“Này, nha đầu, ngươi...”
“Mau tránh ra.”
Bạch Ưng từ xa nhìn thấy Minh Nhi nâng váy chạy như bay đến, đang định chặn
nàng lại nói đôi câu tào lao, ai ngờ vừa mới mở miệng lại nghe nàng lạnh lùng quát to, ngay tiếp sau đó một bóng đen trong tay đánh về phía hắn, uổng công hắn vội vàng phản ứng nghiêng người khó khăn lắm mới tránh
thoát.
“Nha đầu này nổi điên làm gì?” Bạch Ưng nhìn theo bóng
người nhỏ bé chay ra, cảm thấy dù sao bây giờ nhàm chán còn không bằng
đi theo nhìn một chút, cất bước đuổi về trước.
Ôn Noãn vội vã tìm đến phòng ngủ Quân Dập Hàn đúng lúc gặp Trần quản gia dẫn ngự y ra
ngoài, cô không để ý đến thở lập tức mở miệng hỏi: “Bây giờ Vương gia
thế nào?”
“Vương phi ngài...” Trần Phúc kinh ngạc nhìn nàng, ngay sau đó vội vàng di chuyển tầm mắt lên trên cây cột nói, “Bẩm Vương phi, Vương gia mới vừa dùng xong thuốc ngủ, nên không có gì đáng ngại, đại
khái không lâu lắm có thể tỉnh lại, lão nô xin cáo lui trước.” Nói xong
vội vàng kéo ngự y vừa thấy nàng cổ đã lệch ra như bị vặn vội vã rời đi.
Ôn Noãn không có tâm tư để ý đến sắc mặt khác thường của bọn họ, nhìn Quân Dập Hàn trên giường ngủ, mặc dù trong lòng cô rất thất vọng hắn “Không
có gì đáng ngại”, nhưng tính từ mấy lần đả kích hắn chết mà không chết
thì thất vọng này đã nhỏ hơn rất nhiều, cái gọi là họa để lại ngàn năm
không khác hơn cái này, thật sự không biết nam nhân nhan khuynh thiên hạ quyền khuynh triều dã rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện thất đức phóng
hỏa giết người mới hại bản thân đến bây giờ nửa sống nửa chết.
Nàng mệt mỏi xoay người đi ra phía cửa, đi hai bước đột nhiên nhớ ra Trần
quản gia nói không lâu lắm hắn có thể tỉnh lại, vì thế lại kéo thân lười biếng bước thong thả tới bên giường ngồi xuống, nếu hắn tỉnh lại thấy
nàng ngồi bên giương thâm tình không dứt trông nom hắn...
Ừ, chắc chắn cảm động chứ? Chắc chắn độ thiện cảm lên cao thẳng tắp chứ?
Dù sao nàng cũng ngủ đủ rồi, vậy thì vì cảm động của hắn và độ thiện cảm, ngồi ở đây một lúc.
Nhưng cứ ngồi không như vậy rất ngốc, cầm quyển sách đến xem? Cầm chút đồ ăn
vặt tới? Giống như đều không thích hợp. Ôn Noãn yên lặng thở dài, cuối
cùng dứt khoát ném tầm mắt lên khuôn mặt đang bình tĩnh ngủ của Quân Dập Hàn, tính toán thưởng thức sắc đẹp của hắn để giết thời gian.
Mấy ngày ở chung, mặc dù ngày ngày Ôn Noãn thấy Quân Dập Hàn nhưng lại chưa bao giờ ngó kỹ, hôm nay cẩn thận nhìn như vậy, nàng mới cảm thấy từ đáy lòng, bốn chữ “Nhan khuynh thiên hạ” quả thực danh xứng với thực không chút nào khoa trương. Ôn Noãn cẩn thận vơ vét trong đầu cảm thấy hình
như trên thế gian này khó có ngôn từ nào có thể hình dung hắn, dung mạo
của hắn như tập hợp của vạn vật hoa thơm mà thành, ngay cả Mộ Dung Tịnh
tươi đẹp như trăm loại hoa so tài với hắn cũng chỉ là tường rào tầm
thường dưới hải đường tươi đẹp mà thôi.
Ánh mắt không tập trung
của Ôn Noãn dần trở nên si mê, đột nhiên, cảm thấy làn da mặt tốt như
vậy hình như rất khiến người ta tiếc nuối. Trong lòng nàng không muốn
thở dài, thân thể giật giật hơi tê dại tính đổi đến góc độ khác tiếp
tục thưởng thức, lại vừa đúng nhìn thấy đôi môi Quân Dập Hàn mấp máy
giống như đang nói cái gì.
Khế đất? Vàng bạc châu báu? Giao phó di ngôn?!
Tinh thần Ôn Noãn lập tức tỉnh táo, hai tay chống hai bên thân thể hắn, cúi người dán lỗ tai gần sát môi hắn đang mấp máy.
Thế nhưng không nghe được?
Nàng dán lỗ tai lại gần chút nữa.
Vẫn không nghe thấy!
Nàng lại gần chút, ừ, lần này rốt cuộc mơ hồ có thể nghe ra chút âm thanh, nhưng cụ thể nói cái gì vẫn nghe không rõ.
Ôn Noãn hơi nổi cáu khẽ ngẩng đầu theo dõi môi hắn còn đang mấp máy nhíu
nhíu mày, sao nam nhân này nói một di ngôn còn liên tục giày vò người
như vậy! Cặp mắt nàng hơi giận theo dõi môi hắn, nhìn chằm chằm, đột
nhiên ý tưởng lóe lên trong đầu, có lẽ nàng có thể theo dõi khẩu hình
của hắn thử đoán một chút?
Ừ, chủ ý này đáng giá thử một lần.
Cặp mắt Ôn Noãn không nhúc nhích hết sức chăm chú nhìn Quân Dập Hàn khẽ mở
khẩu hình, trong đầu tốn sức suy đoán khẩu hình này ứng với chữ gì, kết
quả nàng nghĩ đến đầu óc nhập thần thì cửa bị đẩy ra, tiếng kêu bất ngờ bị sợ đến khiến tay đang chống thân thể của nàng vừa trượt, thân nằm
thẳng xuống, hai môi chạm nhau, nhịp tim Ôn Noãn gần như dừng lại, chỉ
còn lại tròng mắt trong ngày thường luôn mang theo ba phần lười đột
nhiên mở to.
“Tiểu thư, người..” Âm thanh xông vào cửa của Minh
Nhi nhanh chóng mắc kẹt, giày thêu trong tay giơ cao dừng lại giữa không trung.
“Này, nha đầu Minh Nhi, không được lỗ... Mãng...” Sau đó vẻ mặt già nua của Trần Phúc cùng theo vào khẽ co giật.
“Nha đầu, hình ảnh này không thích hợp cho trẻ nhỏ, vẫn nên cùng Bạch ca ca
đi ra ngoài đi, ngoan.” Bạch Ưng sải bước mà vào liếc xéo lên hai người
đang đè lên nhau trên giường, ngay sau đó đưa tay che mắt Minh Nhi, kéo
nàng đang cứng đờ ra ngoài.
“Lão nô, cái gì lão nô cũng không
nhìn thấy, sẽ không quấy rầy Vương gia Vương phi nghỉ ngơi.” Sau khi
Trần Phúc bị Bạch Ưng chọc cho một khuỷu tay đã lập tức tỉnh hồn lại,
hai mắt nhìn xuống chân sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, cẩn thận đóng
cửa phòng lại, cũng dặn dò không cho bất kỳ ai đi vào quấy rầy.
“Phu nhân, nàng chiếm tiện nghi của vi phu.”
Chẳng biết người bị đè tỉnh lại từ lúc nào, môi vẫn dán chặt phát ra lên án mơ hồ.
Một câu lọt vào tai, đầu óc Ôn Noãn tỉnh táo trong nháy mắt, động tác nhanh nhẹn, đứng dậy sửa sang quần áo đứng trước giường, vẻ mặt phớt tỉnh
nhìn hai mắt u ám sâu thẳm của Quân Dập Hàn nói: “Vi thê chỉ thăm dò một chút nhiệt độ của Vương gia có bình thường hay không, ừ, vừa mới thăm
dò, nhiệt độ của Vương gia rất bình thường, chắc không có gì đáng ngại,
nếu như thế vi thê cũng không làm trễ nải Vương gia nghỉ ngơi, ngày mai
trở lại chăm sóc Vương gia.” Nàng nói xong không đợi Quân Dập Hàn mở
miệng đã sống lưng thẳng tắp đi ra ngoài cửa, bước chân lười biếng hằng
ngày mơ hồ lộ ra vội vàng, lúc vượt qua cửa lại vấp khẽ, mắt cá chân bị
sưng đỏ.
Quân Dập Hàn một tay chống má nằm nghiêng trên giường
nhìn bóng dáng mảnh mai gần luống cuống chạy, khẽ nghiêng, tròng mắt hơi lạnh lộ ra vẻ mặt khó nói.
“Ôi, tân Vương phi của chúng ta thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, tiểu thư khuê các dịu dàng thùy mị, sao như thế...”
“Ha ha, tân hôn nha, vừa khai trai là như vậy.”
“Nhưng gấp gáp cũng phải chú ý đến thân thể phu quân mình chứ, ngươi xem thân
thể Vương gia cũng bệnh thành như vậy, Vương phi lại... Ôi, thật là lòng người đổi thay.”
“Hứ, ngươi lo lắng cái gì, mặc dù hiện giờ
Vương gia bị thương thân thể hơi yếu đuối, nhưng dù sao nhiều năm mang
binh đánh giặc nền tảng rất tốt, nhiều người cũng nhìn thấy tình cảnh
tối hôm qua, Vương phi từ trong phòng Vương gia đi ra, chân trần lung la lung lay, có mấy người lúc đối mặt còn nhìn thấy mặt Vương phi ửng hồng giống như trái cà chua chín vừa hái đấy.” Nói đến đây, ma ma rửa rau vẻ mặt mập mờ nhìn mấy ma ma khác, mấy người ngầm hiểu ý nhau cười rộ lên.
“Tiểu thư, đây là bánh phù dung hạt dẻ người thích nhất.” Minh Nhi đặt điểm
tâm và trà trên bàn nhỏ cạnh giường êm của Ôn Noãn, vẻ mặt rất thấp
thỏm nhìn Ôn Noãn đang nhàn tản tự nhiên đọc sách, nhẫn nhịn, cuối cùng
vẫn không nhịn được, “Tiểu thư, bây giờ trong phủ có vài lời đồn đại
không đẹp đẽ về tiểu thư, nếu tiểu thư nghe được ngàn vạn lần không để
vào trong lòng.” Nghĩ tới lúc nàng đi vào bếp, lấy đồ ăn cho tiểu thư
nghe được những lời ma ma kia nói, nàng không khỏi xấu hổ và giận dữ,
mặc dù hung hăng quát mấy ma ma kia một trận, nhưng sợ rằng những lời
đồn đại này đã sớm truyền ra trong phủ, sao nàng có thể chặn miệng tất
cả mọi người, nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết định đề cập cho tiểu thư rõ ràng, để tiểu thư có tâm tư chuẩn bị.
“Hả? Đều nói những chuyện gì, nói cho bản tiểu thư nghe một chút.” Ôn Noãn rảnh rang lật trang sách không để ý lắm mà hỏi.
“Không có gì, chỉ là chút chuyện linh tinh mà thôi.” Minh Nhi nói qua loa tắc
trách, lời nói dơ bẩn khó nghe như vậy, nàng mới không cần làm bẩn tai
của tiểu thư.