“Đợi chút, ngươi gọi Thanh Ca qua đây.”
“Vâng.”
Nàng đứng dậy bước đi thong thả đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ngước mắt
nhìn sao đầy trời đêm, hồi tưởng lại đã tới thời không này hơn một ngàn
ngày lẫn đêm, vẫn cảm giác như là một giấc mộng chưa tỉnh, nhưng nếu đây thật sự là mộng, nàng cũng tình nguyện không cần tỉnh lại, không phải
tất cả nơi này để cho nàng nhớ nhung đến cỡ nào, mà nàng không cách nào
đối mặt với kết cục tàn nhẫn sau khi tỉnh lại.
“Tham kiến các
chủ, không biết các chủ gọi Thanh Ca đến có gì dặn dò?” Giọng lành lạnh
theo thói quen của Thanh Ca vang lên sau lưng nàng.
Nàng thu hồi
đau thương dâng lên nơi đáy lòng, khoảnh khắc khi xoay người, mờ mịt
trong mắt đã khôi phục như cũ, vẫn là trong lười biếng lộ ra ba phần mỏi mệt, “Ngươi sinh ra ở Miêu Cương, có biết não tuyết ly nào sinh ra cổ
thèm ăn?”
“Cổ thèm ăn?” Chân mày Thanh Ca hơi níu, “Khi còn bé
đúng là Thanh Ca có lần vô tình từng nghe thấy nhóm Tộc trưởng đề cập
tới, cổ thèm ăn này cực kỳ hiếm thấy, không phải bởi vì khó bắt tuyết
ly, mà cổ này cực kỳ khó có thể chia lìa não tuyết ly, bình thường tuyết ly chết thì cổ chết. Ngay cả may mắn tách cổ và não tuyết ly ra, cổ này cũng sống không lâu, trừ phi có máu trinh mới mẻ nuôi dưỡng.”
“Nếu trúng cổ thèm ăn này có thể có biện pháp giải?” Trong giọng nói của nàng nhàn nhạt như hỏi nhưng không để ý.
“Không có biện pháp giải.” Thanh Ca lắc đầu, “Nếu cổ thèm ăn trong người trúng cổ không bị gọi tỉnh, cả đời đều không khác gì người thường, nhưng một
khi nó bị gọi tỉnh, người trúng cổ sẽ bị cổ thèm ăn khống chế hút máu
trinh mà sống, càng về sau thời kỳ hút càng nhiều, đến cuối cùng khi máu này không thỏa mãn được nó thì nói rõ nó đã đầy đủ lớn mạnh, lúc này nó sẽ ăn lục phủ ngũ tạng ký chủ rồi phá thân thể mà ra.”
“Chẳng lẽ người trúng cổ đều không chạy trốn được số mệnh bị tuyên cáo?” Mặc dù
trong sách cổ có ghi lại đơn giản, nhưng trong những năm cuối cùng của
cuộc sống phải ăn thức ăn mặn như vậy, chết trong trạng thái như thế,
nàng vẫn cảm thấy hơi không tiếp nhận được.
Thanh Ca ngẫm nghĩ
một chút, sắc mặt lạnh như sương thu nổi lên một chút ảm đạm, hơi không
quá chắc chắn nói, “Có lẽ có một người như vậy.”
“Ai?” Nàng vốn không cam lòng, không ôm hy vọng thuận miệng hỏi, không ngờ thật sự có người như vậy.
“Mẫu thân nô tỳ.”
“Hả?” Tròng mắt nàng khẽ nhếch lên, “Bổn Các chủ nhớ
ban đầu lúc dẫn ngươi về, ngươi đã nói phụ mẫu mình chết sớm.”
“Vâng.” Thanh Ca vuốt ve ngực mình nói, “Từ khi nô tỳ ra đời, kế mẫu đã gieo
xuống cơ thể nô tỳ và cơ thể mẫu thân mẫu cổ và tử cổ tương liên, cổ này vô hại với thân thể con người, nhưng lại tùy theo cảm giác của cổ đối
phương là bình an hay không, mà cổ theo ký chủ sống thì sống, chết thì
chết, tử cổ nhờ mẫu cổ mà sống, mẫu cổ chết thì tử cổ vong. Năm đó
saukhi mẫu thân trúng cổ mất tích thì tử cổ trong cơ thể nô tỳ đại
khái nửa năm gì đó không thấy tung tích, đây không thể nghi ngờ gián
tiếp tuyên cáo mẫu thân tử vong” Nàng nói đến đây hơi dừng lại, vẻ mặt
ảm đạm dần nhuộm lên vài phần kích động khó nén, “Nhưng gần đây, nô tỳ
lại cảm giác trong cơ thể có dấu hiệu mơ hồ tử cổ thức tỉnh, cái này cho thấy mẫu thân nô tỳ chưa chết, mà năm đó lúc mẫu thân rời đi, mẫu cổ
trong cơ thể mẫu thân đã tỉnh lại, nhưng theo nô tỳ được biết, khi cổ
thèm ăn tỉnh lại, người dài nhất sẽ không sống được quá ba năm, nhưng
hiện giờ đã mười năm trôi qua mà mẫu thân còn sống, như vậy tất nhiên
mẫu thân đã tìm được biện pháp giải trừ cổ độc.”
Nếu thật như vậy...
Trong lòng nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ngươi có thể cảm thấy bây giờ mẫu thân ở đâu?”
“Không thể.” Thanh Ca sa sút tinh thần cúi mắt xuống, “Mới vừa cảm giác được
trong cơ thể nô tỳ vẫn có tử cổ tồn tại, lúc đó nô tỳ làm thuật thúc
giục tử cổ gọi mẫu cổ, nhưng cũng có thể người trúng cổ chưa hoàn toàn thức tỉnh hoặc vì nguyên nhân khác, cuối cùng
vẫn không cảm ứng được chỗ ở của mẫu cổ.”
“Tử cổ này đại khái khi nào thì có thể hoàn toàn thức tỉnh?”
“Không xác định, có thể là mấy ngày, cũng có khả năng là mấy năm.” Trong giọng nói của Thanh Ca tràn đầy mờ mịt.
Nàng nghe xong lời này cũng cảm thấy tương lai thật mờ mịt, “Nếu tử cổ này
thức tỉnh cảm giác được mẫu thân ngươi, nhớ nói cho bổn Các chủ một
tiếng, bổn Các chủ phái người tìm kiếm giúp ngươi, được rồi, ngươi lui
xuống trước đi.”
“Tạ Các chủ.” Thanh Ca xoay người lui ra.
Đêm lạnh như nước vốn là thời cơ tốt để ngủ, nàng lại thân như ma quỷ lặng
lẽ dừng ở chỗ tối trong chùa Hộ Quốc, bước nhanh sang hướng khác, cong
cong quẹo quẹo, chân mày nàng nhíu chặt, nếu không phải vì chứng thật
suy đoán trong lòng mình, tuyệt đối sẽ không chuyển thành giày vò mình
như vậy.
Trước mắt xuất hiện một ngã ba, rốt cuộc nên đi bên trái hay bên phải? Nàng đang trù trừ, phía trước lại xuất hiện một bóng đen
lướt qua như tia chớp, người cùng nghề? Nàng không chút do dự đi theo.
Người đâu?
Qua mấy khúc cua, lúc này bóng đen lập tức mất đi bóng dáng, nàng đang cảnh giác chuyển động tròng mắt tìm kiếm khắp nơi, lại thấy phía trước mơ hồ có bóng người đung đưa, nàng lập tức ngừng thở để thân thể hoàn toàn
chìm vào chỗ tối, cặp mắt chăm chú nhìn vào cách đó không xa có một
người xông tới trước mắt.
Vương công công?
Ánh đèn mờ tối, khuôn mặt âm trầm hiện đầy khí ma quỷ kia xem ra càng thêm khó coi.
Vương công công đứng ở cửa, không biến sắc lấm lép nhìn trái nhìn phải, lúc
này gõ cửa hai ba cái, ngay sau đó đẩy cửa xoay người đi vào đóng cửa
lại.
Buổi tối khuya tìm ai thần bí như vậy?
Mũi chân nàng
khẽ điểm nhảy lên trên nóc, phỏng đoán vị trí ngồi xổm xuống, động tác
vô cùng nhẹ đi đến lật mảnh ngói, mảnh ngói vừa mới lật lên, ánh sáng còn chưa kịp lộ ra qua khe hở, nàng bỗng nhiên chỉ
cảm thấy trên vai căng thẳng, thân thể trượt về phía sau trong nháy mắt, gần như cùng thời khắc nàng trượt đi, ở chỗ cũ có mấy cây ngân châm
xuyên qua ngói hiện ra ánh sáng lạnh thẳng vào bầu trời đêm.
Có
thể nghĩ, nếu nàng lui ra chậm hơn một chút, lúc này ngay cả gương mặt
có mang mặt nạ cũng nhất định đã bị ghim thành tổ ong vò vẽ.
Thủ
pháp âm độc như thế, nhất định là do lão thái giám âm u trong lòng biến
thái gây nên. Nàng đoán như thế, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía sau, muốn nhìn xem rốt cuộc người nào lại cứu nàng vào lúc quan trọng này ở
đây.
“Đi.”
Giọng hắn trầm thấp, tay đặt sẵn trên vai nàng căng thẳng, mang theo nàng gấp rút lướt vào bầu trời đêm.
“Muốn đi, không dễ dàng như vậy.” Giọng Vương công công như ma quỷ theo sát mà đến.
Mấy bước nhảy đã đi tới nóc nhà ngoài trăm thước, nhưng lại có mấy tên ám
vệ từ bốn phương tám hướng vọt tới vây hai người ở chính giữa.
Hắn mang theo nàng đứng ở góc nhà, buông tay giữ chặt vai nàng thả lỏng
phía sau, lạnh lùng nhìn những ám vệ cả người lộ ra vẻ sát khí, nơi đáy
mắt như nhìn những con kiến hôi vùng vẫy giãy chết.
“Có thể đánh thắng không?” Nàng ôm cánh tay rất hứng thú hỏi hắn.
“Ngươi thử xem?” Hắn liếc mắt nhìn về phía nàng, ngay sau đó không đợi nàng mở miệng đã đưa tay đẩy thẳng nàng vào trong đám ám vệ đằng đằng sát khí.