Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 17

Quận chúa cảm thấy có điều gì đó rất bất ổn đối với nàng, nàng cũng vậy, suốt tuần qua nàng không ăn, không uống được gì? Những món thèm ăn thì ăn đến no căng bụng lên mới thôi, còn những món vừa ngửi qua mùi vị cơn buồn nôn đã dâng cao, không thèm ăn gì. Bụng đau cồn cào? Mệt mỏi, khó chịu.

"Hỏa nhi à. Ta đưa nàng đến gặp thái y của triều đình nhé?"

"Không... thân phận như ta sao có thể dám bước vào đấy?"

Nàng lắc đầu, ôm chặt bụng, ngăn cho cơ thể không buồn nôn nữa. Là ckn của đại phu trong làng, nàng lại không thể hiểu rõ bệnh tình của bản thân? Thật đáng trách. Rốt cuộc, trong bụng nàng có cái quái gì? Hay do thức ăn trong triều đình không ngon, không hợp khẩu vị, hay thức ăn quá cao sang khiến nàng không thể với tới?

"Này. Đi đi, ta rất lo cho tỷ?"

Quận chúa nảy giờ nghiêm mặt, quan sát nàng rất lâu, đến từng cử chỉ từng hành động. Đôi mày lá liễu của Lăng nhi chau lại, tạo thành một đường cong quyến rũ, nàng ta nhắm mắt, hít thở thật sâu...

"Ta nghĩ...nàng đang mang thai a~?"

"Cái gì??? Xằng bậy, sao ta lại có thể chứ?"

Nàng bắt đầu cau có mặt mày nhiều hơn, nàng đang suy nghĩ, không thể có chuyện này...nhất định, không thể, không thể. Nàng nhủ lòng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Đôi môi hoa anh đào của nàng cắn mạnh vào nhau, đến mức dòng nước màu đỏ trong veo ấy đã rơi xuống, dòng nước ấy hòa quyện vào miệng nàng, nàng nhắm mắt lại, có thể nàng đang hòa lẫn vào mùi vị của máu tanh và cái vị mạnh mạnh, nóng nóng đặc biệt của máu tươi.

"Hỏa nhi, không được rồi. Tỷ không thể làm thế! Muội...muội chỉ vô tình nghĩ vậy thôi. Xem...xem tỷ kìa..."

Quận chúa vội kéo đôi bàn tay mịn màng trắng nõn của nàng vô nhà, nàng im lặng, bước theo, không ngừng cắn chặt môi.

"Không được hành hạ bản thân nữa. Tỷ làm muội sợ chết đi được. Tim đã không tốt, tỷ lại làm tim muội sợ hãi hơn. "

Sau khi dùng tấm lụa mềm mại lau vào đôi môi, rửa sạch máu tươi trên môi nàng, nàng ngồi xuống ghế, tâm trạng đã được ổn định hơn, nàng xoa đầu quận chúa, cười cười. Nụ cười có gì đó bất ổn, nụ cười không trong sáng thuần khiết nữa, mà là nụ cười rất lạ, nó như chứa đầy tất cả nổi buồn. Một người ngây thơ, vô tâm như quận chúa cũng có thể nhìn thấy...huống chi những người tinh tế khác?

"Hỏa nhi, tỷ nói thật đi? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tỷ?"

"..."

Nàng không trả lời, ánh mắt nàng đang lẩn quẩn ở phía khuôn viên, những giọt nước mắt của nàng nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay nàng, những giọt nước mắt tựa như những giọt sương rơi xuống những cánh hoa diễm lệ.

"Hỏa nhi, rốt cuộc tỷ bị sao? Ta lấy danh là quận chúa. Nàng hãy nói cho bổn quận chúa nghe!"

Vốn dĩ tính hấp tấp của quận chúa. Nàng không thể làm gì được khi ngồi nhìn nàng khóc, rơi nước mắt, mà nàng ta chưa hiểu được gì từ nàng. Không thể kiềm chế được sự lo lắng và tò mò của bản thân, nàng ấy thật sự...tức giận vì Lục Hỏa.

"Ta mang thai thật rồi Lăng nhi à.?

"Sao...sao lại có thể thế? Đứa bé là con của ai?"

"Là con của anh trai ngươi, Sở Dĩ An!"

Quận chúa bất an, đứng không nổi nữa, sự thật qua bất ngờ, nàng ta không thể nói được gì, đôi môi chỉ biết mấp máy không nên lời. Đứa bé là cháu của nàng ư? Thật... là vui sướng biết bao? Đây nhất định là tin mừng vui nhất từ trước đến giờ.

"Hỏa nhi. Thật không? Ta được làm hoàng cô sao? "

"Không. Đừng nói ai biết hết? Ta sẽ bỏ đứa bé!"

Nàng nói, ánh mắt nàng quả thật rất lạnh lùng, lạnh lùng đến thấu sương quận chúa. Nàng đứng dậy, khẽ bước đi lạnh lùng, đôi mắt dài hẹp của nàng bước đi phía trước, không một lần nhìn lại, cánh cửa đóng thật mạnh...

Thật ra, nàng cũng chưa biết nàng có đang mang long bào của một hoàng thượng hay không? Nhưng những sự việc suốt những ngày qua, nàng cảm thấy rất ngờ nghệch, chu kì của nàng cũng đã trễ mà vẫn chưa có? Sự thật rất hoang mang... Không! nếu có nàng sẽ bỏ nó. Xin lỗi, con không nên có mặt trên đời... nàng áp tay vào bụng của mình, khẽ mấp máy.

...

Quận chúa nảy giờ cứng đơ, khi nghe hành động và lời nói quyết liệt của nàng như vậy, đứa bé chỉ là đứa nhỏ, một đứa trẻ vô tội...quận chúa muốn giữ nó lại, muốn được nghe chào đời và lớn lên để được nghe tiếng gọi đáng yêu "hoàng cô " từ nó. Không, không được, dẫu có làm sao thì nàng vẫn phải ngăn cản Hỏa Nhi làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy?

Quận chúa bước ra khỏi tẩm cung của mình. Đến ngay lập tức thư phòng tìm hắn, những vẫn không có hắn, kiếm xung quanh ở hoa viên và trong cung của hắn vẫn không có, rốt cuộc tìm nơi đâu cũng không có sao? Chân quận chúa mỏi nhoài, quận chúa ngồi trong phòng hoàng huynh, hỏi ngay một tên thái giám nào đó.

"Chinh Thái Giám, hoàng huynh của con ở đâu? "

"Bẩm quận chúa, dường như đã xuất cung rồi ạ?"

"Xuất cung?"

"Vâng. "

Chuyện quan trọng thế này tìm huynh lại không có, rốt cuộc huynh đang nơi đâu?
Bình Luận (0)
Comment