Editor: Puck -
“Thuộc hạ vô năng, tạm thời không tra ra.” Huyền Nguyệt tỏ vẻ hổ thẹn nói.
“Gia tăng thời gian truy xét.” Ôn Noãn nhíu mày, trong lòng biết huyết châu này chẳng qua chỉ là một vật chết, vả lại ít có người biết, tìm kiếm chẳng có mục đích như thế, cho dù hao hết nhân lực, trong thời gian ngắn cũng không nhất định có thể tìm được, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của Quân Hạo Thiên ứng với độc xâm nhập vào phế phủ thêm mấy phần, nếu không kịp thời giải độc, chỉ sợ đến lúc đó tìm được huyết châu cũng không làm nên chuyện gì, tròng mắt nàng hơi trầm xuống, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quanh mép tách trà, đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ có một con chim diều hâu cúi người bay vọt xuống, móng vuốt sắc bén đột nhiên túm lấy một con thỏ đang chạy trốn trên mặt đất bay lên trời, một giọt máu từ cổ con thỏ xuyên qua nhẹ nhàng rơi xuống, đoan đoan chính chính đậu trên bệ cửa sổ bên cạnh Ôn Noãn, nở thành đóa hoa nhỏ xinh đẹp.
Trong lòng Ôn Noãn vừa động, bỗng nhiên nhớ tới nàng từng lấy máu làm dẫn, dùng huyết châu đổi máu cho Quân Dập Hàn, như thế, coi như giữa nàng và huyết châu có dính líu hơi thở, nàng lấy bình bạch ngọc lớn chừng ngón tay cái từ trong ống tay áo ra, cắt đầu ngón tay nhỏ vào vài giọt máu giao cho Huyền Nguyệt, căn dặn: “Mang máu này cho chim Cô Lỗ ăn, nó sẽ mang các ngươi tìm được huyết châu.”
“Vâng.” Huyền Nguyệt cung kính nhận lấy.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Không phải kêu nàng đừng để ý tới chuyện của ‘Vương phi’ nữa, nàng lại chạy theo đến làm gì? Còn lấy dáng vẻ này?” Trong rừng cây ngoại ô, “Ôn Noãn” nhìn nữ tử dáng vẻ giống mình như đúc, mặt trầm xuống hỏi.
“Vương gia tự mình đuổi theo, ta không yên lòng về ngươi.” Nữ tử nhìn hắn nói, “Thần Vũ, ta không thể bởi vì ta mà để ngơi rơi vào trong nguy hiểm.”
“... Noãn Bảo, ở trong lòng nàng ta cứ không bằng Quân Dập Hàn như vậy?” Trong mắt trong trẻo của Cố Thần Vũ giả làm Ôn Noãn có đau thương rõ ràng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Ta...” Ôn Noãn há mồm định giải thích, nhưng đối mắt với ánh mắt nhìn thấu tất cả đau thương của Cố Thần Vũ, nàng cuối cùng không mở miệng được, không phải hắn không bằng Quân Dập Hàn, mà chẳng biết từ lúc nào trong lòng nàng Quân Dập Hàn đã cường đại không gì sánh được, nhưng nói ra như thế chỉ sợ hắn sẽ đau lòng đi?
Nên nói như thế nào, mới có thể khiến cho hắn không đau lòng?
Vẻ trầm mặc của Ôn Noãn, nhìn trong mắt Cố Thần Vũ chính là cam chịu, hắn chỉ cảm thấy chỗ sâu trong lòng đau lợi hại, có gì đau lòng hơn một nam nhân bị một nữ nhân yêu mến chính miệng phủ định không bằng tình địch, hắn có thể tiếp nhận ở trong mắt trong lòng nàng hắn không bằng bất cứ ai, nhưng trong đó lại duy chỉ không thể có Quân Dập Hàn.
“Noãn Bảo, một ngày nào đó, ta sẽ chứng minh với nàng ta không hề thua kém Quân Dập Hàn chút nào.” Cố Thần Vũ nhìn nàng, tròng mắt sắc thâm trầm như biển, ngày đó ở Hắc Minh sơn hắn dễ dàng thua bởi Quân Dập Hàn như vậy, cũng chỉ vì hắn cố tình làm vậy, dùng điều này để đến gần Noãn Bảo, nhưng chuyện này không hề nói lên hắn thật sự không bằng Quân Dập Hàn.
Quân Dập Hàn, ngươi là vương của ngàn năm trước, ta cũng là vương của ngàn năm sau, hiện giờ chúng ta vượt qua ngàn năm không thể buông tha, hãy nhìn xem ai thắng ai, ai có thể cho nàng cả đời bình yên, ai có thể cho nàng cả đời phồn hoa!
Đêm lạnh như sương, gió đêm thổi qua mang theo mùi hoa, Ôn Noãn ngồi trước bàn đá trong sân, chân mày nhíu chặt tự rót tự uống, bầu rượu trống không cái này tiếp cái kia, nhưng nàng càng uống càng tỉnh táo, hoàn toàn không hề có nửa phần men say, đè nén từng tầng từng lớp trong lòng khiến cho nàng không thở nổi, nàng muốn phát tiết, lại không tìm được chỗ mở lời.
Nàng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng vì sao đến cuối cùng nàng lại làm tổn thương tất cả người nàng yêu, Ánh Văn bởi vì nàng mà tự sát, Quân Dập Hàn bởi vì nàng sống chết một đường mà bị nàng tự tay xóa đi tình yêu với nàng, còn Thần Vũ, nàng vốn quan tâm hắn không muốn hắn bởi vì nàng mà có bất kỳ nguy hiểm bị tổn thương gì, nhưng kết quả lại hung hăng làm tổn thương tim của hắn.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù là nàng cố ý hay vô ý, hình như nàng đều đang làm tổn thương bọn họ. dfienddn lieqiudoon
Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể khiến cho tổn thương không hề tiếp tục nữa?
Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể đền bù tất cả?
“Có tâm sự?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
Tay Ôn Noãn đang cầm ly cứng đờ, giọng nói này, không cần nhìn nàng cũng biết là ai.
“Vương gia còn chưa ngủ?” Nàng đứng dậy, bờ môi mang theo ý cười quay đầu lại nhìn hắn.
“Nếu không cười nổi thì đừng cười, ngươi cười khó chịu, bổn Vương nhìn cũng bực bội.” Quân Dập Hàn ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình ly rượu, đầu ngón tay xoay xoay ly rượu liếc xéo nàng, “Bởi vì Cố Thần Vũ?”
Ôn Noãn ngượng ngùng ngồi xuống, khóe môi mím chặt, cuối cùng không muốn lừa hắn, nhẹ giọng nói, “Ừm.” Hạ tròng mắt xuống lại nói: “Cũng không hẳn như vậy.”
“Có bằng lòng nói cho bổn Vương nghe một chút?” Quân Dập Hàn uống cạn rượu trong ly, giọng nhàn nhạt, ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn lộ ra vài phần lành lạnh.
Ôn Noãn hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, lại thấy hắn tiện tay rót đầy ly rượu đưa cho nàng, tầm mắt cũng không dừng ở trên người nàng chút nào, lời nói mới vừa rồi nàng không nhịn được hoài nghi là ảo giác của mình, nàng nhận lấy ly rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng nếm ra vài phần cay trong rượu không có mùi vị này, ly rượu trong tay mới vừa đặt xuống bàn, hắn đã rót vì nàng lần nữa.
Uống liền ba ly, đầu óc vốn tỉnh táo lại hơi có cảm giác mê man, Ôn Noãn vuốt trán, nàng mở tròng mắt hơi say mê ra nhìn Quân Dập Hàn rõ ràng ngồi bên cạnh trước mắt lại giống như cách ngàn núi vạn sông, quanh thân đang tản ra hơi thở lạnh lùng xa cách không thể chạm, đau thương cười một tiếng, tay không thể kiềm chế cầm lấy tay đang định nâng ly uống của hắn, “Chàng hận ta sao?”
Quân Dập Hàn biến sắc, liếc mắt nhìn nàng, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Ta nói, chàng hận ta sao?” Ôn Noãn nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như muốn tìm kiếm ra đáp án từ trong đáy mắt hắn.
“Ngươi đã biết ta là ai?” Giọng hắn lạnh lẽo như băng lạnh.
“Biết, dĩ nhiên biết.” Nàng lắc lắc đầu sắp hôn mê, nhìn bóng dáng của hắn hơi lay động trước mắt nói, “Chàng là Vương gia, là Quân Dập Hàn, là của ta... Ta đấy...” Chân mày nàng nhíu chặt, sắc mặt dâng lên vẻ đau đớn giãy giụa, cuối cùng giống như đã trải qua đủ ngàn vạn khổ cực nổi lên dũng khí vô cùng nói, “Là phu quân của ta.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Phu quân?
Hắn thật sự cam kết muốn kết hôn với nàng, thì ra nàng đã có giác ngộ làm thê tử của hắn. Vẻ mặt Quân Dập Hàn hơi khựng lại biến thành nhu hòa.
Nhưng hắn lại không biết, hắn vốn dĩ là phu quân của nàng.
Hắn chìa tay gài mấy sợ tóc rối loạn dính vào bên má nàng ra sau tai, nhìn nàng vẫn cố chấp cố gắng mở to mắt nhìn, dáng vẻ ngây ngốc chờ đáp án của nàng, đáy mắt không khỏi dính vào vài phần ý cười, nhưng hắn không hề có đầu mối về vấn đề của nàng, liền hỏi, “Hận nàng cái gì?”
“Hận ta... Hận ta... Tự tay xóa đi của chàng với ta... Đối với ta...” Nàng nắm quyền hung hăng đấm đấm đầu, chỉ cảm thấy hình như đầu óc choáng váng đến càng thêm lợi hại, trong lòng như có âm thanh không ngừng hô hào kêu gào ngăn cản nàng nói tiếp, nhưng thứ gì đó dồn nén hồi lâu trong đáy lòng lại đang liều mạng giãy giụa muốn phá lồng mà ra, trong lúc nhất thời nàng đau đầu đến kịch liệt, vẻ mặt khổ sở đến cực điểm.
“Thả lỏng.” Giọng nói trầm thấp mang theo ân cần của hắn vang lên bên tai nàng.
Huyệt thái dương từ từ chảy vào dòng nước ấm khiến đau đớn của Ôn Noãn dần dần giảm bớt, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc ngay trước mắt, ngửi hơi thở lành lạnh y hệt mùi trúc xanh sau cơn mưa chỉ thuộc về hắn khiến nàng yên tâm, trong lúc giật mình, nàng chỉ cảm giấc gióng như trở về đỉnh Lạc Hà, cùng nhau ôm hôn hắn, lại trở về tiết Bạch Nguyệt, hắn vì nàng mà tự tay vẽ mày, ở Trạch Châu trong hoa bay đầy trời đi về phía hắn, lại nhớ tới dưới tàng cây hoa hợp hoan rơi lả tả, thâm tình gắn bó lẫn nhau...
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt tràn ngập đầu, tất cả tốt đep thoáng như ngày hôm qua, thì ra tất cả mọi chuyện nàng đều nhớ rõ ràng chưa từng quên mất chút nào như vậy, mí mắt nàng khẽ khép lại, mặc cho chuyện cũ bao phủ lấy mình, mặc dù trong đầu hỗn độn tản đi cuối cùng còn một tia rõ ràng, mặc cho... Thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, đầu hơi ngẩng lên... Hôn môi của hắn.
Ngày hôm sau, khi Ôn Noãn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu hơi căng đau, nàng giơ tay lên vuốt trán ngồi dậy, nhìn gian phòng mình trước mắt nhíu nhíu mày, hơi không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nàng cố gắng suy nghĩ một chút, chỉ nhớ rõ tối hôm qua tâm tình của mình không tốt, một mình ngồi trong sân uống rượu giải sầu, sau đó... Dường như Quân Dập Hàn đến... Sau đó... di3n~d@n`l3q21y"d0n
Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Nàng trở về phòng như thế nào?
Ôn Noãn cố sức nghĩ, nhưng như thế nào cũng không nhớ nổi, hình như đoạn ngắt quãng từ sau khi Quân Dập Hàn đến tự động xóa đi trong đầu, không để lại chút dấu vết nào, nàng nhớ rõ ràng mới đầu cho dù nàng uống như thế nào cũng không say, vì sao sau khi Quân Dập Hàn đến, mới chỉ mấy ly rượu mà nàng đã say đến mất trí nhớ rồi hả?
Chẳng lẽ thật sự là rượu không làm người say mà người tự say, sắc đẹp mê người?
Ôn Noãn hung hăng vỗ một cái ra sau gáy, chỉ cảm thấy hối tiếc không kịp, nàng tuyệt đối đừng nói ra những lời đòi mạng mới tốt.
“Bổn Vương ngược lại không biết ngươi còn có đam mê tự làm khổ.” Trong tay Quân Dập Hàn bưng một chén canh ngân nhĩ hạt sen đến gần bên giường thản nhiên nhìn nàng, ngồi xuống bên mép giường nàng.
Người này đi vào sao không phát ra tiếng không có hơi thở chứ?
Ôn Noãn hơi chột dạ xê dịch vào giữa giường, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, nói, “Vương gia, tối hôm qua thuộc hạ uống rượu, sau đó còn... Tốt chứ?”
“Ngươi chỉ phương diện nào?” Quân Dập Hàn múc một muống canh đưa tới bên môi nàng, Ôn Noãn rụt cổ lại đưa tay định nhận lấy, mặt Quân Dập Hàn khẽ nhếch, nàng liền ngượng ngùng thu về, há mồm uống xong canh.
“Là...” Ôn Noãn mím mím môi, “Có nói những chuyện không nên nói hoặc làm những việc không nên làm?” Nàng nói đồng thời thận trọng quan sát sắc mặt hắn.
“Ngươi hỏi bổn Vương có hận ngươi không?” Vẻ mặt hắn như thường múc một muỗng canh đưa tới bên môi nàng.
Ôn Noãn lộp bộp giật mình trong lòng, uống xong canh thận trọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ngươi say nói tiếng như muỗi kêu ý nghĩa hàm hồ bổn Vương không nghe rõ.” dieendaanleequuydonn
May mắn may mắn, trong lòng Ôn Noãn thoáng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu này mới vừa thả lỏng một nửa, lại nghe Quân Dập Hàn nói, “Về phần làm chuyện...”
Ôn Noãn mới thả lỏng một nửa lại nghẹn trong ngực, nín thở ngưng khí chờ hắn nói nửa câu sau, trong lòng yên lặng cầu nguyện mình tuyệt đối đừng làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Nhưng nàng chờ hồi lâu, lại đợi được Quân Dập Hàn khẽ nhíu chân mày, tròng mắt khó lường nhìn nàng, nói: “Quên toàn bộ?”
“Không quên.” Khi mắt hắn gần như đưa sát lại gần tròng mắt Ôn Noãn, cổ cứng đờ, hơi chột dạ chuyển tầm mắt vào trong chén canh, bổ sung, “Chính là vốn không có ấn tượng.”
“...”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến khiến Ôn Noãn như ngồi trên bàn châm, nàng lặng lẽ dò xét mắt Quân Dập Hàn, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh như thường nhưng bây giờ cao thâm đến khiến cho người ta khó có thể suy đoán, nàng không khỏi đau lòng, ôi trời ơi, chẳng lẽ mình thật sự làm chuyện lớn kinh thiên động địa gì?
“Vương gia, bên ngoài có vị Quân tứ công tử cầu kiến.” Thị vệ tới bẩm báo phá vỡ yên lặng trong lòng.
Quân tứ?
Chân mày Quân Dập Hàn hơi nhíu, căn dặn: “Để cho hắn đợi bên ngoài, bổn Vương tới sau.”
“Vâng.”
“Vương gia ngài đi làm việc trước đi, canh này thuộc hạ tự uống được.” Ôn Noãn vội để lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhận lấy chén canh trong tay Quân Dập Hàn nói.
Quân Dập Hàn sâu sắc nhìn khuôn mặt cười đến cực kỳ giả dối của nàng, đứng lên nói: “Sau khi uống canh xong nghỉ ngơi thật tốt, bổn Vương bớt chút thời gian tới thăm ngươi sau.” Rồi quay người đi.