“Tiểu thư, ngài làm món ăn cho Vương gia là rửa sạch nấu chín chứ?” Minh Nhi dò xét Ôn Noãn đang nhàn nhã đọc sách.
“Dĩ nhiên, hai nữ đầu bếp giúp một tay còn chính mắt nhìn, bản tiểu thư
thấy họ thèm còn làm cho các nàng đó nếm, thế nào, món ăn này có vấn
đề?” Ôn Noãn biết rõ còn hỏi, cầm miếng quế hoa cao lên bỏ vào trong
miệng chỉ cảm thấy đặc biệt thơm ngọt.
“Nhưng, nhưng bụng Vương
gia náo loạn mấy canh giờ, các ngự y cũng bó tay hết cách, tiếp tục như
vậy thân thể của Vương gia sẽ không chịu được.” Cặp mắt Minh Nhi len lén liếc nhìn phản ứng của tiểu thư, tiểu thư mong đợi Vương gia chết như
vậy, lại khác thường tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Vương gia, trùng
hợp sau khi Vương gia ăn xong thức ăn do tiểu thư làm lại xảy ra những
tình huống này, để cho nàng rất khó không nghi ngờ do tiểu thư nhà mình
gây nên.
“Hả?” Sắc mặt Ôn Noãn tràn đầy lo lắng, rồi lại rất nghi ngờ nói, “Nhưng ta và Vương gia cùng dùng cơm, hôm nay không phải ta
thật tốt sao? Chẳng lẽ thân thể Vương gia xảy ra tình huống khác, hoặc
ngự y kê sai thuốc để cho Vương gia uống dẫn đến? Thôi, ta vẫn nên tự
mìn đi nhìn một chút mới có thể yên tâm.” Tất nhiên tự mình đi nhìn một
chút trong lòng mới có thể càng vui sướng hơn chút.
Nàng ra hai
chiêu liên hoàn, thức ăn tương khắc, canh kia không thành vấn đề, món ăn cũng không thành vấn đề, thế nhưng canh và món ăn phối hợp ăn chung
tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề... Mà trong đó còn có chiêu nham hiểm hơn,
nếu để cho dạ dày ầm ĩ chạy nhà xí chừng hai mươi lần cũng không sao
rồi, nhưng nếu như uống thuốc cầm tiêu chảy..., chỉ sẽ tăng thêm triệu
chứng.
Ôn Noãn vừa với cửa phòng ngủ Quân Dập Hàn, vừa đúng lúc
gặp Bạch Ưng đỡ Quân Dập Hàn sắc mặt trắng bệch muốn đi nhà xí, nàng “Lơ đãng” che trước người hắn, vẻ mặt ân cần nói: “Vương gia, vi thê nghe
nói thân thể chàng khó chịu nên tới nhìn chàng một chút, chàng... Còn
tốt chứ?” Cặp mắt nàng rất “Quan tâm” dò xét hắn từ đầu đến chân, dáng
vẻ nhẹ nhàng muốn ngã này khiến đáy lòng nàng rất sung sướng.
“... Phu nhân yên tâm... Vi phu vô cùng...” Chữ ‘Tốt’ còn chưa ra khỏi
miệng, sắc mặt hắn đã rét lạnh khiến cho nụ cười đọng trên môi, nắm chặt quyền gân xanh nổi lên, hắn hít sâu một hơi cắn răng mạnh mẽ chống đỡ
mở miệng, “Vi phu đi một chút sẽ trở lại.”
Uổng phí võ công của
hắn cao cỡ nào, nội lực thâm hậu bao nhiêu, mưu trí siêu quần cỡ nào,
lúc này đều không có đất dụng võ, mà nơi duy nhất có thể để cho hắn
giải thoát – chỉ có nhà xí!
“Bây giờ Vương gia muốn đi đâu? Vi
thê đỡ Vương gia đi.” Ôn Noãn dịu dàng chân thành tiến lên phía trước
thay thế Bạch Ưng không cho cự tuyệt hỏi.
“Không, cần.” Quân Dập Hàn đã nhịn đến sắc mặt hiện xanh.
“Hình như thân thể Vương gia hơi nhũn ra, nói chuyện cũng vô lực, là muốn đi
sảnh trước ăn cơm sao? Vi thê đỡ Vương gia qua, đúng rồi, canh nấu buổi
trưa còn một chút, ta để họ hâm nóng bưng lên cho Vương gia uống bồi
bổ, ôi, gần hai ngày nay hình như Vương gia gầy đi, vi thê nhìn thấy
thật đau lòng.” Ôn Noãn nói rồi trực tiếp dìu Quân Dập Hàn “Không hề
phản kháng” đi đến sảnh trước.
Quân Dập Hàn vốn nhịn đến cực khổ, hiện giờ nàng lại còn lải nhải không ngừng dùng cơm với ăn canh, bụng
thật vất vả mới hơi bình tĩnh lại chuyển động ngất trời, tiếp theo da
thịt cũng run rẩy theo.
Nữ nhân này tuyệt đối đến xem trò vui cố ý hành hạ hắn, hắn nhịn kích động muốn một chưởng đập chết nàng, hít sâu
một hơi, hai mắt vô cùng âm trầm lướt qua đỉnh đầu nàng về phía Bạch Ưng đang ôm bụng kìm nén đến đỏ mặt bên cạnh.
“Vương gia cẩn thận
bậc thang trước mặt, cất bước...” Ôn Noãn đang đỡ Quân Dập Hàn ra khỏi
cửa phòng, vô cùng “Tỉ mỉ” nhắc nhở hắn, nhưng còn chưa nói xong, trước
mắt nàng bỗng nhiên tối sầm, ngất đi.
Bạch Ưng thu tay nhìn Ôn Noãn yếu ớt trong khuỷu tay Quân Dập Hàn, chờ dặn dò bước kế tiếp của hắn.
Quân Dập Hàn bất động thân sắc ngước mắt nhìn bốn phía, ngay sau đó ôm Ôn
Noãn sải bước vào phòng đặt nàng lên giường ngủ của mình, sau một khắc
hắn như gió đến bên cạnh Bạch Ưng xẹt qua biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi tỉnh lại, Ôn Noãn vuốt vuốt đầu, tạm thời không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nàng ngước mắt nhìn thấy Quân Dập Hàn nghiêng
người ngồi dựa vào bên cạnh, trong hai tròng mắt hơi lạnh tràn đầy “Ân
cần lo lắng” nhìn nàng thì trong đầu nàng lập tức nhớ lại chuyện xảy ra
trước đó, cũng hiểu tại sao mình đột nhiên té xỉu, nhất định là người
này thật sự không nhịn nổi, Bạch Ưng đánh lén điểm huyệt đạo của nàng.
Hèn hạ! Ôn Noãn thầm mắng trong lòng, nhưng hình như trong lòng nàng không chút nào ý thức được hành động của mình càng thêm...
“Phu nhân, rốt cuộc nàng đã tỉnh.” Vẻ mặt “Căng thẳng” của Quân Dập Hàn dần
thả lỏng, “Cố sức” nâng nàng ngồi dậy xong, nhân tiện đưa tay sửa lại
sợi tóc hơi rối loạn giúp nàng, “Vừa rồi phu nhân đột nhiên té xỉu dọa
sợ vi phu, khiến vi phu rất lo lắng.” Trong vẻ mặt hắn nổi lên một chút
tự trách, “Nhất định vì phu nhân lo liệu thức ăn cho vi phu nên mệt nhọc quá độ mới khiến phu nhân té xỉu, vi phu rất áy náy.”
Cánh môi
Ôn Noãn khẽ hé mở định phối hợp theo lời hắn nói mấy câu, “Đây là vi thê cam tâm tình nguyện nỗ lực vì Vương gia, Vương gia không cần tự trách,
chỉ cần thân thể Vương gia tốt lên, vi thê chịu nhiều khổ cực mệt mỏi
nữa đều nguyện ý.” V.v...
Kết quả Quân Dập Hàn hoàn toàn không
cho nàng cơ hội mở miệng, khí tức còn chưa đều đặn đã nói tiếp, “Trùng
hợp vi phu nghe phu nhân nói canh trước đây phu nhân làm cho vi phu còn
một chút, vi phu kêu người hâm nóng cầm vội tới bồi bổ cho phu nhân, chỉ kính xin phu nhân bỏ qua cho vi phu mượn ‘hoa’ của phu nhân để hiến tôn ‘Phật’ là phu nhân cho tốt.” Hắn nói đồng thời tay đã đưa sang ghế tròn bên cạnh múc muỗng canh đưa đến bên môi nàng, “Vi phu vừa mới thử nhiệt độ, không nóng không lạnh vừa vặn, phu nhân uống lúc còn nóng.”
Trong ngượng ngùng mang theo ngọt ngào, Ôn Noãn cười một tiếng, dịu dàng
ngoan ngoãn uống xong canh, sau khi uống xong lại thẹn thùng, mặt mũi
không chịu thua kém nhìn vẻ mặt hơi kỳ quái của Quân Dập Hàn, “Vương gia đối xử với vi thê thật tốt.”
Quả nhiên vẫn hoài nghi canh này sao? Như vậy thì như thế nào? Canh này vốn không thành vấn đề.
“Vương gia, vi thê còn muốn uống nữa.” Giọng nói mềm dẻo của nàng nhắc nhở
Quân Dập Hàn thu lại cái muỗng còn dừng bên môi nàng, hắn nhìn nàng vô
cùng hồn nhiên nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng phiền não thêm, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm nàng?
Không, không thể nào! Hắn lập tức hủy bỏ suy đoán này. Nhất định là nữ nhân này giở trò quỷ, trong này nhất
định có điều bí mật mà hắn không biết. Hắn ngước mắt nhìn lại nàng,
trùng hợp bắt được vẻ giảo hoạt xẹt qua cực nhanh trong mắt nàng, quả
nhiên, đây vốn là con hồ ly khoác da thỏ, mặt ngoài dịu ngoan khéo léo,
kỳ thực gian trá giảo hoạt.
Hắn thật sự đánh giá thấp nàng!
Chỉ có điều, không sao, hắn có nhiều thời gian để hiểu rõ nàng!
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa, bón canh lên môi nàng, dịu dàng nói, “Nào, há mồm.”
“...”
Ôn Noãn uống chén “Canh tình yêu” kia xong thì cả người không tốt rồi, chủ ý này thể hiện hợp với mấy ngày sau chỉ cần trên bàn có canh, coi như
Quân Dập Hàn yếu đuối không cầm nổi chiếc đũa cũng sẽ cắn răng bón canh
cho nàng, mặc dù đút canh cho nàng không có gì không được, nhưng nàng
thân thể cường tráng đôi tay có lực, tự mình uống không được sao? Chủ
yếu hơn chính là... Nàng đút cơm đút canh cho hắn, hắn lại đút canh cho
nàng... Cảm giác này... Sao giống như nam nữ ân ái trong tình yêu cuồng
nhiệt...
Ôn Noãn rất không quen hình thức này, nhưng nàng tìm
tất cả các lý do để từ chối, tất cả lý do đều bị Quân Dập Hàn dịu dàng
chân thành trả lại, cuối cùng nàng tràn đầy bất đắc dĩ uống canh.
Chẳng lẽ nam nhân bệnh sắp chết đều khó đối phó như vậy sao? Ôn Noãn cảm thấy hơi nhức đầu.
Sau một lần duy nhất xuống bếp, Quân Dập Hàn trực tiếp “Nhẹ nhàng ra lệnh”
cấm chỉ nàng xuống bếp, lý do là không đành lòng thấy nàng vất vả. Nàng
dĩ nhiên biết lý do chân chính – hắn không muốn chạy vào nhà xí không
dứt nữa!
Nếu không dứt khoát độc chết? Tốn ít thời gian và sức
lực lại bớt lo! Cùng lắm thì nửa đời sau trái tim áy náy thì thắp cho
hắn nhiều hơn mấy nén nhang! Ôn Noãn thở dài tiện tay lật trang sách,
trong lòng nghĩ ngợi lung tung.
“Tiểu thư, Vương công công tới,
hiện đang ở trong sảnh chính chờ tiểu thư.” Minh Nhi sải bước đi đến bên sạp mềm của Ôn Noãn nói.
“Hắn?” Ôn Noãn gấp sách đặt trên bàn thấp, hơi phiền muộn nói, “Tất nhiên lại không có chuyện gì tốt.”