“Ngược lại xương cốt
công công ngay thẳng, nhưng kiếm Hoàng thượng còn chưa kề trên cổ công
công, sao công công có thể yên lặng?” Mục An cũng không thèm nhìn đến
sắc mặt xanh mét của Đức Quý, tiếp tục nói, “Nếu không hiện giờ Hoàng
thượng còn chưa đi xa, công công đi kéo Hoàng thượng về?”
“Mục thống lĩnh!” Đức Quý giận đến cắn răng nghiến lợi.
“Không phục?” Mục An nhếch cằm lên, “Nếu không giờ công công đi chứng minh?”
“Bản công công độ lượng, không chấp nhặt với ngươi.” Đức Quý ra sức liếc Mục An, ngược lại nhìn Hoàng thượng vết máu đã thấm ướt nửa bên ống quần
nhưng bước vội như bay, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Xe ngựa chạy
như bay xuất cung, mà cùng thời khắc đó, Quân Dập Hàn trong Hàn Vương
phủ nhìn hộ vệ Mộ Dung Nhu phái ra ra roi thúc ngựa chạy tới báo tin,
bởi vì “bệnh” hơi lâu, vẻ tái nhợt trên mặt khó phân biệt, giơ tay lên
nhận lấy khăn mặt Bạch Ưng đưa qua lau sạch vết máu nơi khóe miệng vì
vừa rồi ho khan kịch liệt quá mức, lúc này mới ôn hòa mở miệng: “Ngươi
nói Vương phi của bổn Vương vô cớ mất tích ở chùa Hộ Quốc?”
“Vâng.” Hộ vệ cúi đầu trả lời, không biết tại sao, Hàn Vương rõ ràng không lộ
bất kỳ sắc mặt giận dữ, nhưng hắn lại cảm thấy khí ép trầm thấp khiến
tinh thần căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng xoay người rời đi.
“Có biết Vương phi mất tích ra sao?”
“Không biết.” Sống lưng hộ vệ lạnh giá.
“Có thể tra được đầu mối về Vương phi mất tích?”
“Không có.” Hai chân hộ vệ run lên.
“Có thể kiểm tra tất cả người trong chùa?”
“Tra xét, không hề có người nghi vấn.” Tay chân hộ vệ lạnh lẽo.
“Đã như vậy...” Tròng mắt hơi lạnh của hắn cuối cùng dâng lên lạnh như
băng, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, “Triều đình dùng bổng lộc nuôi các ngươi có tác dụng gì?”
“Vương gia tha mạng Vương gia tha mạng,
tiểu nhân chỉ tới báo tin, cầu xin Vương gia khai ân, không cần giáng
tội tiểu nhân.” Trong lòng hộ vệ kia căng như dây đàn ầm ầm đứt gẫy,
chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Bạch Ưng, chuẩn bị xe ngựa điều động hộ vệ, nếu người khác vô dụng, bổn
Vương tự thân tìm Vương phi của bổn Vương về.” Quân Dập Hàn không thèm
đếm xỉa đến hộ vệ đang quỳ trên đất cầu xin tha thứ, căn dặn Bạch Ưng.
“Nhưng Vương gia, thân thể của ngài...” Bạch Ưng “Lo lắng” nhắc nhở.
“Không sao.” Quân Dập Hàn nhìn hộ vệ quỳ trên đất không ngừng dập đầu cầu xin
tha thứ, khóe môi lộ ra ba phần châm chọc, “Tóm
lại tạm thời còn chưa chết, huống chi Vương phi là phúc tinh Thái hậu
ngự tứ nhân duyên cho bổn Vương, ngay cả liên lụy đến cái mạng này của
bổn Vương, bổn Vương tuyệt đối không cau mày.”
Ban đêm, Hàn Vương thống lĩnh hộ vệ trong phủ kéo thân thể bệnh tật chạy đến chùa Hộ Quốc tìm kiếm Vương phi.
Cùng đêm, Mộ Dung Nhu giống như cuối cùng nhớ ra Vương công công bị thương, lại tự hạ thân phận tôn quý của mình đến thăm hắn.
“Vết thương của ngươi như thế nào?” Tuy thăm hỏi nhưng trong giọng nói của Mộ Dung Nhu vẫn quen vẻ cao quý.
Vương công công cố gắng đứng dậy, vừa định há mồm trả lời lại không khống chế được mà nôn ra một ngụm máu đen, máu đen tản ra mùi hôi thối nồng đậm,
đáy mắt Mộ Dung Nhu dâng lên vẻ ghét bỏ nồng nặc, không biến sắc lui về
phía sau hai bước, ngó ra ngoài cửa sổ nói: “Có biết người phương nào
gây nên?”
“Bẩm Thái hậu, khụ khụ... Lão nô vô năng còn chưa tra
ra được thân phận.” Vương công công vuốt ngực không yên thở dốc, trên
mặt đen tối tràn đầy vẻ sát khí âm trầm, nếu để cho hắn biết là ai, hắn
nhất định chặt người đó ra làm trăm mảnh.
“Ừ, ngươi dưỡng thương
cho tốt trước đi, chuyện này bổn cung sẽ giao cho người khác xử lý.” Mộ
Dung Nhu nói xong quay thẳng người đi.
Vương công công nhìn Mộ
Dung Nhu không quay đầu lại mà rời đi, trong đáy mắt nổi lên vẻ thê
lương, cho tới bây giờ cũng biết dưới tay nàng không nuôi phế vật, nhưng không thể nghĩ đến có một ngày mình cũng trở thành phế vật trong mắt
nàng, quặn đau chiếm cứ bộ ngực hắn lại vặn trái tim xoay tròn lần nữa,
cổ họng căng thẳng lần nữa há miệng phun ra máu đen nồng đậm.
“Công công.” Một bóng đen lướt từ ngoài cửa sổ vào, hắn quỳ một chân xuống.
“Như thế nào, có thể tìm được thuốc giải độc này không?” Vương công công giơ tay áo lau vết máu bên môi, lạnh lùng nhìn người
trên mặt đất mở miệng hỏi, không nên để cho người ta biết chuyện hắn
trúng độc, vì vậy hắn lấy máu mình phái người đi tìm thuốc giải.
“Chưa tìm được, thuộc hạ tìm khắp danh y đại phu trong Kinh thành, bọn họ đều nói độc này cực kỳ phức tạp xảo quyệt, cũng không thể làm gì được.”
“Phế vật.” Vương công công vừa mới tức giận, tim lại truyền đến đau quặn,
hắn cố đè tức giận xuống, hít sâu một hơi nói, “Bắt toàn bộ danh y đại
phu lại, hạn cho bọn họ trong vòng ba ngày phải nghiên cứu ra thuốc
giải, nếu không nghiên cứu ra thì xử tử toàn bộ người nhà bọn họ.”
“Rõ.” Ám vệ vừa mới đứng dậy, giống như sực nhớ ra cái gì đó lại quỳ xuống
nói, “Công công, thuộc hạ nghĩ ra cách có lẽ không cần tới ba ngày cũng
tìm ra được độc trên người công công.”
“Hả? Nói nghe một chút.”
“Không biết công công đã từng nghe nói đến Tân Tú Minh Nguyệt các trên giang hồ chưa?”
“Minh Nguyệt các?” Vương công công nhíu mày suy nghĩ một chút, “Hình như bản
công công đã từng nghe thấy nhưng không biết rõ lắm, chẳng lẽ Minh
Nguyệt các có thể giải độc trên người bản công công?”
“Vô cùng có khả năng. Theo thuộc hạ biết, Minh Nguyệt các này bán độc ra theo yêu
cầu của bản thân người mua mà nổi tiếng giang hồ, có thể nghĩ, độ hiểu
biết về độc dược của Các chủ dĩ nhiên không tầm thường, các danh y đại
phu không thể so sánh, thậm chí vô cùng có khả năng độc này xuất ra từ
tay hắn. Nếu có thể để cho hắn giải độc vì công công, độc này chắc hẳn
tự có thể giải quyết dễ dàng.”
“Vậy còn không mau đi!” Ngực lại bị một cơn quặn đau đánh tới, hắn cắn chặt hàm răng phẫn nộ quát.
“Vâng.” Bóng đen phi thân rời đi.
“Ngươi muốn yêu cầu thuốc giải?” Bóng dáng nằm nghiêng phía sau bức rèm không
chút để ý, trong giọng nói có chứa nụ cười nhạt nhẽo, “Chẳng lẽ trước
khi các hạ đến Minh Nguyệt các đã không thăm dò kỹ càng, từ trước đến
giờ Minh Nguyệt các ta chỉ bán độc dược không bán thuốc giải, vẫn nên
mời các hạ trở về đi, lần sau cần độc dược, hoan nghênh các hạ quang lâm lần nữa.”
“Nếu như thế.” Dường như người tới sớm có chuẩn bị,
không chút hoang mang, móc một chiếc khăn gấm trắng tinh đã được xếp gọn đưa cho Huyền Nguyệt đang đứng bên cạnh, “Tại hạ cầu xin độc dược khắc
chế với độc dược trên khăn gấm, chắc hẳn hợp với quy củ mua bán, các hạ
sẽ không cự tuyệt mới đúng.”
“Nhìn như thế, các hạ có chuẩn bị mà đến.” Bóng dáng lười biếng che miệng ngáp một cái, “Các hạ đã nghĩ tới
cách này để tìm thuốc giải, chắc hẳn cũng nóng lòng chờ thuốc giải cứu
mạng, hôm nay trong lúc bổn Các chủ rảnh rỗi sẽ xem dùm ngươi, Huyền
Nguyệt, mang lên.”
“Vâng.” Huyền Nguyệt vén rèm trình khăn gấm lên, mà nam tử cao gầy ngoài mành thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người trên giường cầm khăn gấm đưa lên mũi ngửi, trong lòng không khỏi cười
lạnh, chẳng lẽ trong chỗ tối tăm, ông trời sắp xếp cho nàng cơ hội báo
thù?
Vương công công, ngươi đã tự mình tìm chết, vậy coi như không trách được bổn Các chủ.
Nàng đưa trả khăn gấm lại cho Huyền Nguyệt, thờ ơ mở miệng: “Mặc dù độc này
hơi xảo quyệt, nhưng không phải không cách nào phá giải.”
“Ý các hạ đồng ý làm cuộc trao đổi này?” Trong mắt nam tử cao gầy dâng lên vẻ vui mừng.
“Nhưng độc này cũng không có thuốc giải.” Nàng lại thờ ơ bổ sung thêm một câu.
“Các chủ đây định trêu tại hạ sao?” Sắc mặt vui mừng trong mắt nam tử cao gầy chuyển thành lửa giận.
“Các hạ đừng tức giận.” Giọng nói của nàng vẫn thờ ơ như vậy, “Bổn Các chủ
đã nói trước độc này không phải không cách nào phá giải, nhưng phương
pháp giải không phải dùng thuốc giải, mà châm cứu, vì vậy bổn Các chủ
không có ‘độc dược’ mà các hạ muốn chế tạo, vẫn mời trở về đi.”
Hắn (Các chủ) lại trêu hắn (nam tử cao gầy)!
Nam tử cao gầy đè lửa giận trong lòng xuống, thái độ thành khẩn nói, “Chỉ
cần có thể giải độc, cho dù là châm cứu hay thuốc giải, tại hạ cũng muốn Các chủ làm thành cuộc mua bán này, kính xin Các chủ vui lòng thi triển diệu thủ * theo tại hạ một lần, để tại hạ dễ dàng báo cáo với chủ tử.”
(*) diệu thủ: diệu = kỳ diệu, thần kỳ; thủ = bàn tay.
“Ngươi rõ ràng điều kiện giao dịch từ trước đến giờ của bổn Các chủ?”
“Tất nhiên rõ ràng, thù lao tại hạ đưa ra nhất định sẽ không để cho Các chủ
thất vọng.” Hắn lấy ba hộp gấm đã sớm chuẩn bị tốt trong bọc quần áo ra
đưa cho Huyền Nguyệt, để nàng đưa cho người sau bức rèm.
Nàng
ngước mắt nhìn, hạt châu Đông Hải màu tím, linh chi ngàn năm cùng với
mười nén vàng tỷ lệ vô cùng tốt. Dĩ nhiên, có người cầm thù lao nàng hài lòng đưa tới cửa để xin nàng cho cái chết, điều này ngược lại càng làm
cho nàng hài lòng hơn.
Hai bên cùng vừa lòng, cuối cùng dưới
tràn đầy mong đợi của nam tử cao gầy, nàng mở miệng: “Các hạ đã thành
tâm làm cuộc trao đổi này với bổn Các chủ như thế, bổn Các chủ cũng nhìn trên lòng thành tâm của các hạ mà đi cùng các hạ một lần.”