Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 66

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, Minh Nhi bị Bạch Ưng xách đến mấy ngày trước đó đang hầu trong sảnh, lúc này nhón chân lên nhìn tiểu thư và Vương gia đang nói chuyện thật vui đi từ xa đến, vội vàng kêu người hầu hạ khác cùng nhau lui xuống, tiểu nha đầu quỷ linh tinh cho rằng, Vương gia có tiểu thư hầu hạ dùng cơm, nhiều người sẽ chỉ chướng mắt.

Ôn Noãn đỡ Quân Dập Hàn ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn thức ăn thịnh soạn đầy bàn khẽ mỉm cười: “Những món ăn này đều là món vi thê thích ăn, làm phiền Vương gia phí tâm.” Nói xong đồng thời bắt tay vào chia thức ăn cho Quân Dập Hàn.

“Phu nhân thích là tốt rồi.” Quân Dập Hàn mỉm cười trả lời, thuận tay cầm lấy chén canh múc cho nàng, đưa cho nàng: “Uống chén canh trước ấm áp dạ dày.”

Ôn Noãn nhận lấy chén canh nhấp một ngụm nói: “Canh này quả thật không tệ.” Lại uống hai ngụm sau đó buông chén xuống.

“Không thích?”

“Không phải.” Chân mày Ôn Noãn [email protected] khẽ nhíu lên nhìn hắn nói: “Vi thê đột nhiên muốn uống canh ngân nhĩ hạt sen rồi.” Giọng nói và thần thái kia hàm chứa vài phần làm nũng.

Trong lòng Quân Dập Hàn khẽ động, giọng cưng chiều nói: “Phu nhân đã muốn uống thì bảo bọn họ làm bây giờ là được.” Ngay sau đó hắn gọi người hầu dặn dò mấy câu, người hầu lập tức nhận mệnh đi nhanh về phía phòng bếp.

Chỉ trong giây lát, canh ngân nhĩ hạt sen đã được bưng lên, Ôn Noãn nhấp một ngụm, tròng mắt híp lại khen, “Uống ngon thật.” Nói xong múc một muỗng đưa đến bên môi Quân Dập Hàn, vẻ mặt tha thiết nói: “Vương gia, chàng cũng nếm thử chút, xem uống ngon không?”

Vẻ mặt nàng tươi cười, khóe môi cong lên nhìn hắn, cầm muỗng trong tay như hiến vật quý về phía hắn, mềm giọng gọi: “Vương gia?”

“A, được.” Quân Dập Hàn hoàn hồn há miệng uống muỗng canh ngân nhĩ hạt sen, chỉ cảm thấy vị canh một đường trơn trượt ngọt đến tận tim, tiếp theo đó đáy lòng cũng run rẩy.

“Uống ngon không?” Ôn Noãn tỏ vẻ mong đợi hỏi, nụ cười nơi đáy mắt dần đậm, lại lộ ra vẻ tinh ranh khó có thể phát hiện.

“Phu nhân bón đương nhiên uống ngon.” Ý cười của Quân Dập Hàn mềm đi. Một chén canh, một muỗng, hai người nếm, sao có thể không ngon.

“Uống ngon vậy uống nhiều một chút.” Ôn Noãn lại đưa một muỗng đến bên môi hắn, lướt mắt giống như hờ hững rơi xuống đầu ngón tay trong suốt đặt trên mặt bàn.

Lúc nàng kêu tiểu nhị mua thuốc trị thương đã cố ý dặn dò bên trong tăng thêm cỏ thìa nước *, cỏ thìa nước này trong thuốc trị thương có thể làm vết thương nhanh chóng cầm máu kết vảy, nhưng lúc gặp hạt sen lại có thể tạo ra lượng độc tố nhỏ, độc tố này vô hại với cơ thể con người, nhưng lại khiến cho móng tay màu trắng của người sinh ra vài vết phát ban màu máu thật nhỏ, ước chừng nửa canh giờ, những độc tố này thông qua việc phát ban đỏ trên móng tay sẽ tự động biến mất.

(*) Cỏ thìa nước: Tên khoa học Samolus valerandii Linn, là một loại thực vật có hoa trong họ anh thảo. Loài này được Linn miêu tả khoa học đầu tiên vào năm 1753.

“Tiểu thư cuối cùng có ý với Vương gia.” Chỗ góc khuất nơi mái nhà cong đối diện, mắt to của Minh Nhi không chớp nhìn chằm chằm, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.

“Chẳng lẽ trước kia tiểu thư nhà ngươi để ý Vương gia là giả?” Bạch Ưng nghiêng người dựa vào tường nhìn cái đầu nhỏ đang khom người ở trước ngực, ngón tay xoa xoa cái cằm, trong giọng nói tràn đầy vẻ suy tư.

“Ai cần ngươi lo.” Minh Nhi đột nhiên ngồi dậy, đỉnh đầu vừa lúc đụng vào cái cắm của Bạch Ưng.

“A... Ngươi nha đầu chết tiệt kia đột nhiên đứng dậy làm gì?” Bạch Ưng vuốt ve cái cằm bị đụng đau, giơ một ngón tay lên chọc vào gáy cô, Minh Nhi nhất thời đứng không vững bị anh chọc vào ngã lảo đảo lệch ra phía trước một bước, xoay người lại bất ngờ tung một cước lên đùi hắn: “Ngươi mới là nha đầu chết tiệt kia, không đúng, ngươi là con ưng trắng chết tiệt, cẩn thận một ngày nào đó ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi, ném vào trong nồi hấp kho thịt trụng dầu, hừ!”

“Hơ, tính khí nha đầu này thật lớn.” Bạch Ưng nhìn Minh Nhi thở phì phò rời đi, vuốt ve cái chân bị Minh Nhi đạp lên, lại quan sát hai người đang ngọt ngào bón cho nhau ăn, khinh thường bĩu môi, nhìn thời gian, khóe môi nhếch lên lộ ra vẻ không có ý tốt, nhanh chóng núp vào sau hòn non bộ, nói không chừng ở lại sẽ có màn kịch vui để nhìn.

Mà lúc này cách đó không xa, có một nữ tử di@en*dyan(lee^qu.donnn) dáng người xinh đẹp mang theo vài tỳ nữ trên tay cầm khay bạc nhanh chóng đi về phía này.

Ôn Noãn đang đưa một muỗng canh ngân nhĩ hạt sen về phía Quân Dập Hàn thì trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên hoảng loạn, muỗng cầm trong tay dốc xuống, canh ngân nhĩ hạt sen lập tức đổ hết lên áo bào của Quân Dập Hàn.

Cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc khiến người khác căm hận này... Ôn Noãn che bụng, đầu ngón tay bám chặt mép bàn chịu đựng khuấy động không ngừng bành trướng, trong nháy mắt cái trán trắng nõn rịn đầy mồ hôi.

“Phu nhân, nàng có chỗ nào không thoải mái sao?” Quân Dập Hàn nhanh chóng đỡ lấy nàng, tròng mắt lo lắng hỏi.

Mùi thơm này hình như càng ngày càng gần càng ngày càng đậm, Ôn Noãn nhịn kích động mãnh liệt định đứng dậy phóng về phía mùi thơm kia xuống, cố sức kéo ra nụ cười nói: “Không có việc gì.”

“Đã như vậy còn nói không sao.” Sắc mặt Quân Dập Hàn trầm trọng, “Vi phu kêu người gọi đại phu tới kiểm tra cho nàng một chút.”

Hắn vừa định mở miệng, Ôn Noãn lập tức ngăn cản nói: “Không cần, ta là”, nàng cắn răng chịu đựng một đợt khuấy động mạnh mẽ trong dạ dày, lúc này mới ổn định hơi thở nói, “Cổ tham ăn phát tác.”

Giọng nàng vừa dứt, nữ tử dáng người xinh đẹp đã dẫn theo tỳ nữ vào trong phòng khách, nàng ta dịu dàng mỉm cười hành lễ với hai người, nói: “Nhi nữ phủ doãn phủ Hoài An Phó Chi Lan ra mắt Vương gia, Vương phi, Chi Lan biết được Vương phi đến, vốn nên mở tiệc thịnh soạn chiêu đãi, nhưng bởi vì nghe nói xưa nay Vương phi yêu thích yên tĩnh, vì vậy đặc biệt cho  người làm mấy món thức ăn ngon đưa tơi cho Vương phi nếm thử một chút, mong rằng Vương phi không chê.” Nàng ta nói đồng thời sắc mặt thẹn thùng lướt mắt không ngừng giống như cuốn trong gió bồng bềnh nhìn về phía Quân Dập Hàn.

Mấy tỳ nữ nhanh chóng đặt khay bạc cầm trong tay lên bàn ăn, cũng mở từng món ra, mà món ăn cuối cùng trùng hợp đặt trước mặt Ôn Noãn, món này vừa mở ra, mùi thơm xông vào mũi trong nháy mắt khiến cho dạ dày nàng khuấy đảo như dời núi lấp biển, cổ tham ăn trong cơ thể đã bị gọi dậy hai lần, nhưng hai lần đều không “Ăn no”, lần này cổ tham ăn đã trở nên nhạy cảm náo nhiệt không yên, nàng dĩ nhiên không ngăn cản nổi, Ôn Noãn hung hăng cầm lấy cánh tay Quân Dập Hàn, sắc mặt trắng bệch cố sức nói: “Hủy, hủy...”

Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên buông Quân Dập Hàn ra, đưa tay về phía cái khay bạc.
Bình Luận (0)
Comment