt ngược lại cũng hợp tình hợp lý.”

“Vật giả?” Trên mặt Mạnh Cô Nhiễm không hề che giấu vẻ châm chọc, “Phì” cười một tiếng đứng lên nói, “Nếu là vật giả thì cũng không cần làm dơ bẩn mắt Thái hậu, chỉ có điều vật này, có lẽ Hàn Vương sẽ có hứng thú.” Hắn nói xong, không để ý tới Mộ Dung Tịnh giận đến xanh mét mặt, áo bào đỏ tươi đẹp xẹt qua một đường cong đẹp đẽ cất bước đi ra ngoài.

Tào Phụng Chi ở bên cạnh nhìn cảnh này cũng chau mày, ông ta không ngờ Mộ Dung Tịnh lại định tay không bắt sói trắng lấy lại ngọc tỷ mà không trả bất cứ thù lao nào từ trong tay Mạnh Cô Nhiễm nổi tiếng xảo trá hoành hành triều đình và dân chúng nước Tịch Nguyệt.

“Thái hậu, đại cục làm trọng.” Ông khẽ nhắc nhở Mộ Dung Tịnh.

“Quốc sư dừng bước.” Tay Mộ Dung Tịnh trong ống tay áo siết chặt thành nắm đấm, giọng nói hết sức kiềm chế.

“Vương gia, thuộc hạ dẫn người đi tra xét chỗ Hoàng thượng nói cất giấu ngọc tỷ thừa dịp giặc cướp không chú ý, thậm chí lục soát kéo dài ra chu vi mấy trăm dặm toàn bộ một lần, không hề thấy dấu vết của ngọc tỷ.” Bạch Ưng khựng lại một chút, nói, “Vương gia, thứ cho thuộc hạ nói lời không nên nói, có thể Hoàng thượng vốn không nói thật với ngài không?” Lấy lập trường quan hệ mấy năm này của Vương gia và Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng thật sự giao ngọc tỷ cho Vương gia, cũng mới khiến người ta sinh nghi.

“Không biết.” Quân Dập Hàn ngước mắt từ trên bản đồ mô phỏng địa hình nhìn hắn, tròng mắt sắc lạnh mà chắc chắn, “Hắn sẽ không nói dối, nếu hắn đề phòng bổn Vương, sẽ không cần nói chuyện ngọc tỷ ra với bổn Vương, cần gì phải làm điều thừa.” diee ndda fnleeq uysd doon

“Nhưng mà, nếu theo lời Hoàng thượng, ngọc tỷ này cũng sẽ không có chân chạy về chỗ cũ mới đúng, vì sao chúng ta gần như đào sâu ba thước cũng không tìm thấy?”

“Việc đời trên thế gian này luôn nhiều thay đổi, nào có chuyện gì tuyệt đối.” Sắc mặt Quân Dập Hàn ngưng trọng nói, “Ngươi âm thầm lưu ý người Hắc Minh trại, lại điều tra một chút mấy người qua đường gần đây, nếu như còn không điều tra được...” Chân mày hắn hơi nhíu, “Đến lúc đó bổn Vương lại bố trí cái khác.”

“Tình hình bên chỗ Lạc Phi hiện giờ như thế nào?” Quân Dập Hàn nhìn về một chỗ nào đó trên bản đồ địa hình hỏi.

“Tên điên kia có lẽ đã lâu không lên chiến trường nên nén một bụng chơi liều không có chỗ phát, không chỉ tấn công liên tiếp ba thành trì, còn một hơi đuổi tàn quân thủ vệ thành Diêm như mèo vờn chuột ra ngoài ba mươi dặm.” Bạch Ưng nói đến chuyện này lại không nhịn được lắc đầu bật cười.

“Để cho hắn đóng ở thành Diêm trước, chờ đại quân tụ họp.”

“Vâng.”

“Vương gia, nên dùng cơm rồi.” Ôn Noãn đợi bọn họ nói xong, lúc này mới bưng thức ăn đã sớm chuẩn bị xong đi vào.

“Ah, màu sắc thức ăn này quen quen?” Bạch Ưng đang định rời đi, nhìn món ăn nàng bưng vào lơ đãng nói.

“Vậy sao?” Tay Ôn Noãn đang bày thức ăn khựng lại, ngay sau đó như không có chuyện gì nói, “Thuộc hạ từng làm chút việc vặt trong tửu lâu một thời gian, những thức ăn này học trộm được từ chỗ đầu bếp, thân phận của Bạch Thống lĩnh như vậy tất nhiên thường ra vào tửu lâu quán rượu, nhìn những món ăn này quen mắt cũng là chuyện đương nhiên.”

“Ngươi nói cũng đúng, chỉ có điều...”

“Chẳng lẽ Bạch Thống lĩnh hoài nghi thuộc hạ làm khẩu vị không chính tông? Nếu không Bạch Thống lĩnh chờ, thuộc hạ lại đi cầm thêm chén đũa tới để Bạch Thống lĩnh nếm thử bình phẩm một chút?” Nàng thấy Bạch Ưng còn định nói tiếp, dứt khoát trực tiếp cắt đứt lời của hắn, giả bộ định đi lấy chén đũa.

“Để cho hắn ăn của hắn đi.”

Quân Dập Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Noãn, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu, Ôn Noãn chỉ cảm thấy có cảm giác bị hắn nhìn thấu, cái liếc nhìn kia khiến cho nàng hơi hoảng hốt, mà Bạch Ưng đang định gọi Ôn Noãn lại nghe lệnh đuổi khách thẳng thắn của Vương gia thì nhất thời như có ảo giác trở lại thời gian ở Vương phủ khi Vương gia ở chung với Vương phi, trong lòng nhất thời hơi buồn bã, Vương gia như vậy để cho hắn có cảm giác đã lâu.

“Huynh đệ, Vương gia có thể giao cho ngươi.” Bạch Ưng cố làm ra vẻ cực kỳ chân thành vỗ vỗ bả vai Ôn Noãn, rồi mau mau chạy trốn trước khi người nào đó tức giận.

“Tất cả thức ăn này do ngươi tự mình làm?” Quân Dập Hàn để đũa xuống hỏi.

“Dạ, không hợp với khẩu vị của Vương gia?” Ôn Noãn thấy chân mày hắn hơi nhíu, tự hỏi có phải bản thân lâu ngày chưa xuống bếp, khả năng nấu nướng có chỗ không quen tay, thử thăm dò mở miệng nói: “Nếu không thuộc hạ bỏ những món ăn này đi, để người nhà bếp làm lại?”

“Không cần.”

Không phải không hợp khẩu vị, mà mùi vị thức ăn này giống như mùi thơm trên người nàng, mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc như thế, hắn mê muội nàng hay sao? di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Quân Dập Hàn nhấp một ngụm canh trong chén, một lần nữa cầm đũa mà ăn, chiếc đũa đưa ra đến nửa đường, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng nói: “Ngươi đứng làm cái gì?”

“Thuộc hạ hầu hạ Vương gia dùng bữa dĩ nhiên phải đứng.”

“Bổn Vương không cần người hầu hạ.”

“Vậy thuộc hạ đi ra ngoài chờ, chờ Vương...”

“Ngồi xuống, dùng bữa với bổn Vương.”

“... Dạ.” Cổ họng Ôn Noãn chua chát, theo lời ngồi xuống.

Tình cảnh này, giống như lúc trước, lại không giống như lúc trước!

-

“Mười tòa thành trì?” Mộ Dung Tịnh tức đến toàn thân phát run, “Ngươi đây là công phu sư tử ngoạm.”

Mạnh Cô Nhiễm không hề để tức giận của bà ta vào trong mắt, cười đến nhẹ nhàng như không: “Nếu Thái hậu cho rằng ngọc tỷ một nước không đáng giá bằng mười tòa thành trì, bổn Quốc sư cũng không thể nói gì hơn, hiện giờ thế cục nước Linh đại loạn, bổn Quốc sư ngược lại rất coi trọng Hàn Vương, nếu Thái hậu không bỏ được mười tòa thành trì này, bổn Quốc sư thật sự không cưỡng cầu, không bằng thuận nước giong thuyền đưa ngọc tỷ này cho Hàn Vương, đợi sau khi hắn đắc thế tự có chỗ tốt cho nước Tịch Nguyệt ta.”

“Ngươi cho rằng Hoàng cung nước Linh là nơi ngươi muốn vào thì vào muốn ra thì ra?” Mộ Dung Tịnh ôm ngực đau đến xanh cả mặt.

“Bổn Quốc sư đã dám một thân tiến đến, thì nhất định nắm chắc toàn thân mà lui.” Mạnh Cô Nhiễm nhìn nữ nhân ngồi ghế trên bởi vì đau đớn mà mặt mũi vặn vẹo, khóe môi mơ hồ dâng lên nụ cười tàn nhẫn, rồi chỉ trong chớp mắt đã không thấy mà thay bằng vẻ khinh miệt, “Chẳng lẽ Thái hậu coi vài chục vạn tinh binh nước Tịch Nguyệt ta chỉ là bố trí thôi sao? Huống chi...” Hắn nhìn dáng vẻ khổ sở lúc này của bà ta, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

“Vương công công.” Lúc này Mộ Dung Tịnh đã đau đến không còn dư thừa hơi sức đi so đo với Mạnh Cô Nhiễm, bà hung hăng túm lấy ghế phượng kêu.

“Thái hậu, đan dược ngài đã ăn hết rồi.” Vương công công xuất quỷ nhập thần không biết chui ra từ chỗ nào nhỏ giọng nói.

“Hết rồi? Làm sao lại ăn hết rồi? Chẳng lẽ ngươi không đi...” Bà nhìn Vương công công đưa mắt xuống người dưới tỏ ý, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một ánh lạnh, lời chưa nói xong cắm trong cổ họng.

Bao gồm cả đan dược bà cho Ôn Noãn đều xuất từ tay quốc sư nước Tịch Nguyệt, sao bà lại quên?

Vậy mà bây giờ lại đối diện với người giống như cười thật lạnh chính là quốc sư nước Tịch Nguyệt!

“Mười tòa thành trì, cộng thêm thuốc giải độc ai gia bị trúng!” Mộ Dung Tịnh hít sâu một hơi, cắn răng cố nhịn đau đớn mở miệng ra điều kiện, từ trước tới nay bà luôn là nữ nhân thông minh hiểu được nhận định tình hình, hiểu được khi nào nên vào khi nào lên lui.

“Mười lăm tòa thành trì.” Mạnh Cô Nhiễm nói hời hợt, giống như thêm năm tòa thành trì chẳng qua chỉ là một con số.

“Thái hậu, người này lòng dạ đen tối xảo trá, nếu ngài không đồng ý, lỡ như hắn lại thay đổi chủ ý...” Tào Phụng Chi sợ bà ta không đồng ý, nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Bổn cung cho ngươi hai mươi tòa thành trì, trừ ngọc tỷ và thuốc giải ra, bổn cung còn muốn nước Tịch Nguyệt bất cứ lúc nào cũng không được liên minh với Hàn Vương, vả lại lúc bổn cung cần còn phải xuất binh bình định giúp bổn cung.” Giọng Mộ Dung Tịnh lạnh lùng.

“Được.” Bên môi Mạnh Cô Nhiễm nhếch lên nụ cười cực kỳ diêm dúa lòe loẹt.
Bình Luận (0)
Comment