Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 190

Editor: Puck - Diễn đàn

Từ nhỏ đến lớn sư phụ võ thuật của Sở Hoan không ít, nhưng hắn đều ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, võ thuật học đến tay ngay cả da lông cung không đáng xưng, vì vậy dùng võ làm đấu hắn xác định không được như Vu Nguyệt Lăng.

Nhưng mặc dù hắn học chưa giỏi võ công, lại từ nhỏ trà trộn trong Kinh thành, học bản lĩnh đánh nhau của lưu manh, vì vậy, nếu bàn về đánh cận chiến, Vu Nguyệt Lăng tuyệt đối bị hắn bỏ xa mấy con phố.

Lúc này hắn cực kỳ hăm hở cưỡi trên người Vu Nguyệt Lăng, trái một quyền phải một quyền đánh đến Vu Nguyệt lăng kêu trời gọi đất, đánh khiến cho trong lòng hắn vô cùng thoải mái.

Thanh Nham nhìn tình huống chiến đấu của hai người, hơi thấp thỏm hỏi: “Vậy nếu Sở Hoan xuống tay quá nặng, thuộc hạ nên làm như thế nào?”

“Chính là tự tìm khổ mà ăn, cần gì phải để ý tới.” Trong giọng nói lười biếng của Mạnh Cô Nhiễm lộ ra vẻ trào phúng nhè nhẹ.

Thanh Nham sáng tỏ, nhìn Vu Nguyệt Lăng tóc tai rối loạn quất vào mặt, quần áo xốc xếch bị Sở Hoan cưỡi trên người cuồng đánh, yên lặng xoay người sang chỗ khác, hắn thật sự không nhìn thấy.

Sở Hoan đánh Vu Nguyệt Lăng đến sưng mập lên xong chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngồi trong vườn hoa cắn hạt dưa nhìn trời. Trăng tròn treo cao trên bầu trời, trong ngày thường hắn nhìn trăng sáng này chẳng qua không có gì khác khay ngọc đựng trái cây để trên bàn, nhưng chẳng biết tại sao, tối nay nhìn lại thấy có ý cảnh ngược lại khác, chỉ cảm thấy trắng trẻo mập mạp cực kỳ vui mừng.

Hắn thuận tay nhổ cọng cỏ đuôi chó đưa lên miệng ngậm, chống đầu kinh ngạc nhìn ánh trăng trắng mập này, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới trước kia bị mẫu hậu cường kéo đi nghe diễn, thường xuyên nghe hoa đán trước mặt y y nha nha hát hoa gì dưới trăng tình chàng ý thiếp, lúc ấy nghe chỉ cảm thấy thật chua, hận không thể đi lên sân khấu cắt đứt, nhưng bây giờ nhìn… Hắn ngắm nhìn hoa cả vườn tranh nhau khoe sắc, lại nhìn trăng trắng mập này, chỉ cảm thấy trong lòng này giống như mèo gãi, đột nhiên nghĩ, nếu lúc này Mạnh đại ca có ở bên cạnh thì tốt biết bao, cùng nhau nhìn cả vườn hoa này, cùng nhau thưởng trăng trắng mập này, bọn họ có thể đã thành tình chàng ý thiếp trong lời kịch không A, không, bọn họ phải là lang tình lang ý.

(*) lang tình lang ý: tình chàng ý chàng

A… Lang tình lang ý, Sở Hoan cười nham nhở ra tiếng.

Hắn lập tức nhảy dựng lên sai người đi mời Mạnh Cô Nhiễm vào trong vườn, rồi vội vàng dùng chân quét vỏ hạt dưa trên bàn xuống dưới đất, lại tới tới lui lui chuyển chút trái cây điểm tâm đồ ăn vặt tới, cộng thêm hai bầu rượu. Sau khi xong tất cả, hắn chống nạnh đi hai vòng trước bàn, chỉ cảm thấy còn thiếu thứ gì. Cặp mắt tròn vo đảo sang phải, vừa đúng liếc thấy đóa hoa tường vi đang nở từng đóa thật lớn cách đó không xa, tròng mắt hắn xoay xoay, đi vài bước tiến lên đưa tay về phía hoa này.

“Hít.” Cành gai trên cây tường vi đâm vào trong thịt của hắn, trong nháy mắt chảy ra giọt máu còn đỏ tươi còn tường vi, hắn tức giận, đang định hung hăng đưa tay bóp nát hoa này, nhưng khi chạm tới hoa lại sinh ra cứng đờ, chỉ vì hoa này, nở thật sự vô cùng tươi đẹp cực kỳ đẹp, cực kỳ giống cảm giác Mạnh đại ca mang đến cho hắn. Hắn vẫn thận trọng hái mấy đóa hoa xuống, lại chạy vào trong phòng cầm một bình lưu ly sáng long lanh màu xanh lá ra, cắm hoa vào, đặt lên bàn. Hắn lại ngó kỹ lần nữa, cuối cùng cảm giác hợp với tâm ý của hắn, mắt tròn vo cong thành hai vầng trăng non. die nda nle equ ydo nn

Hiện giờ, sẽ chờ Mạnh đại ca tới.

Sở Hoan ngồi trên băng ghế đá, đôi tay chống má nhìn đóa tường vi đỏ tươi này, chỉ cảm thấy càng nhìn càng hài lòng, nhưng hắn chờ mòn chờ mỏi, đợi gần nửa canh giờ vẫn không đợi được Mạnh đại ca, không chỉ như thế, ngực của hắn còn đột nhiên trướng đau dữ dội.

Chẳng lẽ thật sự bị nha đầu chết tiệt Vu Nguyệt Lăng cho trái cây chưa rửa ăn ra vấn đề? Suy nghĩ trong lòng Sở Hoan nảy ra, che ngực đau, trán đổ mồ hôi lạnh.

Làm thế nào? Nếu không đi về trước? Sở Hoan cắn chặt đôi môi, đau đến mắt hơi mê man nhìn đóa tường vi đỏ tươi trên bàn, lại nhìn trăng sáng trắng mập trên bầu trời, chỉ cảm thấy thật sự không cam lòng.

Nhưng không cam lòng thì như thế nào? Hiện giờ hắn đau đến mặt mũi vặn vẹo, chẳng lẽ để Mạnh đại ca nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn mà uống rượu xem hoa ngắm trăng? Đây cũng quá giày vò, lỡ như vì vậy mà Mạnh đại ca ghét hắn thì làm như thế nào?

Sở Hoan đau đến mặt trắng bệch, sau vài lần rối rắm, cuối cùng chống bàn lảo đảo đứng lên định về phòng trước. Nhưng hắn đi không bao xa, một cơn căng đau kịch liệt trước ngực đánh tới, đau đến đầu hắn choáng váng đùi mềm, trong nháy mắt ngã xuống mặt đất, mà phía trước người, vừa đúng có bụi tường vi cao cỡ nửa người lúc trước hắn đã hái che chắn cho hắn.

Nhanh chống đỡ căng đau da thịt trước ngực đến suýt chút nữa khiến cho hắn đau đến bất tỉnh, hai tay hắn đè chặt nơi căng đau trước ngực, định nhờ vào đó giảm bớt vài phần đau đớn, nhưng cảm xúc dưới tay lại khiến cho tay chân hắn lạnh lẽo sống lưng phát rét, sợ hãi thật lớn khiến cho hắn gần như quên hô hấp. Bộ ngực căng đau của hắn lại có cảm giác nhanh chóng to lên!

Hắn hoảng sợ nhìn ngực nhô lên của mình, tay run run đưa ra nhéo, đúng là mềm? Cái, cái này sao có thể? Hắn lại vội vàng vạch cổ áo của mình lên nhìn lại, lại thấy chỗ ngực bằng phẳng lại phồng lên hai cái bánh bao trắng noãn!

Sở Hoan trừng lớn mắt, hung hăng nhìn chằm chằm hai cái bánh bao này, ngực phập phồng kịch liệt, ai tới nói cho hắn biết, vì sao hắn rõ ràng là nam nhân lại có thêm hai thứ đồ chỉ có nữ nhân mới có?

Kinh hồn, hốt hoảng, sợ hãi, không biết phải làm sao, hoảng hốt, trong phút chốc đủ loại cảm xúc đan xen, tất cả đập tới hắn, Sở Hoan chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hắn định thét chói tai, định cầu cứu, lại nghe bên tai cách đó không xa truyền tới âm thanh khẽ gọi thì cuối cùng cố nén đau đớn lấy tay che miệng mũi đang há mồm thở dốc vì đau đớn. d1en d4nl 3q21y d0n

Hắn không muốn gặp người ấy, hiện giờ hắn không muốn gặp nhất chính là người ấy, tại sao hiện giờ người ấy lại tới?

Ưmh ưmh ưmh… Hắn là tiểu quái vật không ra nam không ra nữ, hắn không muốn Mạnh đại ca biết hắn là tiểu quái vật, sau khi Mạnh đại ca biết được hắn là tiểu quái vật nhất định sẽ ghét bỏ hắn không cần hắn. Sở Hoan tưởng tượng đến cảnh tượng vẻ mặt ghét bỏ và vẻ mặt lạnh lẽo của Mạnh Cô Nhiễm dứt khoát đuổi hắn rời đi, hắn chỉ cảm thấy đau trong trái tim còn hung mãnh kịch liệt hơn trước ngực.

Sở Hoan từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, tuy rằng đánh nhau gãy xương sườn cũng không khóc, chỉ trợn tròn suy nghĩ kế hoạch lần sau báo thù, lần đầu tiên, bởi vì Mạnh Cô Nhiễm đến gần mà nước mắt từng giọt lớn trượt vào trong kẽ tay, thân thể bởi vì đè nén cực hạn mà khẽ run rẩy.

“Tiểu gia hỏa.” Mạnh Cô Nhiễm lại cất giọng gọi, vẫn không có ai đáp lại. Hắn nghiêng tròng mắt quét qua mấy bụi rậm tường vi bên ngoài, lại nhìn hoa tường vi trong bình lưu ly trên bàn, đầu ngón tay mơn trớn vết máu đã khô bên trên, tròng mắt yêu mị đậm thêm, nụ cười nơi bờ môi nồng đậm mà đẹp đẽ, tường vi nở cực lớn trong bình trong nháy mắt ảm đạm phai mờ.

Hắn đang định cất bước về phía bụi hoa tường vi, bên cạnh lại truyền đến giọng nói vô cùng uất ức của Vu Nguyệt Lăng: “Mạnh đại ca.”

“Có chuyện gì sao?” Nụ cười nơi bờ môi Mạnh Cô Nhiễm thu lại, tròng mắt sắc lạnh lùng nhìn về phía nàng ta.

“Vì sao hôm nay chàng không giúp ta?” Giọng điệu Vu Nguyệt Lăng vốn mang ý chất vấn, nhưng dưới ánh nhìn của hắn, lại mềm nhũn mang theo vài phần thấp thỏm.

“Giúp?” Mạnh Cô Nhiễm cầm đóa tường vi lên ngửi nhẹ, giống như đùa cợt khẽ cười nói, “Thế nào, chỉ là một Sở Hoan nho nhỏ cũng cần bổn tọa giúp ngươi thu xếp?”

“Ta, ta… Ta không có ý này.” Mặt Vu Nguyệt Lăng đỏ bừng, trong lòng nhất thời không biết làm sao, nàng rõ ràng nghĩ đến để Mạnh đại ca đuổi Sở Hoan đi, nhưng vì sao, bây giờ nàng lại một chữ cũng nói không ra khỏi miệng rồi hả? dinendian.lơqid]on

Tầm mắt nàng vội vàng chuyển loạn, định tìm thứ gì đó để nói hóa giải lúng túng lúc này của mình, nhưng rượu ngon đồ ăn thêm tường vi trên bàn trước mắt vừa vặn hấp dẫn sự chú ý của nàng. Không cần nghĩ cũng biết là ai bố trí, trong nội viện này, trừ hắn ra, còn có ai có lá gan đuổi theo mời Mạnh đại ca cùng đi.

Vu Nguyệt Lăng vốn định nói vài lời lấy lòng, trong nháy mắt lửa giận dâng cao, mất khống chế chỉ lên bàn nói với Mạnh Cô Nhiễm: “Mạnh đại ca, Sở Hoan rốt cuộc có gì tốt, tại sao chàng lại đối tốt với hắn như vậy, khắp nơi đều thiên vị hắn?”

“Bổn tọa đối tốt với ai thiên vị ai, cần ngươi cho phép?” Mạnh Cô Nhiễm đưa tay vuốt ve cánh hoa tường vi, trong nháy mắt cánh hoa tàn tạ từ đầu cành, bay lả tả tán loạn bên chân hắn.

“Đúng là không cần ta cho phép.” Vu Nguyệt Lăng nắm quyền, đè nén sợ hãi nơi đáy lòng nói, “Nhưng cho dù chàng đối xử với hắn tốt hơn, hắn cũng là nam tử, hai người không thể nào.”

“Nguyệt Lăng.” Mạnh Cô Nhiễm liếc nhìn nàng ta, đáy mắt yêu mị đen thui đến khiến cho người ta hít thở không thông, “Đừng thử chọc giận bổn tọa, nếu không, ngươi không chịu nổi hậu quả.”

“Mạnh ca ca…” Vu Nguyệt Lăng nhẹ giọng gọi hắn, thân thể cũng mơ hồ phát run dưới tầm mắt của hắn. Nàng lau lệ bên má chẳng biết rơi xuống từ khi nào, khép mi buông mắt nói, “Nguyệt Lăng không quấy rầy nhã hứng của Mạnh ca ca, đi về nghỉ ngơi trước.” Nàng nói xong, gần như bước chân lảo đảo chạy đi, một đường lảo đảo, đưa tới dọc đường hoa rơi theo.

Mạnh đại ca đối xử tốt với hắn, và hắn là nam hay nữ có liên quan gì? Chỉ cần Mạnh đại ca thích, Mạnh đại ca có thể không quan tâm tới ánh mắt thế tục, cưới hắn làm Vương phu của Mạnh đại ca. Sở Hoan đau đến hôn mê mơ mơ màng màng nghĩ. Nhưng mà, còn nửa phần tỉnh táo nhắc nhở hắn, cho dù Mạnh đại ca không ngại hắn là nam nhân, nhưng sao có thể để ý tới hắn là quái vật không ra nam không ra nữ, Mạnh đại ca sao sẽ thích một tiểu quái vật?

Sở Hoan chỉ cảm thấy đau lòng lợi hại, ngực đau dữ dội, toàn thân đều đau lợi hại. Khi ngực truyền đến một trận căng đau mãnh liệt thì trước mắt hắn tối sầm lại, cuối cùng ngất đi.

Áo bào đỏ tươi dừng lại bên cạnh hắn, Mạnh Cô Nhiễm cúi người ôm hắn lên, tầm mắt chạm đến chỗ ngực phồng lên của hắn thì đáy mắt lạnh lẽo như ngàn thước hàn băng đông lại, lại giống như có căm giận ngút trời cuồn cuộn thiêu đốt trong đó.

Bà ta, lại độc ác đến vậy!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Giả độc dễ dàng, nhưng trừ dư độc lại tương đối phiền toái, giống như có đạo lý ngươi rửa cái bô dễ dàng, nhưng muốn rửa thứ tích tụ mặt dưới đáy bô lại rất hao tâm tốn sức. Huống chi dư độc này còn là tầng tầng độc tố tích lũy, độc mới độc cũ chất chồng. Vì vậy, Ôn Noãn muốn tẩy rửa sạch cái bô này của nàng, chính là, thân thể cực kỳ phiền toái.

Nàng ngâm trong ao thuốc ba ngày, lại uống không ít chén thuốc, lại dùng ngân châm thúc giục độc tố trong cơ thể, lại ném mình vào trong ao thuốc ngâm, vòng đi vòng lại như thế hơn nửa tháng, dư độc trong cơ thể nàng cuối cùng trừ được hơn phân nửa, còn dư lại chút dư độc, trừ sạch đã không cần phiền hà như thế, chỉ cần chế biến chút thuốc viên uống vào tinh lọc là đủ.

Dư độc loại trừ hơn phân nửa, trí nhớ mơ hồ không rõ ràng trong đầu dần dần gần như rõ ràng. Ôn Noãn vuốt gáy, chỉ cảm thấy trí nhớ gần như rõ ràng khiến cho nàng hơi nhức đầu, nàng thật sự không ngờ tới mình sẽ ở dưới tình huống không hề chuẩn bị trước mà lộ ra thân phận trước mặt Quân Dập Hàn, mặc dù lúc ấy cổ độc phát tác, nàng không nhớ quá trình bại lộ, nhưng nàng lại rõ ràng kết cục là gì.

Bây giờ nên làm cái gì? Là nói thật cho hắn hay vẫn tiếp tục giấu giếm?

Nàng suy nghĩ cẩm thận, chỉ cảm thấy hiện giờ giấu giếm nữa lại tìm lý do lừa hắn đã không có chút ý nghĩa nào. Ban đầu nàng lo lắng hắn sẽ yêu nàng, lúc rời đi sẽ làm cho hắn đau lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn yêu nàng. Thêm vào đó nàng bị trúng cổ tham ăn, mặc dù lúc hắn phát hiện nàng là “Ôn Noãn”, nhưng lúc đó hắn đã không yêu “Ôn Noãn”, vì vậy không sao cả, nhưng khi hắn đã yêu “Mộ Hàn”, phát hiện “Ôn Noãn” và “Mộ Hàn” thật ra là một người thì điều bí mật này đã không còn là bí mật, hắn đã biết kiếp sinh tử của nàng. diee ndda fnleeq uysd doon

Mới bắt đầu, kiếp này, nàng lựa chọn một mình đối mặt. Hiện giờ, ông trời giúp nàng lựa chọn nàng và hắn cùng chung gánh chịu, nếu như thế, nàng liền đáp lại an bài của ông trời già, có lẽ, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Đúng như lời thề ban đầu: Sống chết gắn bó, không xa không rời!

Nhưng bây giờ, còn chưa phải là lúc nói thật cho hắn biết, trí nhớ của nàng vẫn còn có một chút mơ hồ không rõ. Nếu phải thẳng thắn, tất nhiên chính nàng phải rất rõ ràng sự tình mới có thể thẳng thắn, nếu không, thẳng thắn như thế nào? Mà bây giờ, nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Phòng thuốc khép lại, Ôn Noãn lấy linh huyết thảo cùng các loại thuốc ban đầu phối cho Mạnh Cô Nhiễm ra lại tiến hành điều chế. Hai ngày sau đó, nàng rốt cuộc thở phào một cái, trên khuôn mặt mệt mỏi dâng lên ý cười nhạt.

“Nguyệt Nguyệt, Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt, Hàn Hàn.” Ngoài cửa sổ đóng chặt, chim Cô Lỗ vỗ cánh kêu la.

Khóe môi Ôn Noãn nhếch lên, mấy bước tiến tới bên cửa sổ, chim Cô Lỗ lập tức bay vào đậu trên khuỷu tay nàng, lông chim đầy mỏ mổ hôn, mổ ra một thư nhỏ đưa cho nàng.

Mở thư nhỏ ra, chữ bay bổng mang theo thanh tú đập vào đáy mắt: Cũng muốn không tương tư, có thể miễn khổ tương tư. Vài lần cân nhắc tinh tế, tình nguyền khổ tương tư.

Ôn Noãn bật cười, lấy giấy bút ra viết. Sau khi viết xong, nàng đưa mẩu giấy cho chim Cô Lỗ, vỗ vỗ đầu của nó, nói: “Đi đi.”

Đôi mắt bằng hạt đậu xanh của chim Cô Lỗ u oán.

Nhìn nàng, mổ mẩu thư nàng đưa tới đặt dưới cánh, cuối cùng bất đắc dĩ “Két” một tiếng bay về phía thành Trừ Châu.

Thật khó cho vật nhỏ này, rõ ràng là chim hiếm thấy thế gian khó có được, sau khi bị Quân Dập Hàn biết được lại biến nó thành bồ câu đưa thư, mỗi ngày không ngừng bay tới bay lui.

Nàng cầm thư nhỏ đặt vào trong hộp gấm, sau khi đặt xong lại không nhịn được lần nữa lấy ra tỉ mỉ xem.

Ngày đầu tiên: Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền hại tương tư.

Ngày thứ hai: Lòng xuân hoa chẳng nở cùng nhau, một tấc tương tư một tấc sầu.

Ngày thứ ba: Xúc xắc linh lung yên hồng đậu, tương tư tận xương có biết không?

Ngày thứ tư: Chân trời góc bể cũng có nơi tận cùng, chỉ có tương tư không bến bờ.



Người này ấy…

Ôn Noãn vuốt nhè nhẹ từng chữ trên thư nhỏ, chữ này giống như sinh ra tơ tình liên tục lên ngón tay, bao chặt lấy tim nàng. Hắn không thúc giục nàng trở về, nhưng giữa những hàng chữ lại không khỏi trêu chọc nàng, nói cho nàng biết, nên trở về rồi.
Bình Luận (0)
Comment