Hắn cùng nàng xuất cung, đến một ngôi chùa cổ mà nàng đã từng đến, nàng bước vào, ngôi chùa này vẫn không hề thay đổi một chút nào, vẫn hoang sơ, nhưng nổi tiếng rất linh nghiệm. A Mẫn bước đến gần bàn, bày tất cả hoa quả vào đĩa.
"Sao nàng lại không chọn nơi khác nơi này có vẻ..."
"Suỵt!"
Nàng đưa ngón tay mềm mại của mình lên môi hắn, ra ý kêu hắn giữ im lặng. Lần trước khi nàng đến ngôi chùa này thắp hương. Nàng đã gặp được tên pháp sư ấy, tên này tiên đoán rất đúng, nàng vẫn còn muốn gặp mặt hắn ta lần nữa. Sở Dĩ An im lặng theo ý nàng, khoan thai bước đi quan sát, nơi này có vẻ hơi cũ kĩ, cần được tu bổ.
"Người đâu?"
"Bẩm hoàng thượng"
"Ban một số tiền bạc, quân lính tu sửa chỗ này, sau này nó sẽ là nơi lưu lại nếu Lục phi cần đến cầu an"
"Thần tuân lệnh!
Hắn gật đầu, tên lính nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ. Nàng vẫn đang khẩn cầu phật tổ, nàng nhắm mắt, tay chấp cầu tịnh tâm cầu nguyện, gương mặt nàng hiền hòa sáng ngời tựa tiên nữ, hắn mãi ngắm nhìn khuôn mặt nàng, mọi việc đều ngưng đọng, thời gian như dần chậm lại khoảng khắc này.
"Mẫn, dường như ta thấy tên pháp sư đó, ta muốn gặp hắn..."
A Mẫn lập tức gật đầu chạy theo bóng đen vừa bước đi. Bóng dáng đó rất giống hình dáng của tên pháp sư ngày hôm đó.
Hắn bước đến gần nàng, ôm nàng từ phía sau, cằm hắn tựa lên vai của nàng, hương thơm của Cư Nha lan tỏa khắp mũi nàng, hắn cựa cằm qua lại trên vai nàng, nàng mẫn cảm đỏ hơn cả tai, hất hắn ra.
"Này, đây là nơi tôn nghiêm đó!"
Nàng nhíu mày, đẩy hắn sang một bên, hắn vẫn không chịu buông tha, vẫn vô sỉ ôm nàng vào lòng.
"Nếu như chúng ta tình cảm, phật tổ sẽ chứng giám!"
"Vô liêm sỉ"
Nàng trách hắn, hất người hắn sang một bên, hắn thật bỉ ổi mà, tại sao nàng lại có phu quân bỉ ổi thế này. Nàng thầm than thân trách phận. Hắn nhìn nàng, khẽ chớp chớp mắt với nàng.
" Tại sao ta lại có phu quân như thế này cơ chứ?"
"Phu quân như ta không tốt sao? Vừa khôi ngô, tài hoa, đặc biệt yêu thê tử"
"...!"
...
A Mẫn hối hả chạy về phía nàng, vẻ mặt vô cùng gấp gáp, A Mẫn thấy hắn liền ngập ngừng, nháy mắt với nàng.
"Triệu A Mẫn, ngươi làm gì mà như ma đuổi?"
"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ vừa gặp một con chó hoang đuổi làm hoảng sợ..."
Hắn gật đầu, bước về phía trước quan sát, vẻ mặt nghiêm nghị, tay tuốt vỏ kiếm.
"Hoàng thượng...xin người hãy qua đó trừng trị con chó hoang ấy, nếu không sẽ làm hại đến Lục phi nương nương"
Hắn nghe thấy vô cùng hợp lý liền gật đầu, quay sang nhìn nàng.
"Nàng ở đây, ta sẽ qua đó một tí"
Nàng nhanh chóng gật đầu liên tục, hắn vội vàng bước đi khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
"A Mẫn, muội bị chó hoang đuổi thiệt sao?"
"Không phải, muội chỉ lừa hoàng thượng giúp tỷ, tên pháp sư ấy là người thích an tĩnh, chỉ thích xem quẻ đơn, hoàn toàn không hề thích có người đi cùng"
"Muội thật mưu mô!"
Nàng gật đầu suy nghĩ, tên pháp sư này quả thật rất cừ, lại vô cùng thần bí, nhất định nàng phải gặp tên này lần nữa. A Mẫn gật đầu chỉ dẫn tận tình hướng đi cho nàng, nàng vội vàng bước đi. Từ nhỏ nàng đã mê tín dị đoan, đặc biệt xem trọng quẻ bói, huống hồ tên này đã đoán trúng chuyện lần trước của nàng...
"Lục tỷ đi nhanh nhé, hoàng thượng mà đến muội không chịu trách nhiệm đâu"
...
Phi Phi liếc nhìn thái độ của Yên Phi, thái độ này dường như không hợp với Yên Phi cho lắm. Nếu như là một phi tử chắc chắn sẽ rất hào hứng vui mừng khi được hoàng thái hậu sủng ái, lại ra tay làm chủ. Hiện tại, Yên Phi không có chút nào hào hứng cả!
"Yên Phi nương nương người thử bộ y phục này đi, rất đẹp đấy, đêm nay người mà mặc nó nhất định sẽ rất thích hợp"
Phi Phi thích thú lên tiếng, biểu hiện cực kì quan tâm đến thái độ của Yên Phi, Yên Phi nhàn hạ dùng trà, gương mặt không biểu lộ chút gì quan tâm.
"Yên Phi nương nương..."
"Ngươi cứ để đó, tối ta sẽ thử. "
"Yên Phi nương nương, người sao vậy..."
Yên Phi lắc đầu, cảm giác này thật sự rất phiền phức, ả nô tỳ này lúc nào cũng lãi nhải khiến Yên Phi nhức nhối cả đầu óc. Phi Phi xụ mặt, phụng phịu bước lại gần Yên Phi, xoa bóp tay chân cho Yên Phi, giọng nói ngọt như đường.
"Yên Phi có phải người có tâm sự không?"
"Có...mà cũng không phải!"
"Rõ ràng là có mà, nô tỳ theo Yên Phi lâu năm như vậy, người không thể chia sẻ với nô tỳ sao?"
Phi Phi cố gắng lấy sự cảm động từ Yên Phi nương nương, ánh mắt ngây thơ trong sáng vô cùng đáng thương.
"Ngươi nghĩ sao nếu tối nay ta sẽ nhớ Lục Hỏa đến gặp hoàng thượng?"
"Cái gì???"
"Suỵt! Ngươi la lớn lên làm cái gì?"
Yên Phi nhanh chóng bịt miệng ả nô tỳ này, chuyện hệ trọng như thế không thể bị ả nô tỳ này phá hỏng. Yên Phi đã suy nghĩ rất kĩ, dù gì nàng bây giờ đã là nữ nhân của Sở Dĩ Ân, nàng không hề muốn bản thân trở thành một nữ nhân không có liêm sỉ, không có quan hệ với hoàng thượng chính là sự lựa chọn tốt nhất dành cho chính bản thân của nàng!
"Ngươi mau sắp xếp giúp ta, được không?"