Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 23

Quân Dập Hàn lau vết máu rỉ ra ở khóe môi, nghiêng người dựa vào cây chống đỡ thân thể “Lảo đảo muốn ngã”, mắt sắc lạnh lùng nhìn nàng, “Bổn Vương tới đón Vương phi của bổn Vương dĩ nhiên phải đúng lúc, Vương phi của bổn Vương hiện đang ở đâu?”

“Hàn Vương đừng vội, tại hạ đã khoản đãi Vương phi ăn ngon mặc đẹp, không hề để Vương phi bị chút uất ức nào.” Nàng miễn cưỡng ngồi dậy nhìn nam nhân vẫn đứng “Thẳng tắp”, mặc dù cảm thấy bất ngờ nhưng lại như trong dự liệu, giày vò như thế còn không chết, thật sự chẳng lẽ càng giày vò càng chịu đựng được nhanh hơn? Trong lòng nàng lại thất vọng đồng thời dâng lên sầu lo thật sâu lần nữa, rốt cuộc nam nhân này phải làm sao, khi nào mới bằng lòng ngoan ngoãn đi tìm chết?

Nếu không “Đưa” thẳng cho hắn bao độc dược?

Dĩ nhiên biện pháp này chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, nàng không thể làm thật như vậy, nam nhân này không oán không sầu với nàng, nói cho cùng nàng ham gia nghiệp của hắn, động cơ không thuần khiết, vốn đã tìm đường cản trở hắn hồi phục, nếu lại độc chết hắn, sợ rằng cả đời này lòng nàng khó yên.

“Các hạ còn có yêu cầu gì mới có thể thả Vương phi của bổn Vương?” Quân Dập Hàn “Khôi phục” chút hơi sức, sau đó kiên cường chống đỡ đi về trước hai bước, giọng nói trầm thấp hỏi.

“Nếu ta muốn Hàn Vương nhảy từ vách đá này xuống?” Nàng nói thật tùy ý.

“Được.” Hắn mở miệng không chút do dự, “Nhưng bổn Vương hy vọng các hạ tuân theo ước định, đợi sau khi bổn Vương nhảy xuống xong đưa Vương phi của bổn Vương bình yên vô sự về Vương phủ, nếu không...” Trong mắt hắn tràn ngập lạnh như băng, “Cho dù Hàn Vương phủ dốc hết sức lực, cũng sẽ để ngươi chôn theo bổn Vương.” Hắn nói xong không đợi nàng mở miệng lần nữa, cắn chặt hàm răng, dáng người thẳng tắp, gian nan từng bước một đi về phía vách đá.

Nàng kinh ngạc đứng lên, nhìn hắn quả thật kiên định đi về phía vách đá, khoảng cách vách đá càng lúc càng ngắn, chỉ còn lại ba bước, hai bước, một bước... Rốt cuộc đá vụn trên vách đá đã bắt đầu lăn xuống rào rào, thân thể hắn cũng tinh lực hao hết, lung la lung lay giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể lăn xuống.

“Đợi chút.” Dải lụa trắng trong tay nàng tung ra, trói chặt nửa người hắn đã nghiêng ra khỏi vách đá, gió lướt qua, như có mùi thơ nhàn nhạt lạ lùng phiêu tán.

“Tại hạ chẳng qua chỉ đùa giỡn Hàn Vương một chút mà thôi, Hàn Vương gia việc gì phải coi là thật.” Nàng cười nhạt thu hồi dải lụa, “Nếu Vương gia đã dùng hành động thực tế chứng minh thế gian này thật sự có chân tình chân ái, sao tại hạ lại nuốt lời làm khó Vương gia. Vương gia yên tâm, trước giờ tý tại hạ đảm bảo Vương phi không chút tổn hao được đưa về Vương phủ. Cáo từ.” Nàng nói xong điểm nhẹ mũi chân lướt đi, trời tối dần, trong nháy mắt đã che giấu bóng dáng màu trắng.

Quân Dập Hàn nhìn theo hướng bóng dáng rời đi, khóe môi nhếch lên nét cười lạnh, quả nhiên như hắn dự liệu, người nọ không phải thật sự muốn tính mạng của hắn, nhưng lại muốn thăm dò biết kết quả.

Cuối cùng, vô cùng vô tình là nhà Đế Vương!

Hoàng cung

“Thân thể Hàn Vương như thế nào?”

“Bẩm Hoàng thượng, sau ki Hàn Vương trở về phủ vẫn hộc máu không ngừng, nghe ngự y phái người tới báo, lúc này sở dĩ Hàn Vương mạnh mẽ chống đỡ không ngủ mê man, là bởi vì đối phương đồng ý trước giờ tý sẽ đưa Vương phi về”

Quân Hạo Thiên vẫy tay để cho ám vệ lui ra ngoài, thần sắc khó cãi nhìn đoan nghiễn * thượng hạng trên bàn, đây là lúc hắn mới được sắc phong Thái tử, Quân Dập Hàn “Cầm” trong quốc khố nước Kim tới đưa cho hắn, khi đó bọn họ nâng ly nói cười không có gì giấu nhau. Mà từ khi nào, quan hệ bọn họ bắt đầu dần trở nên lạnh nhạt xa lánh, thậm chí... Nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, từ sau khi hắn là Thái tử? Hay sau khi hắn leo lên đế vị? Quân Hạo Thiên duỗi ngón tay mơn trớn đoan nghiễn kia... Câu trả lời đó, chính hắn cũng không thể nào biết.

(*) đoan nghiễn: nghiên mực Đoan Khê, một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.

Hôm nay, tất cả, rốt cuộc là thật? Vậy ngươi vì để cho trẫm loại bỏ lòng đề ph òng mà cố tình cố ý? Hình như một điều cũng không phải là hắn muốn.

Quân Hạo Thiên để đoan nghiễn xuống, tròng mắt tối dần, song chưởng cùng đánh, ám vệ không tiếng động quỳ trước ngự án của hắn.

Mà đổi sang chỗ khác.

“Hắn quả thật vì chuyện của Vương phi mà cam nguyện nhảy xuống núi sâu như vậy lấy mạng đổi mạng?”

“Vâng.”

“Xem ra con cờ phát huy tác dụng đúng là nhanh, đúng lúc...” Nàng phủi tay áo thong dong hạ xuống một quân cờ, “Nên hạ một nước cờ rồi.”

Ôn Noãn trở lại phòng tối trong phòng ngủ của nàng ở phủ Tướng quân, thay quần áo trở về, lấy mặt nạ bạc xuống lộ ra khuôn mặt phong thái thanh tú, mặt mày sáng sủa như ngậm nửa vầng trăng sáng, làn da như mỡ đông thắng ngọc lan thanh khiết, mà lúc này gương mặt lại dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi thay đổi từng chút một, chỉ trong mấy nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ vốn có của nàng.

Mặt nạ bạc chỉ là tấm lá chắn thứ hai của nàng, tấm lá chắn thứ nhất chính là “Thay đổi” mặt. Phương pháp truyền thống của “Thay đổi” mặt đơn giản là dịch dung, nhưng nàng không thích, một là bởi vì thuốc màu bôi trên mặt không thoải mái, mặt nạ da người đeo lên mặt lại khó chịu kín gió hai là đối với mặt của “Bản thân” mình mà nói, tỷ lệ nguy hiểm bị phát hiện với phương pháp truyền thống là khá cao. Vì vậy, nàng đặc biệt vì mình nguyên cứu ra một loại thuốc thay đổi dung dan, tên là “Khống nhan đan”, sau khi ăn thuốc này có thể thay đổi dung mạo người thần tốc, vả lại mỗi lần thay đổi đều không giống nhau, nhưng thuốc này cũng có khuyết điểm nho nhỏ, thời gian thay đổi mỗi lần là mười hai canh giờ, cần phải chờ hết thời gian thì tác dụng của thuốc tự động biến mất.

Trước kia lúc ở phủ Tướng quân, Ôn Noãn cảm thấy khuyết điểm này không tính là khuyết điểm, không sao cả, nhưng hiện giờ ở Vương phủ, nếu trong thời gian dài Quân Dập Hàn vẫn kéo dài chưa chết, như vậy trong mỗi tháng, “Nàng biến mất” mười hai canh giờ mới đầu có lẽ sẽ dễ dàng tương đối lừa dối xong, nhưng dần dà chắc chắn khiến người ta sinh nghi, dù sao dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nàng thật sự không tin hiện giờ Hàn Vương phủ tỏ ra gầy yếu như vậy. Vì vậy, nàng bởi vì mình mà cần thiết phải điều chỉnh khuyết điểm này.

Xe ngựa dừng lại trước Vương phủ, Ôn Noãn thanh toán tiền xe chừa đường lui nhàn hạ bước vào Vương phủ, hộ vệ ở cửa thấy nàng không để ý đến hành lễ mà xoay người chạy thẳng vào trong Vương phủ. Nàng bước lên mười bước dừng lại trước cổng chính màu đỏ thắm, ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trên, ba chữ “Hàn Vương phủ” mạnh mẽ có lực, ngòi bút sắc bén, dưới ánh trăng lộ ra khí phách và uy nghiêm lạnh thấu xương.

Gả vào Hàn Vương lâu ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tấm biển hiển hách như vậy, chỉ có điều nàng không thể nào thích, mặc dù khí thế hùng hậu nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bị áp bức rất nặng. Ừ, chờ sau khi Quân Dập Hàn báo cáo với phủ Diêm Vương xong, nàng nhất định phải cho tháo tấm biển này xuống, treo tấm biển “Ôn phủ” của nàng lên, hai chữ “Ôn phủ” này nhất định phải mời Vương lão tiên sinh đại gia Nho học đức cao vọng trọng tới viết, chữ của hắn như nước chảy mây trôi, ngòi bút uyển chuyển, chỗ nào cũng tỏa ra khí tức thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cái này rất phù hợp với phong cách của nàng.

Màu sắc cổng chính này cũng quá đậm, không được, tốt nhất đổi sang sắc màu ấm...

“Phu nhân.”

Một tiếng suy yếu hàm chứa thâm tình kêu gọi làm gián đoạn mộng tưởng với cuộc sống tương lai tươi đẹp của Ôn Noãn, Quân Dập Hàn được Bạch Ưng đỡ đứng bên cạnh hoa dâm bụt, sắc hoa đỏ tươi làm nổi lên da thịt vốn không có chút huyết sắc nào của hắn càng thêm tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment