Editor: Puck -
Người bị mang tới trong xe ngựa, mặt Cửu Phong không chút thay đổi, “Ngươi định cứu hắn?”
Nam tử tuấn tú không trả lời câu hỏi của hắn, nhìn da thịt lộ ra ngoài của người trên đất tràn đầy vết độc tím đen giao thoa, hắn đưa tay bắt mạch vì nàng. Sơ qua, trên mặt hắn hiện lên vẻ hài lòng. Lúc này mới ngước mắt cười đáp lại Cửu Phong vẫn canh tại cửa xe ngựa, “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nếu gặp được, cũng coi như chúng ta có duyên, ta muốn thử nhìn một chút.”
“Nếu có chuyện, lập tức kêu ta.” Tròng mắt Cửu Phong xẹt qua nụ cười bên môi hắn, vành tai dâng lên màu hồng nhàn nhạt, đóng cửa xe xoay người rời đi.
Khoảnh khắc khi cửa xe đóng lại, nụ cười thiện lương dịu dàng bên môi hắn trong nháy mắt dâng lên ý lạnh. Trong cơ thể người này đầy độc tố, nếu là người thường, chỉ cần một độc đã cửu tử nhất sinh. Nhưng thân thể nàng trúng đống độc, lại vẫn còn sống, người thí nghiệm thuốc cực kỳ khó có được như thế, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho.
Hắn lục lọi một lúc trên người nàng, ngược lại tìm ra được không ít đồ, nhưng tất cả đều là chút ngân châm thuốc viên thuốc bột các loại, còn có một bụi cây cỏ đỏ xanh đan xen. Mặc dù hắn quen biết người nọ nhiều năm, nhưng bởi vì bản thân mình không cảm thấy quá hứng thú với phương diện y dược, cho nên chẳng qua trong lúc rảnh rỗi, học người đó một hai. Hiện giờ, hắn chỉ có thể phán đoán được những thuốc viên thuốc bột này có độc, cỏ này là một bụi dược thảo, nhưng thuốc và cỏ rốt cuộc có công hiệu như thế nào thì hắn lại không rõ ràng.
Thuốc viên độc thuốc bột độc ngân châm, người bình thường há có thể mang theo những thứ đồ này, lại thêm thân thể nàng trúng độc không đếm xuể mà không chết… Vẻ hài lòng trên mặt hắn càng bộc phát dày thêm, có lẽ, giá trị của nàng xa xa không chỉ là người thí nghiệm thuốc cho hắn. diee ndda fnleeq uysd doon
Hắn theo thứ tự trả lại đồ gì đó đã lấy ra cho nàng, lại lấy ra một bình bạch ngọc lớn chừng ngón tay cái từ trong ống tay áo, đổ ra viên thuốc màu máu kích cỡ tương đương đậu đỏ đút cho nàng ăn vào, lại băng bó rửa sạch bôi thuốc lên bả vai và vết thương lộ ra bên ngoài của nàng, lúc này mới tiện tay cầm lấy bản sách thuốc, không chút để ý lật qua đợi nàng tỉnh lại.
Bóng đêm cuối cùng rời đi, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua màn xe chiếu vào bên trong xe ngựa, Ôn Noãn vỗ trán ngồi dậy, còn chưa rõ mình đang ở đâu, bên tai đã trước tiên truyền đến một giọng nói hấp dẫn lực chú ý của nàng.
“Đã tỉnh rồi?” Âm thanh kia lạnh lùng nhạt nhẽo vang lên trên đỉnh đầu.
Nàng đưa mắt nhìn lại, thấy là một nam tử tuấn tú ngồi bên cửa sổ đang nói chuyện với nàng.
“Là ngươi đã cứu ta?” Lời kia vừa thốt ra, nàng lại ngẩn người. Cứu? Vì sao nàng phải dùng đến từ “Cứu” này? Nàng đưa mắt nhìn mình một chút, trên vai và trên tay băng bó từng tầng băng gạc nhắc nhở chính nàng dùng một chữ rất thỏa đáng, nhưng vì sao nàng lại bị thương? Bị thương như thế nào? Nàng nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
“Đúng là tại hạ cứu cô nương, tại hạ Trại Chư Cát, không biết cô nương xưng hô như thế nào?” Trại Chư Cát cười dịu dàng rót tách trà đưa cho nàng. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Ta…” Ôn Noãn nhận lấy tách trà nhấp ngụm thấm giọng, giọng hơi chậm lại, tiếp theo cười một tiếng nói, “Họ Ôn.” Thật ra thì trong đầu nàng hỗn loạn, vốn không biết tên họ mình là gì, nhưng cảnh giác nơi đáy lòng vẫn còn, vì vậy tù ý chọn một từ chợt mơ hồ lóe lên trong đầu làm họ của mình.
“Tại hạ thấy Ôn cô nương từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn cau mày, có chỗ nào không thoải mái sao?” Trại Chư Cát cũng không để ý tới nàng không nói cho biết tên đầy đủ, chỉ cười cười, vẻ mặt tràn đầy ân cần hỏi.
“Đừng quá quan tâm, chẳng qua do miệng vết thương hơi đau, nhịn một chút là được rồi.” Nàng quay lại vẻ lạnh nhạt thong dong, lại nói, “Không biết chỗ Trại công tử có bộ quần áo sạch sẽ nào không?”
“Dĩ nhiên.” Trại Chư Cát chỉ vào quần áo xếp trong góc, “Đoạn đường này đi theo ta đều là nam tử, không tiện thay quần áo cho cô nương, vì vậy chỉ có thể chờ cô nương tỉnh lại tự mình thay. Tuy quần áo này là quần áo nam tử, nhưng đều đã giặt sạch sẽ, mong rằng cô nương không chê.” Hắn nói xong liền khiến xe ngựa dừng lại, rất có phong độ xuống xe ngựa, nhường không gian lại cho nàng thay quần áo.
Ôn Noãn nhanh chóng thay quần áo dơ ra, kiểm tra một lượt đồ mang trên người, nhìn xem có thứ nào có thể phán đoán được thân phận mình hay không, nhưng giống như Trại Chư Cát nhìn thấy, trừ ngân châm thuốc viên độc thuốc bột độc và thảo dược ra thì không có thứ gì khác.
Linh huyết thảo?
Nàng cầm cây dược thảo kia, trong đầu thoáng qua tên cỏ này, sau đó một chút mơ hồ thoáng hiện trong đầu, người áo xám, thứ không ra người ra quỷ… Rắn đen… Từng tầng độc khí bao phủ… Mặc dù những hình ảnh kia như bị sương mù dày đặc bao phủ, quá mức mơ hồ không thấy rõ, nhưng căn cứ vào những tin tức này, nàng suy đoán có phải vì hái linh huyết thảo này mà bị thương không. di1enda4nle3qu21ydo0n
Linh huyết thảo này rất quan trọng với nàng?
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ trong một đống hỗn độn trong đầu không cách nào điều tra tin tức về linh huyết thảo.
Nếu không nghĩ ra, nàng định buông tha, lấy những thuốc viên độc thuốc bột độc kia ra hít hà, trực giác nói cho nàng biết đây đúng là xuất ra từ tay nàng, mà ngân châm nhiều như thế, chắc chắn không phải dùng tới cứu người.
Nàng nhắm mắt trầm ngâm, dùng ngón tay bắt mạch kiểm tra tình huống thân thể vì mình. Sơ qua, nàng mở mắt ra, tròng mắt hơi trầm xuống, độc nàng bị trúng lúc trước không phải ít loại, mặc dù nhanh chóng giải trừ hơn phân nửa, nhưng vẫn còn gần một nửa tàn dư ở trong người, trí nhớ hỗn độn mơ hồ trong đầu nàng lúc này chắc là do dư độc này.
Nếu muốn trí nhớ rõ ràng, trước phải loại trừ dư độc. Chỉ có điều, mặc dù độc này dễ giải, nhưng căn theo số lượng dư độc rối rắm phức tạp trong người, trừ rất tốn thời gian, là một quá trình cực kỳ chậm rãi.
Nàng nhìn linh huyết thảo trong tay, nàng mạo hiểm tìm thứ này như vậy, hẳn là nàng vội vã muốn dùng, là đồ vật cực kỳ quan trọng với nàng, nhưng bây giờ đồ tìm được, nàng lại không biết dùng nó vào đâu?
Cuộc sống thật sự cẩu huyết khắp nơi khiến cho người ta muốn đập đầu vào tường, Ôn Noãn thở dài trong lòng, cất linh huyết thảo đi. Hiện giờ tuy rằng vội vàng muốn biết như thế nào, nhưng nhất định phải loại trừ dư độc trước, nếu không cho dù suy nghĩ nát óc, trong đầu vẫn hoàn toàn là một đám mây trong sương mù không thấy rõ.
“Ôn cô nương, đã thay xong?” Giọng Trại Chư Cát vang lên ngoài xe ngựa.
“Được rồi.” Ôn Noãn thu hồi tinh thần.
“Ôn cô nương cả đêm không ăn cơm, chắc hẳn đã đói bụng rồi, đây là bữa sáng ta chuẩn bị vì cô nương, cô nương mời dùng.” Trại Chư Cát bưng khay vào trong xe ngựa, bày từng món ăn lên trên chiếc bàn trà.
“Cám ơn.” Ôn Noãn xác thực đói bụng, cũng sẽ không từ chối, cầm chén đũa lên ăn vài miếng, tựa như lơ đãng hỏi, “Không biết bây giờ đi đâu?”
“Chưa tới hai mươi dặm nữa sẽ vào thành Trừ Châu.” Trại Chư Cát cười cười, “Ta thấy cô nương mặc quần áo giả trang nam tử, giữa hai chân mày cũng không có vẻ yếu ớt như nữ tử tầm thường, lại bị thương nặng như thế, không biết cô nương gặp phải việc khó gì? Nếu có cần, cô nương cứ mở miệng, ta và cô nương gặp nhau một lần, cũng coi như có duyên phận, có thể giúp được tại hạ nhất định giúp đỡ.”
“Đa tạ, cũng chỉ trong lúc hái thuốc gặp phải mãnh thú tập kích, không cẩn thận bị chút vết thương mà thôi, không có gì đáng ngại. Hôm qua, nhờ công tử cứu giúp, đa tạ.” Ôn Noãn nói đơn giản.
Trại Chư Cát thấy nàng không muốn nói chuyện này, tuy biết nàng giấu giếm hơi nhiều, nhưng thức thời cũng không dây dưa chuyện này nhiều. Đợi Ôn Noãn dùng xong bữa sáng, chén đũa được người nhận lấy sau, lúc này hắn mới lại nói: “Còn phải làm phiền cô nương đưa tay để tại hạ bắt mạch vì cô nương, xem độc trong người cô nương đã giải toàn bộ chưa.”
Ôn Noãn không biến sắc chìa tay ra, mặc dù nàng biết tình huống của mình, nhưng độc trong cơ thể nàng trúng đã hỗn loạn khó phân, dù sao cũng nhờ hắn giúp một tay giải đi phân nửa, có lẽ y thuật cực tốt. Nếu dư độc còn thừa lại cũng có thể nhanh chóng giải hết giúp nàng ngược lại không tồi.