Editor: Puck
“… Thật ra thì ta đùa giỡn, ta vào trong cung có chuyện đứng đắn muốn làm.” Cái gọi là thức vật giả vi tuấn kiệt *, sắc mặt Ôn Noãn nghiêm lại, nghiêm túc nói, “Ta nhận được tin tức Mộ Dung Tịnh và Tào Phụng Chi cấu kết, tối hôm qua đặc biệt đi dò xét tình hình, không ngờ bọn họ thật sự có.” Nàng nói đến đây, mí mắt nhếch lên, gặp được tròng mắt sắc âm trầm khí thế kinh người của Quân Dập Hàn, ứng với hắn bị đôi cẩu nam cẩu nữ này dâng lên lửa giận, ý định đã dời khỏi người nàng, đang định thêm mắm thêm muối để đốt vài ngọn lửa, khiến lửa giận này cháy càng mạnh chút, khiến cho hắn hoàn toàn dời mục tiêu đi, ai ngờ nàng còn chưa cất tiếng, lại nghe giọng nói âm trầm của hắn vang lên trên đỉnh đầu, “Buổi tối khuya nàng không nghỉ ngơi lại chạy đi nghe lén?”
(*) Thức vật giả vi tuấn kiệt: Trích trong Yến Tử Xuân Thu, chỉ người có thể nhận rõ được trào lưu của thời đại mới làm nhân vật xuất sắc, người có thể linh hoạt thay đổi, mới là anh hùng hào kiệt. (Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt)
“…” Nghe lén? Hắn không thể bắt được tâm điểm của vấn đề? Ôn Noãn mím môi nhắm mắt chỉnh lại, “Ta đi điều tra xem bọn họ có thật sự cấu kết nữa không.”
“Nàng thăm dò như thế nào?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh khiếp người.
“… Chàng có cảm thấy dáng dấp Sở Hoan thật ra thì giống một cô nương không?” Ôn Noãn cứng rắn chuyển đổi đề tài.
“Cho nên để chứng thật suy nghĩ của nàng, nàng chạy đi lén nhìn hắn tắm rửa?”
“Sao chàng biết?” Ôn Noãn kinh ngạc mà nhìn hắn, lời nói bật thốt lên, sau khi nói ra nhìn sắc mặt hắn trở nên ủ dột mới biết mình lỡ lời, còn không đợi nàng lại nói ra điều gì tới để bổ cứu *, đã thấy hắn cười như không cười nói, “Sao ta biết? Đối với nàng một người có tiền án mà nói, chuyện này chẳng lẽ còn không rõ ràng, đêm dài đằng đẵng, nàng nói thật một chút coi, trừ nghe lén góc tường nhìn lén Sở Hoan tắm ra, nàng còn làm chuyện tốt gì?
(*) bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi.
Còn làm chuyện tốt gì? Bị Mạnh Cô Nhiễm yêu nghiệt kia nhốt ở trên nóc phòng hầu ngủ bên cạnh hắn, tất nhiên cho dù như thế nào cũng không thể nói. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Không có.” Ôn Noãn cực kỳ khẳng định lắc đầu, ngăn cản hắn lên tiếng trước, đôi tay chủ động quấn lấy cánh tay hắn kéo hắn ngồi xuống, trên mặt dâng lên vẻ hớn hở lại như giật mình nhớ ra, “Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên nói cho chàng biết, dư độc trong cơ thể ta đã cơ bản thanh trừ toàn bộ, trí nhớ đã khôi phục rõ ràng, hiện giờ thời gian còn sớm, không bằng chúng ta nói chút chuyện ban đầu, lại triển vọng nhìn về tương lai?”
Rất tốt, lần thứ ba nói sang chuyện khác!
Quân Dập Hàn đẩy tay như dây mây của nàng ra, ngồi xuống đối diện nàng, nâng tách trà lên uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Nói nghe một chút.”
Tư thế này là đang tra hỏi?
Ôn Noãn yên lặng thở dài mấy tiếng vì hành động không ngừng tìm đường chết của bản thân vào tối nay, quyết định bắt đầu nói từ đoạn sau khi Quân Dập Hàn trúng tên hôn mê, dù sao chuyện Quân Dập Hàn bị nàng xóa đi cảm tình với nàng, đến bây giờ hắn nên vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì, mà đối với nàng mà nói, nàng cũng không nên biết lỗ hổng tình cảm này của hắn với nàng, nếu nói chuyện quen biết ngay từ ban đầu, chỉ biết lộ ra sơ hở. Dù sao, nàng cần gì lại thuật lại chuyện hai người từng cùng trải qua, tất cả mọi chuyện nàng đều có thể một năm một mười nói cho hắn biết, chỉ riêng sự kiện kia, không thể!
Trà thêm ba tách, trăng lên giữa trời, trong một canh giờ ngắn ngủi, rồi lại thật giống như kinh nghiệm cả đời, lại quay đầu, đã dường như có mấy đời. Những vết thương trong lòng kia, khổ sở, thời gian tuyệt vọng, bây giờ nàng đã có thể nói hời hợt, nhưng nghe vào trong tai Quân Dập Hàn, lại từng từ đâm thẳng vào tim gan.
“Về sau ta sẽ không để cho nàng chịu khổ như vậy.” Hắn đứng dậy khẽ ôm nàng vào trong ngực, môi thương tiếc hôn lên trán nàng, hứa một lời hứa một đời. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Không khổ.” Ôn Noãn nhắm mắt lại vùi vào trước ngực hắn, nghe nhịp tim nặng nề có lực của hắn, hạnh phúc nồng đậm tràn ngập ra cả người nàng, “Chỉ cần có thể trở lại bên cạnh chàng, tất cả điều này, đều đáng giá.”
Tay Quân Dập Hàn ôm lấy nàng càng lúc càng chặt, như muốn nhào nặn nàng tiến vào trong máu xương của hắn, gò má nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu nàng, giọng khàn khàn nói: “Sao mà may mắn, cuộc đời này của ta có thể gặp được nàng, tiểu Noãn.”
“Ta cũng thế.” Đầu Ôn Noãn cọ cọ trước ngực hắn, “Gặp được chàng, là may mắn lớn nhất đời này của ta.”
Hai bên tựa sát, ấm áp giao hòa, giống như tiết tháng ba nhiều hoa nở đầy cây xán lạn toàn bộ trời đất.
Ôn Noãn vùi trước ngực Quân Dập Hàn mơ mơ màng màng sắp ngủ thì bên tai lại nghe hắn sâu xa nói: “Cho nên, chuyện về trí nhớ của nàng đã xong, như vậy hai chuyện khác, chúng ta cũng vừa vặn cùng nhau hiểu rõ.”
“Hả? Hai chuyện khác? Chuyện gì?” Ôn Noãn hàm hồ hỏi.
“Bệnh mau quên của nàng trái lại rất nhanh.” Quân Dập Hàn rất tốt bụng nhắc nhở nàng, “Đêm qua nghe ở góc tường Mộ Dung Tịnh và nhìn lén Sở Hoan tắm.”
Ôn Noãn giật mình một cái, trong nháy mắt buồn ngủ biến mất, trong lòng khổ sở không dứt, nàng đều đã quên đến tận chín tầng mây rồi, sao hắn lại vẫn cứ muốn tra. Trong lòng nàng hơi lo sợ, thử thăm dò nói: “Đêm đã khuya rồi, nếu không ngày khác lại nói?”
Quân Dập Hàn không nói, nụ cười khá sâu nhìn nàng.
“Nếu không chàng định như thế nào?” Ôn Noãn hỏi xong lại vội vàng bổ sung, “Không được bạo hành gia đình.”
“…”Quân Dập Hàn trực tiếp bồng nàng lên, đi về phía giường hẹp phía trên đã phủ đầy chăn nệm thật dày, vây nàng đang ra sức giãy giụa trong khuỷu tay, tròng mắt nhiễm ý cười, đầu ngón tay khẽ vuốt ve hai gò má nóng hổi ửng đỏ của nàng, ý vị sâu xa nói, “Xem ra tinh lực của nàng rất tốt, như thế, ngược lại chính là hợp ý ta.”
“… Thật ra thì ta buồn ngủ quá, ta… Ưmh…” Ôn Noãn giả bộ ngáp một cái, mí mắt khép lại giả bộ ngủ, nhưng lời còn chưa nói xong môi đã bị khóa lại.
Ánh nến không gió tự tắt, màn trướng được móc vàng vén lên chậm rãi khép lại, che đi cảnh xuân mê người.
-
Đêm khuya sương nặng, trên ngói lưu ly ngũ thải ở Túy Tiên lâu lại có một bóng dáng đỏ tươi đang nằm nghiêng, sương thu nồng đậm đã ngâm toàn bộ áo đơn bạc của hắn, hắn thế mà lại không thèm để ý. Một hồi lâu sau, mí mắt hắn mới hé mở, mắt trong ngày thường hết sức yêu mị, lúc này lại lộ ra chút nghi ngờ, hắn rót ly rượu chậm rãi uống vào, nói với Thanh Nham đứng cách đó không xa: “Ngươi nói vì sao hôm qua bổn tọa có thể yên giấc, hôm nay lại không thể rồi?”
“Chuyện này…” Thanh Nham hơi chần chừ, không biết nên nói hay không nên nói.
“Nói.” Mạnh Cô Nhiễm lại uống cạn một ly rượu, tròng mắt dần bị sương mù dày đặc che giấu, nhìn không rõ lắm.
“Có lẽ… Có lẽ bởi vì liên quan đến Các chủ.” Thanh Nham nhắm mắt nói.
“Hả?” Khóe môi Mạnh Cô Nhiễm chậm rãi nâng lên thoáng hiện ra ý cười, “Bổn tọa cũng cho là như vậy.” Qua nhiều năm như thế, ngày khác đêm không thể ngủ không thể say giấc, nhưng hôm qua, nàng ở bên cạnh hắn, mặc dù hắn chỉ vẹn vẹn ngủ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, nhưng đây là trong gần chừng hai mươi năm, một lần ngủ duy nhất của hắn, cảm giác đã lâu này, khiến cho hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Thì ra là, ngủ có cảm giác như vậy; thì ra là, ngủ chính là cảm giác này. Còn có ánh mặt trời xuyên mây phá sương mà ra, hiện giờ mới biết, hắn chưa từng thấy bình minh thật ra vô cùng đẹp, ánh mặt trời buổi sáng nhàn nhạt này chiếu lên gương mặt đang ngủ của nàng, hình như, cũng đẹp vô cùng.
Sẵn có tính chất xem xét, có thể trợ giúp hắn ngủ… Mạnh Cô Nhiễm nhìn dải màu trắng bạc hiện lên ở phương Đông, ánh mặt trời sắp hiện ra, nụ cười lưu chuyển nơi đáy mắt, ý vị sâu xa.
Vào ban ngày Ánh Văn theo Bạch Thượng trông coi dược liệu trong kho của Minh Nguyệt các học tập phân biệt các loại dược liệu và dược tính, hơn phân nửa thời gian ban đêm sống ở trong dược phòng của Ôn Noãn, lật xem các loại sách thuốc của Ôn Noãn có được, nhưng khi nàng tìm sách thuốc, lấy ra một hộp gấm nhung trong ngăn kéo mở ra, nhìn thấy đồ vật nằm lẳng lặng trong đó thì trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Súng của Thần Vũ chưa từng rời người, thậm chí là súng mà nàng đụng cũng không thể đụng đến, hắn lại tặng nó cho Ôn Noãn như vậy, còn bị nàng ta gác xó? die nd da nl e q uu ydo n
Đầu ngón tay nàng khẽ run cầm khẩu súng trong tay, mơn trớn thân súng lạnh lẽo từng tấc một, dịu dàng mà đa tình, giống như vuốt da thịt của người tình.
“Thần Vũ, Thần Vũ…” Nàng dán súng thật chặt ở ngay ngực, lẩm bẩm gọi tên tuổi Thần Vũ, nước mắt rơi như mưa.
Tại sao, tại sao ta đây yêu chàng, chàng nhìn không thấy, mà trong lòng Ôn Noãn chưa từng có chàng, chàng lại coi nàng ta như bảo vật trong lòng, đặt ở vị trí quan trọng nhất trong đáy lòng, chưa bao giờ từng dao động?
Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng nàng ta?
Ấm ức đau lòng căm hận tích tụ nơi đáy lòng Ánh Văn như dời núi lấp biển mà đến, tràn ngập cả lồng ngực của nàng. Nàng cầm chặt cây súng, đáy mắt bị nước mắt rửa sạch hết sức sáng ngời thiêu đốt không cam lòng và hận ý nồng đậm. Nếu như không có nàng ta, có phải chàng yêu chính là ta không? Nếu như không có nàng ta, tại sao nàng lại tới nơi thế giới xa lạ này, chịu hành hạ sống không bằng chết hai năm qua. Nhưng mà, tại sao nàng ta lại đối xử tốt với nàng như vậy, khiến cho nàng cho dù hận, cũng không thể hận đến lẽ thẳng khí hùng, ngược lại mang theo cảm giác tội ác nồng đậm?
Tra tấn như vậy, rốt cuộc đến lúc nào mới tới cuối?
Nàng bất lực cuộn tròn lại, ôm thật chặt đầu gối, mặc cho trái tim đã sớm đau lòng đến vết thương chồng chất đau đến không cách nào hô hấp, mặc dù nước mắt đã kiềm chế bao lâu tùy ý chảy xuôi.
Khóc đến mệt rồi, nàng vuốt ve nhìn súng trong tay, cuối cùng lưu luyến cất về. Để hộp nhung kia về chỗ cũ, sau khi cất xong đang định đóng ngăn kéo, lại thấy vị trí gần bên trong ngăn kéo còn để một hộp gấm nhỏ, dưới lòng hiếu kỳ thúc giục, nàng lấy hộp gấm kia mở ra coi, lại thấy bên trong đó có một chiếc bình lưu ly lớn hơn ngón tay cái một chút, trên bình dán một cái nhãn thật nhỏ, viết hai chữ “Vong tình”, trong bình chứa hơn nửa là chất lỏng màu xanh nhạt.
Vong tình?
Nước vong tình?
Ánh Văn khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ tới chất lỏng màu xanh nhạt này, trong đầu lại nhanh chóng chuyển động, lộ ra suy nghĩ hai chữ “Vong tình” này ý tứ như trên mặt chữ hay không, hay chỉ là một loại độc dược Ôn Noãn luyện chế ra, gọi là “Vong tình”, dù sao, kiếp trước kiếp này nàng ta đều chỉ hứng thú với độc dược, vả lại luyện chế các loại độc dược công hiệu, mà nàng ta làm cũng là buôn bán độc dược. Nếu thuốc này thật sự có ý tứ như trên mặt chữ, vậy nàng ta luyện thuốc này ra có ích lợi gì?
Đầu ngón tay nàng chậm rãi thắt chặt, vẻ trầm tư dần dày nơi đáy mắt, trực giác nói cho nàng biết, thuốc này, có lẽ không đơn giản.
Địa khu Giang Bắc nước Linh, từ khi dựng nước tới nay bọn giặc cướp hung hăng ngang ngược, mà gần nửa tháng nay, bọn giặc cướp ở đây lại bị một nhánh quân đội đột nhiên lộ ra căn bản càn quét gần như không còn, ngay cả còn một chút chưa bị càn quét, nghe tin về nhánh quân đội này cũng đã sợ mất mật chạy tứ tán khắp nơi, chỉ vì nhánh quân đội này quá mức kinh người, khiến cho bọn trộm cướp trong ngày thường cướp đốt giết hiếp không chuyện ác nào không làm cũng cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Nhánh quân đội này, nghe đồn sống ở địa ngục hắc ám, người trong quân đội, mỗi người lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, bọn họ những tên trộm cướp nho nhỏ này so sánh ra, quả thật không chịu nổi một kích. Vận khí tốt, liền trực tiếp một đao mất mạng, vận khí không tốt, còn có thể bị rút da lột gân, thịt bị lấy ra hầm ăn, cứ có xu thế lấy mạng như thế, còn ai dám liêu mạng đi lên chống đỡ.